Nuông Chiều Kiều Vũ

Chương 10



Quá huyền ảo, chuyện kinh dị như thế sao lại xảy ra trên người ta chứ!

 

Ta cũng không biết mình trở lại Thúy Trúc cung như thế nào.

 

17

 

"Bệ hạ, Kiều quý nhân đã tới rồi."

 

Ám vệ báo cáo với Thương Dịch: "Lúc đầu khi Kiều quý nhân đến nhìn có vẻ hơi sợ hãi, nhưng lúc đi ra có biểu cảm dữ tợn, giống như gặp phải đả kích nghiêm trọng gì vậy."

 

Trước mặt Thương Dịch bày bức tranh kia, hắn khẽ vuốt lên mặt nữ tử trong tranh, một lát sau mới nói: "Lừa nàng lâu như vậy, chắc hẳn hiện giờ nàng hận c.h.ế.t trẫm rồi."

 

Vừa nghĩ tới dáng vẻ tiểu cô nương kia nổi điên, Thương Dịch đã cảm thấy có hơi đau đầu.

 

"Đi tới Thúy Trúc cung."

 

18

 

Khi cung nữ đến báo Hoàng đế tới, trong lòng ta bỗng nhiên giật mình một cái, nghĩ đến một ý đồ xấu.

 

Thế là ta đặc biệt tỉ mỉ ăn mặc một phen, nén họng gả vờ dáng vẻ ngại ngùng quyến rũ thỉnh an Thương Dịch: "Thiếp thân thỉnh an Bệ hạ."

 

Thương Dịch không có mang hắn cái kia xấu mặt nạ, mà là lấy chân thực bộ dáng đối mặt ta.

 

Ta đột nhiên phát hiện mình bị Thương Dịch trêu đùa, tối qua hắn kêu ta đưa bánh ngọt cho Hoàng đế chính là muốn để ta tận mắt phát hiện thân phận thật của hắn.

 

Ta trực tiếp tức giận ngút trời.

 

Thương Dịch cười khẽ, ôm bờ vai của ta, hỏi: "A Vũ tức giận sao?"



 

Ta không muốn nhìn hắn chút nào, qua loa nói: "Thiếp thân không dám."

 

Ta cúi đầu, không thèm nhìn hắn một cái nào.

 

Thương Dịch thở dài, bỗng nhiên kéo ta vào trong ngực: "A Vũ."

 

Ta dữ tợn nghiêm mặt giãy dụa, lại phát hiện dù như thế nào cũng không thoát được.

 

Thương Dịch không chỉ có vóc dáng cao, sức lực cũng lớn, ta thấp hơn hắn hẳn một cái đầu.

 

"A Vũ, không phải ta cố ý giấu nàng.”

 

Thương Dịch sờ lên đầu của ta, bỗng nhiên ôm ta đặt lên giường, cúi người đè xuống, hôn ta giống như lúc trước.

 

Nhưng khác với trước kia chính là, nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa bá đạo, còn mang theo chút tình ý khó mà diễn tả bằng lời.

 

Sau khi nụ hôn kết thúc, ta mới phát hiện không thấy áo ngoài của mình, dây lưng quần áo trong hình như cũng nới lỏng hơn chút.

 

"A Vũ, tên của ta là Thẩm Trường Dịch, tự là Thận, sở dĩ vẫn luôn giấu diếm nàng là vì sợ bị Hoàng hậu phát hiện ra nàng.”

 

"Ta cũng không phải là con ruột của Hoàng hậu, mẹ đẻ của ta là một phi tử có địa vị cực thấp, sau này c.h.ế.t bệnh trong cung, ta ở trong lãnh cung mấy năm, bởi vì Hoàng hậu không có con ruột nên ta được nhận nuôi trong cung của Hoàng hậu.”

 

"Hoàng hậu coi ta như người xa lạ, ta và phụ hoàng cũng không có tình cảm. Trong cung chỉ có một mình Hoàng tổ mẫu tốt với ta.”

 

"Chỉ có leo lên hoàng vị, ta mới có thể quang minh chính đại có được nàng, A Vũ, xin lỗi nàng."

 

Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.



 

Nhưng tay hắn lại không hề thành thật.

 

Sau khi nói xong, trên người ta chỉ còn lại đồ lót thiếp thân.

 

Ta cắn răng nghiến lợi mắng: "Người nói chuyện thì cứ nói, cởi quần áo ta làm cái gì!"

 

"Xuỵt."

 

Thương Dịch hôn lên môi của ta một lần nữa.

 

Trong điện nổi sóng ngầm, mặt trăng lặng lẽ trốn trong mây.

 

19

 

Sau này, không hiểu sao ta lại có thêm một thân phận: Đích nữ thất lạc nhiều năm của nhà Kiều thượng thư.

 

Lúc ta hỏi tới, Thương Dịch xoa đầu của ta, giải thích với ta: "Có thân phận này thì ta cũng tiện quang minh chính đại tăng phân vị cho nàng, A Vũ."

 

Thế là, ta trực tiếp được phong làm Quý phi.

 

Thái hậu trước đây, bây giờ là thái hoàng Thái hậu mở một mắt nhắm một mắt với chuyện này, chỉ cần thân phận đúng chỗ, Thương Dịch thích, bà ấy sẽ mặc kệ.

 

Nhưng Hoàng hậu ngồi lên vị trí Thái hậu thì rất vội.

 

Bà ta cố ý muốn đích nữ mẫu tộc tiến cung làm Hậu, Thương Dịch lại không hề có ý này.

 

Thế là Thái hậu bắt đầu lấy ơn nuôi dạy nhiều năm ra để uy h.i.ế.p Thương Dịch.