Lục Hy Tuyết nhướn mày, khóe mắt cô lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây là lãnh vực nên vô cùng hẻo lánh, khắp nơi trên nền đất là những sỏi đá nhọn, trong không khí còn mang theo mùi ẩm ướt, tiếng nước chảy mạnh dù nhỏ nhưng cô vẫn hoàn toàn nghe thấy. Lục Hy Tuyết thầm hít sâu, xem ra cô phải liều mạng rồi.
- Hạ Thanh! Cô suy nghĩ lại đi, nếu cô thay đổi thì may ra mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
- Trở nên tốt đẹp hơn?
Hạ Thanh cười lạnh, Lục Hy Tuyết cẩn trọng tiến lên từng bước, Hạ Thanh bây giờ đang chìm trong suy nghĩ không chú ý đến sự khác thường của cô.
Chính là lúc này!
Lục Hy Tuyết đoạt khẩu súng trên tay cô ta, đẩy Dương Linh về phía bên kia tránh xa lãnh vực hẻm núi.
Hạ Thanh giật mình, họng súng lạnh lẽo đối diện giữa mi mắt. Cô ta tức giận hét lớn
- Lục Hy Tuyết! Cô lớn mật!
- Tôi lớn mật hay không không phải chuyện của cô. Hạ Thanh dừng lại mọi việc đi không là tôi nổ súng.
Cô lạnh lùng uy hiếp cô ta. Đột nhiên Hạ Thanh bật cười lớn.
- Ai giết ai chưa biết được! Lục Hy Tuyết nếu cô chết đi bọn hắn sẽ yêu tôi đúng không? Lục gia sẽ nằm trong bàn tay tôi đúng không? Cô đừng nghĩ rằng cô nắm được hết tất cả mọi chuyện. Kì thực cô ngay từ đầu đã ngu ngốc.
- Cô chết đi tiện nhân!
Hạ Thanh trợn mắt tàn nhẫn đẩy cô
Hạ Thanh trợn trừng đôi mắt hằn lên thù hận và những tia máu như nữ quỷ, cô ta lao về phía cô nhằm đẩy ngã cô, Lục Hy Tuyết nhanh nhẹn tránh né nhưng Hạ Thanh lại xoay người, một ánh sáng bạc xẹt qua. Cơn đau nhói từ bụng truyền đến não bộ, bản năng ôm lấy bụng thì một nguồn nhiệt chất lỏng từ từ ngấm vào áo, một mảng đỏ tươi chói mắt.
- Cô...
Hạ Thanh đẩy ngã cô lần thứ 2, Lục HY Tuyết không phản ứng kịp, ngã về phía sau, cô rơi dần xuống vực. Bỗng bên tai cô vang lên tiếng gầm lớn tê tâm liệt phế
- KHÔNG
Lăng Mộ Hàn xuất hiện lao đến ven vực muốn níu kéo cô nhưng hắn đã quá muộn. Lăng Mộ Hàn thậm chí còn muốn nhảy cùng cô nhưng bị thuộc hạ kéo lại.
- Ngài nhảy xuống thì Lăng gia sẽ thế nào? Ai sẽ tìm thiếu phu nhân? Dưới đó có dòng nước chảy, cô ấy sẽ không sao đâu thưa ngài.
Lăng Mộ Hàn dừng lại, thẫn thờ nhìn hai tên thuộc hạ. Đột nhiên hắn nhớ đến Hạ Thanh, đôi mắt trở nên sắc bén nhìn nữ nhân ti tiện kia.
Hạ Thanh run rẩy, từ trong túi lấy ra thêm 1 con dao, kéo Dương LInh, kề sát dao vào cổ bà. Lăng Mộ Hàn càng thêm phẫn nộ
- Hạ Thanh! Cô mau buông bà ấy ra!
- Nếu anh thả tôi đi thì tôi sẽ thả bà ta.
Cô ta nắm chặt dao. Tại sao chứ? Người đàn ông này ưu tú không kém Long Ngạo Vũ mà hắn cũng yêu Lục Hy Tuyết, chỉ vì cô ta đẹp quá ư?
Hạ Thanh khó hiểu nhưng mấy giây sau những tia máu văng lên trong không khí, cô ta đã hiểu ra. Xung quanh đây đã được Lăng Mộ Hàn bố trí những tên bắn tỉa bao vây.
- Muốn đấu với tôi chỉ dựa vào cô?
Lăng Mộ Hàn cười lạnh
- Đưa phu nhân Lục gia trở về, mặc kệ cô ta.
- Vâng.
2 tên thuộc hạ cúi thấp đầu
- Lục Hy Tuyết...
Lăng Mộ Hàn bi thương nhìn hẻm núi
- Hãy đợi tôi sẽ đưa em trở về.
...
- Tại sao tiểu Tuyết còn chưa trở lại?
Long Ngạo Thiên không hiểu trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả. Hắn lo lắng cùng Hiên Viên Triệt cau mày nhìn nhau