Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 209: Mạt Thế Nguy Thành 103 Sửa Chương



Tô Noãn cười bất đắc dĩ... Bản tính của Triệu Dịch Nhiên quả thật có bị đánh cũng là đúng tội, nội lực của cô trước đây chỉ có bảy phần, lúc bắt đầu động thủ chắn không còn mạnh mẽ như trước.

Bên ngoài, hai bàn tay Triệu Dịch Nhiên cầm lấy thanh đao, vẻ ngoài nghiêm nghị và tư thế oai hùng của cô ta khiến cho đám người xung quanh càng hò hét ầm ĩ hơn.

Trong đàn zombie, ánh mắt cô ta bình tĩnh, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giơ tay chém một nhát xuống, dáng người cao gầy lại tràn đầy sức mạnh đẹp đẽ, khiến bốn phía vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi xen lẫn âm thanh huýt sáo...

Nhìn thấy tình hình đằng kìa, Dương Chiêu hừ một tiếng, ngay lúc đó trực tiếp bước thẳng ra bên ngoài, sau đó, Chu Dương cũng liếc nhìn Tô Noãn một cái, rồi xoay người đi ra ngoài, theo sau là Hình Ngộ, Trần Chiêu... Bốn soái ca với phong thái khác nhau vừa bước ra, không có một chút do dự nào nhưng lại thu hút sự chú ý của đám người bị hấp dẫn bởi vẻ đỏm dáng của Triệu Dịch Nhiên, cùng đồng thời dời qua phía này.
Người vây xem không phải chỉ có mỗi đàn ông mà còn có rất nhiều người phụ nữ đến hóng chuyện.

Trong một thời gian ngắn, bọn Triệu Dịch Nhiên, Trì Thành, Dương Chiêu trở thành một nhóm trai xinh gái đẹp điên cuồng đọ sức giữa đàn zombie khiến mọi người bên ngoài tấm lưới an toàn kinh ngạc không thôi, không biết lúc này có bao nhiêu cô gái chàng trai cứ một hồi lại thay đổi chồng khác rồi cùng nhận nữ thần, một lúc sau, âm thanh cổ vũ trong vòng vây đã biến thành một buổi nhận người thân.

“Ông xã Dương Chiêu, cố lên anh ơi, em yêu anh...”

“Trần Chiêu đẹp trai nhất, Trần Chiêu đẹp trai nhất, chồng của tôi là đẹp trai nhất, chồng của tôi là đẹp trai nhất!”

“Chu Dương là của tôi, Chu Dương là của tôi...”

Tô Noãn ở bên cạnh xem đến trợn mắt há mồm, cô không thể tin được đây là thời mạt thế, nếu như không phải là mạt thế thì không biết những cô gái này sẽ điên cuồng đáng sợ đến thế nào.
Tuy nhiên cô cũng có thể hiểu được, các thần tượng ca hát và nhảy trên sân khấu đã có thể khiến mọi người phát cuồng, huống chi là gần ngay trước mắt, lại càng khó che giấu được vẻ đẹp trai bức người của họ khi chiến đấu với đám zombie.

Lúc cô còn đang cảm thán thì khán giả nam vẫn đang khá lý trí, bỗng nhiên âm thanh hô hào nhịp nhàng vang lên phía sau cô.

“Nữ thần Triệu Dịch Nhiên! Nữ thần Triệu Dịch Nhiên! Nữ thần Triệu Dịch Nhiên!”

Khóe miệng Tô Noãn hơi giật giật.

Đúng lúc này, ông cụ phụ trách đăng ký kiểm tra ngẩng đầu lên, mắt kính hạ xuống sống mũi, xuyên qua tròng kính mà nhìn cô không chút biểu cảm: “Cô đến đây để thi hoa hậu à?”

Tô Noãn là người duy nhất tham gia đánh giá mà chưa lên đài.

38 cũng không ngừng hò hét: “Lên đi, ký chủ, đừng lo, lên đi!”
Tô Noãn đang xem trò vui cũng không chê lớn chuyện, nhưng lại bị một ông cụ chế nhạo, vẻ mặt hơi cứng đờ, hơi bất lực cười khan ha ha hai tiếng, ông cụ cũng không thay đổi vẻ mặt, chỉ chăm chú nhìn cô, không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành thở dài một tiếng, đi qua lưới an toàn, vừa đi vừa đấu võ mồm với 38.

“Thường thường nhân vật chính đều ra sân vào phút cuối, có biết không?”

38 tỏ ra rất khinh thường: “Đây là chém gϊếŧ bằng dao thật súng thật, cô tưởng mình đang diễn trên TV hay sao?”

Bảo vệ phụ trách ra vào của lưới an toàn nhìn Tô Noãn đang bước từng bước đến gần, tiến lên chuẩn bị giúp cô mở cửa...

Lúc này, âm thanh bên ngoài lưới an toàn đột nhiên thay đổi, mọi người theo bản năng nhìn lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên con phố đối diện với căn cứ, một zombie đột biến từ phía sau một tòa nhà cao tầng đang thong thả bước đến mà không hề có dấu hiệu từ trước... Tất cả mọi người đều không hề dự đoán được, thậm chí trạm gác từ xa cũng không hề truyền đến một chút tin tức gì.
Zombie đột biến này dường như xuất hiện từ khoảng không trước mắt mọi người, chỉ mới vài bước đã cách không xa trận đấu của những tiến hóa giả.

Ngoại trừ bọn Dương Chiêu, Triệu Dịch Nhiên còn có một ít tiến hóa giả đang chiến đấu ở một địa điểm gần đó, mãi đến khi nhìn thấy zombie đột biến những tiến hóa giả kia mới nhanh chóng rút lui về phía căn cứ, nhưng vì bọn họ đi hơi xa, lại còn có một đàn zombie vẫn đang trong lưới an toàn, lúc này không có cách nào rút lui kịp thời.

Tất cả mọi người đều gào thét, báo động trong căn cứ cũng đồng thời vang lên, những tiến hóa giả ở bên ngoài kia căn bản không có thời gian để chờ đợi cứu viện.

Dương Chiêu thầm xem xét khoảng cách giữa những người đó, lập tức nhìn về phía Chu Dương lên tiếng: “Chúng ta cùng nhau đi giúp bọn họ, bọn họ có mấy người không ổn lắm.”
Đối mặt với zombie đột biến, đám người kia căn bản không có thời gian để chú ý đến đám zombie phía sau.

Lúc này Chu Dương cũng không quan tâm đến việc hơn thua với Dương Chiêu nữa, hai người cực kỳ ăn ý mà chạy đến gần những tiến hóa giả ở phía bên kia, đồng thời nói với bọn Trần Chiêu, Hình Ngọc còn có Triệu Dịch Nhiên ở phía sau: “Tách ra đi, đừng để đám zombie kia chặn mất đường lui!”

Trần Chiêu và Hình Ngộ hiểu rõ ngay lập tức, họ liếc nhìn Triệu Dịch Nhiên vẫn đang chiến đấu gần lưới an toàn, sau đó hai người đi theo Dương Chiêu từ từ tiến về phía trước.

Sáu người bọn họ lập thành mỗi đội hai người, ở giữa có đất trống khoảng năm mươi mét, sau đó lưng tựa lưng sát vào nhau để đảm bảo rằng khi những tiến hóa giả kia lui về sẽ luôn có người ở phía sau tiếp ứng, tránh không để đàn zombie phá hỏng đường lui.
Mà ngay lúc này, zombie đột biến đó đã bắt đầu tấn công những tiến hóa giả.

Vốn dĩ bọn họ đã kém xa so với đám người Dương Chiêu, lại lo bị mang ra so sánh khiến tâm trạng lo lắng nên mới liều mạng mà đi xa hơn một chút để lấy được điểm cao, nhưng không ngờ lại bị một zombie đột biến bao vây lấy.

Zombie đột biến này rõ ràng linh hoạt hơn so với những con trước, thậm chí ngay sau khi bị tấn công, nó đều có ý thức mà né tránh.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người bên trong lưới an toàn, chắc chắn là cực kỳ hoảng sợ.

Lúc này, đám đông đồng thanh hô lên, bên kia... Một tiến hóa giả đang dùng chùy tấn công zombie đột biến thì bỗng nhiên bị con zombie đó phản đòn đánh bay thẳng ra ngoài, rơi vào giữa đám zombie ở bên cạnh.

Ngay lập tức, ba người còn lại lập tức sững sờ.
Tận mắt nhìn thấy người đó bị đánh ra ngoài, sau khi rơi xuống đất nhanh chóng bị đám zombie nhớp nháp bao phủ... Kế đó máu thịt văng khắp nơi, ruột gan bị xé toạc, cả ba người kia rốt cuộc cũng không còn quan tâm đến kế hoạch ứng chiến vừa đánh vừa lui trước đó của mình nữa, đồng thời gấp rút xoay người, chật vật chạy về phía lưới an toàn.

Kết quả là trực tiếp khiến cho zombie đột biến và bầy zombie xung quanh lao thẳng về phía lưới an toàn, trong giây lát Dương Chiêu và Chu Dương rơi vào tình thế vô cùng bị động và nguy hiểm.

Thấy tình thế không ổn, Dương Chiêu vội vàng nhìn về phía Chu Dương nói: “Mau lui lại.”

Người không thể cứu được, nếu không rút lui, hai người bọn họ sẽ đám zombie kia xé xác, nếu bị zombie đột biến đuổi kịp, hai người cũng sẽ bị chôn cùng luôn.
Cả hai nhanh chóng chiến đấu vừa đánh vừa lui, phía sau họ, sắc mặt của Trần Chiêu và Hình Ngộ cũng cực kỳ nghiêm trọng, vừa chém gϊếŧ vừa tiến lên tiếp ứng cho bọn họ.

Phía sau vẫn còn có hai người đang cản là Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.

Đúng lúc này, lại có một tiếng hét thảm thiết trong đám zombie.

Là một tiến hóa giả khác đang liều mạng bỏ chạy nhưng bị zombie đột biến đuổi kịp, cả người trực tiếp bị zombie đột biến to lớn như ngọn núi nhỏ kia cầm lên, một phát cắn đứt một bên bả vai.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, cảnh tượng đẫm máu đáng sợ đó khiến những người vây xem bên trong lưới an toàn phải hét lên kinh hoàng, vội vàng chạy trốn về phía căn cứ, nhưng vừa mới đến căn cứ đã bị một tổ Diệt Sát chuyên gϊếŧ zombie ngăn lại.
Lúc này, Triệu Dịch Nhiên mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua zombie đột biến đã ở rất gần, sau đó lại nhìn đến đám zombie ngày càng điên cuồng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi máu người đang lao về phía lưới an toàn, lông mày khẽ nhíu lại, mím môi, đáy mắt thoáng qua vẻ do dự nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, hét to về hướng Trì Thành: “Mau rút lui.”

Trì Thành sửng sốt, do dự một chút, Triệu Dịch Nhiên vội vàng kêu lên: “Nếu bị đám zombie vây lại, cửa lưới an toàn sẽ không mở ra.”

Nếu bọn họ thực sự bị bao vây bởi đám zombie, mà suy xét vì sự an toàn của lưới an toàn ở căn cứ, cánh cửa lưới an toàn sẽ không được mở ra lần nữa, bọn họ không có cách nào vào trong lưới an toàn, xung quanh lại bị một đám zombie và zombie đột biến bao vây chắc chắn chỉ còn một con đường chết.
Trì Thành cũng nhận ra điều này, anh ta ngẩng đầu lên, hét về phía đám người Trần Chiêu: “Mau rút lui đi, không kịp nữa đâu.”

Trong loại hình phối hợp tác chiến này, một khi một mắt xích bị đứt, áp lực đối với những người đứng sau sẽ tăng lên theo cấp số nhân, bọn họ lại là lần đầu tiên phối hợp nhưng gặp phải vấn đề nên không thể có một biện pháp giải quyết tốt được.

Sau đó, mọi người nhìn thấy Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành nhanh chóng rút lui đến bên ngoài lưới an toàn, hét to về hướng bảo vệ gác cổng bên trong: “Mở cửa.”

Người gác cửa nhìn thấy đám zombie còn cách một khoảng, nghiến răng ấn vào nút. Ngay khi cửa mở ra, Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành lập tức tiến vào, ngay sau đó, cánh cửa của lưới an toàn đóng sầm lại.

Triệu Dịch Nhiên lớn tiếng quát: “Còn bọn họ, bọn họ còn chưa đi vào.”
Người gác cửa nhìn cô ta một cách kỳ lạ: “Bọn họ ở quá xa, muộn rồi.”

Ai ai đều có thể nhìn ra được tình hình, nhưng dáng vẻ Triệu Dịch Nhiên ở chỗ này vẫn hô to gọi nhỏ không có ý định từ bỏ bạn đồng hành... Nhưng nếu thật sự là như vậy thì lúc nãy cô ta đã không rút lui sớm vì sự an toàn của bản thân, nếu cô ta ở lại mạo hiểm kiên trì một lúc nữa, nói không chừng bọn Trần Chiêu và Dương Chiêu có thể an toàn rút lui trở về.

Bây giờ, Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành đã hoàn toàn rút lui, trong chốc lát Trần Chiêu và Dương Chiêu đã không còn lối thoát, toàn bộ nơi đó đều bị bao vây bởi zombie, mà cách đó không xa là zombie đột biến gầm thét sau khi ăn thịt một người, nó đang tiến gần về phía này.

Những người đã trở lại căn cứ nhìn cảnh tượng này từ đằng xa, lòng đầy thổn thức... Những người trong đó, e là không sống nổi.
Không ai lên tiếng trách cứ Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành, dù sao mọi người cũng có thể tự hiểu được, trong hoàn cảnh này, hoặc là trở về hoặc là ở lại liều mạng... Thói đời này, ai cũng muốn sống cả thôi.

Mà lúc này, zombie đột biến đó cuối cùng cũng tiếp cận được đám người Dương Chiêu.

Bao vây xung quanh đều là đám zombie, bọn họ vốn đã bị quấn lấy không cách nào rảnh rỗi tay chân, vậy mà hiện tại zombie đột biến đang gào rống vung tay vồ về phía bọn họ, càng khiến bọn họ đang bị bao vây trong đám zombie không thể nào tránh khỏi.

Sắc mặt Dương Chiêu cực kỳ khó coi, trầm giọng chửi rủa: “Không ngờ tôi lại chết cùng với anh!”

Sắc mặt Chu Dương càng đen hơn: “Anh tưởng tôi muốn chắc!”

Hai người vừa cãi nhau vừa hợp sức gian nan chống trả, gậy sắt của Dương Chiêu và chùy xích của Chu Dương đồng thời tấn công, nhưng dưới tác dụng của phản lực cực lớn, cả hai đều bị đẩy lùi về phía sau vài bước, rồi bất ngờ rơi vào giữa đám zombie vừa vất vả thoát ra.
Nhìn lêи đỉиɦ đầu của zombie đột biến, nó trực tiếp kéo lấy một chiếc xe ô tô bên cạnh, nhấc lên ném xuống về phía bọn họ.

Sắc mặt hai người tái lại: “Xong đời rồi!”

Mà ở phía sau, hai người Trần Chiêu và Hình Ngộ cũng đơ ra một lúc, nhịn không được mà nghiến răng buông ra mấy câu mắng chửi thô tục.

Bất cứ ai nhìn thấy đồng đội mình cùng chiến đấu suốt chặng đường bị bao vây bởi đám zombie, bị zombie đột biến gϊếŧ chết, trong lòng đều sẽ không cảm thấy dễ chịu... Nhưng ngay cả khi chỉ có năm mươi mét ngắn ngủi, bọn họ căn bản cũng không kịp ứng cứu, hơn nữa, tiếp đó chắc chắn chính là cái chết của bọn họ.

Bên trong căn cứ, tất cả mọi người nhìn ra bên ngoài đều đồng thanh hô lên, có người nhát gan không đành lòng quan sát tiếp mà xoay đầu đi.
Nhưng vào ngay lúc này, khóe mắt của mọi người nhìn thấy thứ gì đó lóe lên, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, không kìm được khẽ hô một tiếng giống như không dám tin...