Đương nhiên, không phải vì sợ ta chạy trốn, mà vì để ta lấy lòng Thái tử.
Ma ma nghĩ thầm, khi Thái tử trở về, ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn thấy mỹ nhân mặc sa y mảnh mai bị xích sắt trói lại, điềm đạm đáng yêu gọi hắn "Điện hạ" .
Đến lúc đó, không tin là Thái tử điện hạ không động tình.
Trên thực tế, quả thực giống như ma ma nghĩ.
Lúc Thương Dịch trở lại tẩm điện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân khoác sa y trên giường.
Mỹ nhân bị trói lại, vừa bất lực vừa đáng thương.
Yết hầu Thương Dịch khẽ nhúc nhích, con ngươi hơi ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: "A Vũ?"
Ta giật mình chấn động.
Thái tử không đến, ngược lại là Thương Dịch tới.
Điều này chứng tỏ chuyện gì?
Chứng tỏ Thương Dịch biết ta sắp bị hiến cho Thái tử thị tẩm, cho nên dưới cơn nóng giận hắn đã làm thịt Thái tử, tới cứu ta rồi?
Ánh mắt ta sáng lên, vui vẻ, kích động uốn éo người: "Dịch ca ca, mau cởi trói cho ta, hai ta hiện giờ lập tức bỏ trốn!"
Thương Dịch lại không động đậy.
Ta ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, đã thấy vẻ mặt Thương Dịch không thích hợp.
Biểu cảm kia… Giống như muốn hủy ta, nuốt vào bụng.
Cứu mạng, hình như ta đột nhiên hiểu ra cái gì rồi.
Cúi đầu nhìn váy sa y mỏng manh trên người mình, mặt của ta trực tiếp đỏ đến mang tai.
Mặc dù ta và Thương Dịch đã nói chuyện yêu đương lâu như vậy rồi, nhưng thật ra hai ta cũng chưa làm chuyện gì khác người.
Nhưng bây giờ, hình như Thương Dịch thật sự muốn xảy ra chút chuyện gì đó với ta.
Ta xấu hổ cúi đầu xuống: "Hiện giờ không được… Huynh nhịn thêm đi, chờ sau này, sau này chắc chắn!"
Thương Dịch sững sờ: "Cái gì?"
Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
Sao mà còn giả vờ ngây ngốc với ta chứ?
Ta lại ưỡn ngực, chớp mắt: "Huynh nói xem? Mau lên đừng làm bừa nữa, mau cởi dây xích cho ta, huynh làm thịt Thái tử rồi, nói không chừng thị vệ sẽ nhanh chóng phát hiện, cho nên chúng ta mau trốn đi."
Thấy Thương Dịch không nhúc nhích, ta gấp gáp bổ sung thêm một câu: "Nhanh lên! Huynh bây giờ là nghịch tặc đấy."
Ta cũng đã nói đến mức này rồi, cuối cùng Thương Dịch vẫn cởi dây xích cho ta.
Nhưng chúng ta chắc chắn không thể đi ra ngoài từ cửa chính.
Ta ôm cổ Thương Dịch, trừng mắt nhìn: "Đi thế nào đây?"
Thương Dịch xoay tròn bình hoa trên bàn, một giây sau, một cánh cửa ngầm xuất hiện.
Ta kìm lòng không nổi giơ ngón tay cái lên: "Trâu bò, vì ám sát Thái tử mà ngay cả tẩm điện của Thái tử cũng tìm hiểu rõ ràng."
Thương Dịch chỉ cười không nói.
7
Thương Dịch lại đưa ta quay về viện của mình.
Ta không kịp chờ đợi mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Sao thế?"
Ta góp nhặt vàng bạc, nữ trang để vào trong túi quần áo, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Thái tử c.h.ế.t rồi, Thái hậu chắc chắn sẽ hạ lệnh tra rõ. Nếu như tra ta được huynh thì chắc chắn cũng sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra được ta, ta còn quá trẻ, ta không muốn chết."
Ta loáng thoáng cảm thấy mình thật sự là một nữ nhân xấu xa.
Nói thế nào thì Thái tử cũng được coi là phu quân của ta, hắn c.h.ế.t rồi, ta không chỉ không khổ sở mà còn rất vui mừng.
Ai da, ta thật sự là lòng dạ rắn rết mà.
Thấy Thương Dịch cứ mãi ngồi bên cạnh bàn thưởng thức trà, ta tức giận không có chỗ phát tiết: "Chúng ta cũng sắp thành nghịch tặc mưu hại hoàng tự rồi, sao huynh vẫn còn ung dung nhàn nhã uống trà thế, còn không mau tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc chạy trốn đi hả?"
Thương Dịch không phải không biết mưu hại hoàng tự là đại tội chứ?
Phải tru cửu tộc đấy!
Thương Dịch bình tĩnh nhấp một ngụm trà, khóe môi khẽ cười: "Ta không g.i.ế.c hắn."
???
A?
Ta choáng váng: "Vậy sao huynh có thể đi vào tẩm cung của Thái tử được?"
"Tối nay Thái tử tới chỗ Bệ hạ, không trở về phủ Thái tử, ta đương nhiên có thể đi vào tẩm cung của hắn."