Nuông Chiều Kiều Vũ

Chương 2



Cách đó không xa, Thương Dịch vuốt d.a.o găm trong tay, con ngươi sâu thẳm khựng lại trên mặt ta, giọng mỉa mai, khẽ cười ra tiếng: "A."

 

 

Hắn đại khái cảm thấy ta có bệnh.

 

 

Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt, cũng khiến ta tỉnh rượu mấy phần, ta run lập cập, trong lòng biết không thể tiếp tục dông dài với hắn như vậy nữa.

 

 

Nhiều lời vô dụng, ta phải chạy trốn, giữ mạng mới quan trọng.

 

 

Nghĩ tới đây, ta bò xuống theo thang, nhưng bởi vì quá căng thẳng, dưới chân đạp hụt.

 

 

Ta ngã xuống ở vị trí cách mặt đất hơn một mét, cả người ngã chổng vó xuống đất, cũng hoàn toàn tỉnh rượu rồi.

 

 

Trước khi ngất xỉu, ta nhìn thấy một đôi giày màu đen, là Thương Dịch đứng trước mặt ta, nhìn ta không rõ ý đồ.

 

 

"Mẹ kiếp, thích khách g.i.ế.c ta."

 

 

3

 

 

Mặc dù cuối cùng... Vẫn không chết.

 

 

Hồi ức kết thúc.

 

 

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi nha hoàn dọn đồ ăn đi, cúi đầu nói: "Kiều di nương, Triệu di nương vừa mới phái người đến truyền lời, nàng ấy mở yến tiệc trong hoa viên, kêu tất cả di nương nhất định phải tới tham gia vào giờ Thân."

 

 

Lại là yến tiệc.

 



 

Ta âm thầm suy nghĩ, chắc là những thị thiếp này ở trong phủ buồn bực sinh ra sai lầm, động một chút lại mở yến tiệc, tiệc trà gì đó.

 

 

Đương nhiên, nội dung những yến hội này cũng rất nhàm chán.

 

 

Ngâm thơ đối lời, vẽ tranh đánh đàn, tranh giành tình cảm...

 

 

Chết cười mất, không có cái nào mà ta biết.

 

 

"Đi, tham gia, tham gia."

 

 

4

 

 

Đến giờ Thân, ta mặc váy áo màu xanh nhạt không hề có chút cảm giác tồn tại nào, ngồi trong góc hẻo lánh.

 

 

"Ai nha, bộ quần áo này của ta được làm bằng gấm hoa đấy, ngươi xem tay nghề này, cực kỳ tốt luôn."

 

"Muội muội gần đây mới học được một điệu múa mới, nếu Thái tử điện hạ nhìn thấy, chắc chắn sẽ thích."

 

 

"Hừ, không phải chỉ là biết múa thôi sao? Bài hát này của ta được cả Thái hậu nương nương khen ngợi đấy."

 

Ta trầm mặc, mệt mỏi rã rời, ta muốn quay về đi ngủ.

 

Bỗng nhiên, một tiếng "Thái hậu nương nương giá lâm" bén nhọn trực tiếp dọa ta khẽ run rẩy.

 

Ta ngẩng đầu, đối mắt với một lão phụ nhân ung dung quý phái.

 

Ai da, thật sự là Thái hậu.

 

Ta kịp phản ứng đột nhiên cúi đầu xuống, cùng các thị thiếp khác cùng nhau hành lễ.



 

"Thiếp thân tham kiến Thái hậu nương nương."

 

"Hừ, trong phủ Thái tử có hơn hai mươi di nương, nhưng lại không có một ai có tác dụng!"

 

Thái hậu cau mày, quét mắt vài lần trên người hai mươi mấy di nương chúng ta: "Thái tử bây giờ đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng lại không có một hậu duệ nào, các thiếp thất các ngươi rốt cuộc để làm gì!"

 

Bị Thái hậu dạy dỗ, các thị thiếp nhao nhao cúi đầu, khủng hoảng nói: "Thái hậu nương nương thứ tội…"

 

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, quan sát từng người chúng ta một lượt, cuối cùng chỉ vào ta và Triệu di nương: "Hai người các ngươi, tối nay đi hầu hạ Thái tử."

 

Nghe vậy, trong mắt Triệu di nương chợt lóe lên sự vui mừng, không ngừng dập đầu tạ ơn.

 

Mà ta, trực tiếp hóa đá tại chỗ.

 

5

 

Ta thậm chí không có cơ hội chạy trốn thì đã bị ma ma bên cạnh Thái hậu túm lấy, đặt vào thùng gỗ tắm rửa trong tẩm điện.

 

Các nàng tắm rửa sạch sẽ cho ta, rồi thay một bộ sa y màu đỏ cho ta, cuối cùng nhét ta vào… trong chăn của Thái tử.

 

Mà Triệu di nương thì bị nhét vào trong thư phòng của Thái tử.

 

Chuẩn bị cả hai bên, dù Thái tử trở về phòng đi ngủ hay đi tới thư phòng thì đều có thể nhìn thấy một mỹ nhân khoác sa y.

 

6

 

Quá đỉnh.

 

Ma ma đưa cho ta một quyển sách, phía trên vẽ hình ảnh hai hình người đáng nhau, có nhiều loại chiêu thức đánh nhau, vô cùng kì quặc.

 

Con ngươi ta chấn động, hỏi ma ma: "Ta có thể xem thứ này sao?"

 

Mặt ma ma không chút biểu cảm: "Hầu hạ Thái tử điện hạ cho tốt vào, ngày tốt lành sau này sẽ không thiếu phần ngươi."

 

Nghĩ một hồi, cuối cùng ma ma quyết định…

 

Cầm dây xích, trói ta lại.