Hương tùng dễ ngửi bao bọc ta, giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân vang lên từ phía sau: "A Vũ còn chưa ngủ sao?"
Ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đạp hắn một cước rơi xuống giường.
"Cút xa một chút, đừng ôm ta."
Nghe thấy ta ầm ĩ, Thương Dịch vô cùng tốt tính nhẹ giọng dỗ dành bên tai ta: "Đừng nóng giận, những ngày này ta có một số việc cần xử lý gấp, để một mình muội ở lại phủ Thái tử, là do ta không đúng. muội muốn mắng thì mắng đi."
Ta tức giận không có chỗ phát tiết, một câu "Có việc cần xử lý" là có thể nhét bạn gái của mình vào loại đầm rồng hang hổ kia sao!
"Huynh cút đi, ta đã là sủng phi của Hoàng đế rồi, ta muốn chia tay với huynh."
Vì để chọc giận Thương Dịch, ta thậm chí còn bổ sung thêm một câu: "Hoàng đế còn đặc biệt cho phép ta gọi tên hắn, gọi hắn là Thận Nhi."
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, Thương Dịch không chỉ không tức giận, ngược lại khóe môi còn cong lên một nụ cười khẽ.
"A Vũ yên tâm, ta biết muội cũng không muốn làm Kiều quý nhân, vậy thì không làm nữa."
Hít… Cho nên lời này của hắn có nghĩa là có thể đưa ta xuất cung sao?
Hắn có thể một mình chui vào trong cung, chắc hẳn tự nhiên cũng có thể đưa ta rời khỏi hoàng cung chứ?
Mặc dù ta còn đang giận hắn, nhưng so với việc ngơ ngác sống cả đời trong cung thì chuyện hắn để ta một mình ở phủ Thái tử phảng phất trở nên không còn quan trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định làm hòa với Thương Dịch trước đã.
"Vậy huynh phải đưa ta xuất cung đấy."
Thương Dịch khẽ cong khóe môi, ôm ta vào trong ngực, dụ dỗ: "Đương nhiên rồi. Chỉ là… Cần A Vũ phối hợp một chút."
"Phối hợp cái gì?"
"Ta đã thăm dò rồi, Hoàng đế rất thích muội, tối mai muội mang một phần bánh ngọt có bỏ thuốc tới Ngự Thư phòng cho hắn, sau khi hắn ăn thì chúng ta sẽ rời đi."
Con ngươi ta chấn động: "Huynh muốn ta hạ độc c.h.ế.t hắn sao?"
Thương Dịch ngạc nhiên, bật cười nói: "Chỉ là chút thuốc mê thôi. lòng nghi ngờ của Hoàng đế rất nặng, trước khi ăn thứ gì cũng phải cho người thử độc, nếu muội đưa đồ ăn qua, vậy khả năng cao hắn sẽ không thử độc mà trực tiếp ăn luôn."
À, ta hiểu rồi.
Thương Dịch nói Hoàng đế thích ta, chắc hẳn đã phái không ít người nhìn chằm chằm vào ta, chỉ có khiến Hoàng đế hôn mê thì chúng ta mới có thể an toàn rời khỏi hoàng cung.
Mặc dù là vậy… Nhưng ta vẫn cảm thấy cách này có chút không ổn.
Nhưng nếu ta muốn rời khỏi hoàng cung, cũng chỉ có thể nghe theo Thương Dịch.
16
Tối ngày hôm sau, ta tự mình xuống bếp làm bánh ngọt, cũng thêm một chút thuốc mà Thương Dịch cho, đặt bánh trong hộp cơm, bưng tiến về Ngự Thư phòng của Hoàng đế.
"Tham kiến Kiều quý nhân."
Ta kiên trì khẽ gật đầu: "Bản cung cầu kiến Bệ hạ."
"Vâng, mời Kiều quý nhân."
Ta mơ hồ tiến vào trong Ngự Thư phòng.
Xem ra Thương Dịch nói đúng, Hoàng đế này quả thực thật sự thích ta, thậm chí không cần thông truyền một tiếng đã trực tiếp cho ta tiến vào.
Hít… Nhưng mà không phải Hoàng đế thích Triệu di nương sao?
"Bệ hạ, đây là tấu chương trình lên hôm nay."
"Ừm, để xuống đi."
Ta giật mình chấn động.
Giọng nói này… Là Thương Dịch sao?
Lúc trước chẳng qua ta chỉ cảm thấy giọng Thương Dịch và Hoàng đế có hơi giống nhau, chỉ là giọng Thương Dịch trầm thấp hơn một chút, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này!
Ta run rẩy đi đến trước cửa nhỏ, thông qua khe cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Thương Dịch mặc long bào ngồi ở chủ vị, xung quanh có mấy tên thái giám, trong đó có người hôm qua đón ta vào cung.
Ha ha ha ha ha ha!
Ta cười gằn, suýt chút nữa qua đời tại chỗ.
Ta ném hộp bánh ngọt kia xuống đất, cũng không quay đầu lại, rời khỏi Ngự Thư phòng.
Trên đường đi, tinh thần ta hoảng hốt, giống như mất hồn.