Bạch Hàn Dương nổi lên phản ứng khi Lục Hy Tuyết hôn qua từng nơi, nam căn đứng thẳng so với thắt lưng, Lục Hy Tuyết nhận ra sự khác biệt, cô run lên, nơi đó của hắn cô sẽ không tiếp nhận nổi a
Bàn tay hữu lực ôm lấy eo cô, kéo sát cô lại gần hơn, nâng cằm cô lên phủ lên môi cô, hôn một cách cuồng dã, phía bên dưới khẽ khiêu khích Lục Hy Tuyết. Cô xấu hổ đáp lại nụ hôn của hắn. Sau một hồi Bạch Hàn Dương rời khỏi môi Lục Hy Tuyết, hắn cười tà
- Đây mới gọi là hôn
Bạch Hàn Dương cắn lên tai cô, hắn nhẫn nhịn dược tố đang dâng lên trong người cùng với dục vọng của bản năng, hắn dịu dàng hôn lên trán cô, đôi mắt xinh đẹp của cô. Tuy đối với công việc và gia tộc hắn vẫn mang bộ mặt giả tạo, dù nữ nhân bên cạnh hắn vô số, nữ nhân muốn leo lên giường hắn nhiều vô kể nhưng thủy chung không một ai chạm được trái tim sâu trong đáy lòng hắn, hắn cơ bản cũng chẳng có cảm xúc hay phản ứng sinh lý gì với bọn họ. Khoác tay, ôm eo những nữ nhân đó đi nơi này đến nơi khác, giả tạo nuông chiều họ và rồi cuối cùng không lưu tình mà đá văng bọn họ đi, hắn làm vậy như để trả thù nữ nhân như mẹ hắn, căm ghét bọn người hám hư vinh tựa phù du, và cũng như trả thù họ về việc là tình nhân ngu ngốc cho sự phản bội của bản thân. Đến cùng hắn chưa bao giờ động lòng cho tới khi gặp được Lục Hy Tuyết trên đường giúp cho cha con Lâm Gia Nam, cô lúc ấy diễm lệ đến chừng nào, dung nhan tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô mang đến cho hắn cảm giác xa lạ mà hắn chưa bao giờ thấy được. Cứ thế tìm kiếm bóng hình cô khắp nơi, 1 năm dù ôm biết bao nữ nhân bên người nhưng họ lại giống như vật thế thân và cuối cùng cô xuất hiện càng trưởng thành quyến rũ hơn và hắn càng si mê hơn. Nhưng như sét đánh ngang tai khi gia tộc họ Lục cùng gia tộc họ Dạ lại kí hôn ước với nhau, cô cùng Dạ Diễm đã trải qua chuyện kia, nằm dưới thân một người đàn ông khác khiến hắn tức điên lên, ghen tỵ với Dạ Diễm càng nhiều hơn. Từ đó hắn tức giận, tức giận khi quyền thế của Bạch gia không bằng Dạ gia, căm tức bản thân vô dụng khi không thể đưa Bạch gia lên hàng đầu trong tứ đại gia tộc. Lại nhiều lần bỏ lỡ cơ hội để người khác đến trước một bước mà đoạt lấy cô. Và ngày kia cứ ngỡ cô sẽ không qua khỏi, hắn rất sợ hãi, căm giận Long Ngạo Vũ luôn mắng hắn ngu ngốc, đồng thời cũng châm biếm bản thân không thể bảo vệ cô trọn vẹn
Những tâm tư đó, hắn giấu kín trong lòng, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, Bạch Hàn Dương lớn lên trong sự cô độc không tình yêu thương, hắn sẽ không thể hiểu được sự ôn nhu khiến Lục Hy Tuyết bên cạnh mình mà bá đạo trói cô lại, chỉ là hôm qua hắn xót xa cho cô khi bị dây xích kim loại còng vào tay đến đỏ ửng nên mới mở khóa
Bạch Hàn Dương ôm cô vào lòng nhưng cũng nhịn không được thầm nuốt khan khi bộ ngực đẫy đà của cô ép sát vào lồng ngực hắn. Nhẫn nhịn sự khô nóng, nhẹ nhàng trầm giọng khàn khàn hỏi cô
- Em đồng ý sao? Tự nguyện cùng tôi sao?
- Tất nhiên rồi
Lục Hy Tuyết ngẩn người, giọng nói của hắn như độc dược ngấm vào da thịt và máu của cô. Sau cùng cô nở nụ cười
Bạch HÀn Dương nghe được câu trả lời của cô, hắn hôn lên môi cô một lần nữa chỉ là lần này mang theo sự trầm luyến dịu dàng, hắn dời xuống cổ cô, liếm mút để lại dấu hồng ngân, hai bàn tay không rảnh rỗi, nắn bóp lấy đôi gò bông ra đủ mọi loại hình dạng, trong mắt dần nhuốm đầy màu dục vọng, sự lạnh lùng nơi đáy mắt biến mất thay vào đó là ôn nhu là si mê. Bạch Hàn Dương bế cô lên, đặt cô ngồi lên thành bồn, lúc này không còn hạn chế về chiều cao, cô và hắn cao bằng nhau. Bạch Hàn Dương xoa nắn hai bên nhũ hoa, Lục Hy Tuyết thở hắt ra
- Để anh nghe giọng của em a
Nói xong, Bạch Hàn Dương ngậm lấy một bên, không chút lưu tình cắn mút dày cò đôi nhũ hoa, Lục Hy Tuyết không nhịn được, miệng ngâm nga ra tiếng
- A... ân...
Nghe tiếng ngâm của cô, hắn càng nhẫn không nổi
- Cho anh Tuyết nhi, tất cả cho anh đi
Bạch Hàn Dương trầm khàn nói, Lục Hy Tuyết run rẩy trả lời, cô nhướng người dâng cho hắn, giữ lấy gáy hắn cô nguyện dâng lên tất cả cho hắn. Bạch Hàn Dương như tìm được món yêu thích càng ra sức chơi đùa cắn mút. Bạch Hàn Dương mút lấy nhũ tiêm mềm mại, không ngừng khuấy đảo nó, tham lam nuốt lấy nó đến khi đôi gò bông trở nên căng cứng, không cho thêm cơ hội chần chừ, hắn quay sang công kích bên còn lại. Lục Hy Tuyết càng rên rỉ lớn hơn