2 tiếngtrước, Lục Dât Thần từ phòng họp trở về cùng với thư ký trưởng, khi hắn đi qua 2 cô thư ký nhỏ kia, 2 người đều bàn luận xôn xao về một bứchình trên mạng, hắn liền dừng lại nhíu mày
- Các cô đang làm gì đó? Không lo làm việc mà còn ở đây nói chuyện? Chê công việc ít sao
Lục Dật Thần lạnh lùng nói, khí thế vương giả của hắn chèn ép lên 2 thư kíkia. Thư kí trưởng liền thở dài, phó tổng mới đến này thật sự rất khótính nhưng hắn lại rất giỏi mà còn là con trai của Lục tổng nữa, khi hắn đến đây liền đã đuổi việc 3 người rồi, 1 tiếp tân, 2 nhân viên tổ kếtoán mà hắn cũng khiến người ta ngộp thở như đối mặt với đế vương lạnhgiá
- Thưa thưa...ngài chúng ... tôi...
2 thư kí run rẩy lắp bắp, Lục Dật Thần nhíu mày, hắn nhìn vào màn hình máy tính nhận ra tấm hình trên ấy chính là Lục Hy Tuyết
- Tấm hình này ở đâu ra?
- Dạ... Chú... Chúng tôi không biết
- Mộ Sang, bây giờ là mấy giờ?
- Thưa ngài hiện tại đã 4h30 giờ chiều
- Hôm nay cho cô nghỉ sớm 60 phút. Còn 2 người, tăng ca đến 9h tối chotôi, sắp xếp lại các tư liệu, kiểm tra lại danh sách tuần trước với tuần này cho tôi. Không xong là chuẩn bị đơn từ chức đi
Lục Dật Thần lạnh lùng ra lệnh, hắn rời khỏi Lục thị, lái xe đi thẳng về hướng Lục gia
- Lục Hy Tuyết em thật sự muốn câu dẫn nhiều người sao?
Lục Hy Tuyết vẫn đi trên đường, cô không biết mình đang đi đâu. Trờiđã tối đen, đột nhiên một nguồn ánh sáng sáng chói xuất hiện, tiếng động cơ gào lên cùng tiếng thắng xe chói tai. Dường nhưngười kia đã dừng không kịp lúc, Lục Hy Tuyết giật mình, chânkhông thể di chuyển vẫn đứng nguyên tại chỗ
“Tách, tách”
Hai hạt thủy châu long lanh rơi xuống. Cô vừa mới đến đây thôi mà,còn ba mẹ yêu thương và gia tộc luôn bảo vệ cô kia, còn phảibảo vệ Lục thị cùng họ khỏi Lục Dật Thần chứ. Hình như trời cao đã nghe được ý nguyện của Lục Hy Tuyết, cô bị một lựckéo đi va vào bức tường thịt rắn chắc, hơi ấm làm cô bìnhtĩnh hơn, thoang thoảng mùi bóng tối lạnh nhưng dễ chịu, mangđến cảm giác an toàn. Lồng ngực phập phồng như đang căng thẳng, người đó ôm chặt cô
Lục Hy Tuyết định xoay lưng rời đi nhưng trước mắt cô tối sầm ngấtxỉu. Cô còn không quên chửi thầm trong lòng, thân thể này yếukhông tưởng huống chi hôm nay cô chạy tới chạy lui lại còn dùnghết sức đẩy Hiên Viên Triệt ra bóp cổ hắn. Người đàn ông vừacứu cô kia nhanh chóng ôm cô, hắn nhíu mày
- Cô gái, tỉnh dậy
-...
Hắn thở dài, bế cô lên xe mình hạ lệnh đến biệt thự của hắn
Hắn đặt cô xuống giường của mình. Kì lạ, đây là lần đầu hắn dẫn một cô gái về chưa kể là lần đầu có người khác nằm trêngiường hắn. Mà khi bế cô, ôm cô lại có mùi hoa trà dịu nhẹkhông như những nữ nhân khác tràn đầy mùi son phấn cùng nướchoa nồng nặc
- Will gọi bác sĩ đi
Đằng sau hắn khôngcó người nhưng trong màn đêm lại có người nhận mệnh. Không baolâu sau vị bác sĩ được mời đến, ông ta cẩn thận xem xét, kiểmtra Lục Hy Tuyết rồi báo cáo lạu cho người đàn ông kia
- Thưa Dạ chủ, cô gái này khá yếu, hiện giờ kiệt sức nên mới ngất đi, tạm thời truyền nước biển cho cô ấy
- Được rồi lui ra
Hắn gật đầu, vị bác sĩ biết điều nhanh chóng lui ra. Hắn quan sát Lục Hy Tuyết, bàn tay đầy vết chai vì cầm súng dịu dàng vuốt má cô
- Nhanh tỉnh
Hắn khẽ nói, hôn trán cô. Ngay từ lúc đầu hắn nhìn cô vô hồn bước đi trên đường, quan sát cô từxa, từ cô hình như đang sợ hãi, cô đơn còn có đau thương phảngphất, cô vẫn bước đi dù không biết phía trước là đâu. Lần đầutiên thấy cô, hắn như thấy thiên thần lạc lõng, một mình đếnthế giới này, có lẽ hắn như bóng tối, lạc vào bóng tôi quálâu mà cô lại như là ánh sáng, một ánh sáng trong trẻo, ánhsáng và bóng tối như là 2 thái cực khác nhau, hút nhau như 2nam châm nên hắn mới dõi theo cô. Khi cô cận kề nguy hiểm, timhắn như ngừng đập, nhanh chân vọt tới bên cô kéo cô thoát khỏi,hắn cứ ngỡ lúc ấy đã đánh mất đi một thứ quan trọng cứ nhưmất đi cả thế giới. Thật may khi cô không sao, nghe được giọngnói của cô gần đó như là bản nhạc nhẹ nhàng du dương lại cũng như bản ballad buồn, cô ngất đi, hắn lo lắng tột cùng. Hắnnhíu mày, tại sao lại có những cảm giác này? CẢm giác nàylà thế nào?
Sau 2 tiếng, hàng mi như hai cánh bướm khẽrung, đôi mắt màu ruby đỏ dần mở ra, hắn ngồi gần đó xử lícông việc lại thêm chăm sóc cho cô, lần đầu hắn thấy được cóngười mang đôi mắt màu đỏ kia, hắn thấy thật đẹp
- Ư...
Tiếng rên đau khẽ vang, Lục Hy Tuyết choáng váng đầu, người đàn ông kia ngẩng đầu đến bên cô đỡ cô ngồi dậy
- Đây ... là đâu?
- Là nhà tôi
- Anh là ... ai?
- Dạ Diễm
Dạ Diễm nhàn nhạt trả lời, Lục Hy Tuyết nhíu mày, lại gặp thêmmột nam chủ? Đúng là xúi quẩy, nhưng hiện tại không thể điđược, cô còn rất mệt. Dạ Diễm ra kệnh quản gia nấu một bátcháo cho cô, hắn ôn nhu dịu dàng vuốt hai hàng lồng mày đangnhíu chặt của cô
- Làm gì mà căng thẳng vâỵ
Lục HyTuyết lạnh nhạt né tránh, Dạ Diễm thu tay, hắn hụt hẫng nhìncô. Không lâu sau, quản gia mang lên một chén cháo nóng lên cùngmột ly sữa, ông cung kính đưa cho Dạ Diễm, hắn ngồi xuống bênmép giường dịu dàng múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi bớt nóngrồi đưa tới bên môi Lục Hy Tuyết
- Không ăn
- Mở miệng ra
Dạ Diễm không quan tâm đến lời cô, hắn bá đạo như ra lệnh
- Tôi không quên anh
- Trước sau gì cũng sẽ quen. Nào mở miệng
Lục Hy Tuyết tức giận, hắn nghĩ hắn là ai? Cô hất mạnh muỗng đirơi xuống sàn. Đây là nam chủ thứ 3 cô hất đi rồi, trong lòngthầm than mắng mình ngu ngốc. Dạ Diễm lạnh lẽo nhìn cô, hắnlại kêu quản gia lấy muỗng khác lên, dọn dẹp. Xong xuôi hắnnhìn sang Lục Hy Tuyết
- Xem ra tôi phải bón cho em ăn
Dạ Diễm khóe miệng cười nhạt, hắn múc một muỗng cháo lên chovào miệng, nắn lấy ót Lục Hy Tuyết hôn lên miệng cô, Dạ Diễmbá đạo cậy miêng cô ra đưa cháo qua (cái gì thế này). Lục HyTuyết cứng người, cô trợn mắt, Dạ Diễm trong mắt lóe lên tiasáng, hắn bắt cô nuốt xuống, cô đành nuốt. Cứ tưởng đã ngưngrồi nhưng hắn càng hôn sâu hơn, càn quét khắp nơi, Lục Hy Tuyếtkhông còn sức để phản kháng cô cắn lên lưỡi hắn. Dạ Diễm biết được ý đồ của cô liền né tránh, hôn đến khi cô hết dưỡng khí mới buông ra. Dạ Diễm cười nhạt, nhìn môi cô có chút sưng màhài lòng, hắn bên tai cô phả hơi nóng, giọng nói khàn khànquyến rũ
- Sao? Em thích ăn bằng cách nào? Tôi lại hy vọng em ăn bằng cách sau hơn
Dạ Diễm tà mị nói, hắn cắn nhẹ lên tai Lục Hy Tuyết khiến cô run lên
- Vô sỉ, tôi ... ăn là được chứ gì. Anh tránh ra
Dạ Diễm cười nhạt, Lục Hy Tuyết lại thấy hắn thật đáng đánhđòn tên này không ngờ lại vô sỉ đến mức ấy, a thật tức chếtmà. Sau này Lục Hy Tuyết hối hận, đáng lẽ ra cô không nên nóihắn như vậy để mà mỗi lần hắn đè cô xuống nói cho cô thấy sự vô sỉ là như thế nào, cô thật khóc không ra nước mắt. Lục HyTuyết được Dạ Diễm ân cần đút cháo cho (khụ là bằng muỗng).Mặt cô đỏ lên, Dạ Diễm mắt tràn đầy ý cười dù hắn có chútthất vọng. Môi cô rất mềm nga
---------------------------------------
Vậy là Dạ Diễm đã xuất hiện rồi :))) chương sau là thanh mai trúcmã của chị ấy xuất hiện, các nàng có muốn ngược tên này k?Ta là khoái nhất ngược tên này nhất đấy