Nuông Chiều Kiều Vũ

Chương 4



Rốt cuộc là Thương Dịch không nói rõ ràng hay là chính ta nghĩ quá nhiều rồi?

 

Ta vứt túi đồ vừa thu dọn xong qua một bên, tức giận ngồi trên giường: "Vậy được. Nếu Thái tử không chết, huynh đưa ta ra khỏi tẩm điện của hắn, bị người khác phát hiện thì phải xử lý thế nào?"

 

Một giây sau, Thương Dịch ôm ta bay lên không, đặt ở trên đùi hắn, lại mổ một cái lên môi ta: "Không sao đâu, ta có chút tai mắt trong phủ Thái tử, tự ta sẽ xử lý việc này, muội yên tâm nghỉ ngơi đi."

 

"A."

 

Đêm đã khuya, ta và Thương Dịch ngủ cùng giường.

 

8

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghĩ tới khi mới quen biết với Thương Dịch.

 

Ngày đó khi ta gặp được Thương Dịch ám sát Thái tử trên nóc, dưới chân không cẩn thận mà đạp hụt, ngã từ trên cái thang xuống, ngã hôn mê bất tỉnh.

 

Ta vốn cho rằng Thương Dịch sẽ g.i.ế.c ta diệt khẩu.

 

Nhưng ta không ngờ, ngày hôm sau ta tỉnh lại, mình vẫn còn nằm ở vị trí cũ!

 

Chỉ có một mình ta, nằm chổng vó trên mặt đất cả đêm!

 

Ta xoa eo đau nhức, thật sự không biết nên nói mình may mắn hay là bất hạnh.

 

Có trải nghiệm lần này khiến ta thành thật vài ngày, cuối cùng vào một đêm khuya, không thể chịu được tịch mịch, Hồng hạnh… Mang theo chút nguyên liệu nấu ăn ra ngoài ăn đồ nướng.

 

Ta đặc biệt chọn chỗ tương đối vắng vẻ trong phủ Thái tử, chuẩn bị vỉ nướng xong, bắt đầu nhóm lửa thịt nướng.

 

Lúc ta nhét một miếng thịt bò vào trong miệng.

 



Vèo một cái, một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu ta, trong đêm khuya này càng đột ngột.

 

Động tác nhấm nuốt thịt bò của ta dừng lại.

 

Cái… Cái gì thế?

 

Ta nhìn vỉ nướng trên đất, cưỡng ép an ủi mình chắc chắn là bóng của con côn trùng gì đó thôi, rồi lại gắp một miếng thịt bò vào trong miệng.

 

Một giây sau, lại có một cái bóng hiện lên trên đỉnh đầu.

 

Ta hoàn toàn luống cuống.

 

Nhìn cái bóng, thứ bay qua rất tráng kiện… Suy nghĩ lại về thịt bò nướng mình vừa ăn hết một chút…

 

Trời ạ, thịt bò biến thành oan hồn tới đòi mạng.

 

Ta nhổ miếng thịt bò còn chưa kịp nuốt xuống ra, không chút do dự, quỳ trên mặt đất dập đầu với miếng thịt bò này:

 

"Xin lỗi, xin lỗi, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi!”

 

"Ngài dưới suối vàng có linh thì tha cho ta một mạng, ta cam đoan sau này sẽ không tiếp tục ăn thịt bò nữa, ngày mai ta sẽ hoá vàng mã cho ngài, đốt một chút bò giấy, cam đoan là bò cái nhỏ nhắn xinh đẹp…"

 

Ta run rẩy nói một tràng, một luồng gió thổi qua trên đỉnh đầu, một cái bóng thon dài xuất hiện trước mặt ta.

 

Xong rồi… Cứu mạng! Quỷ bò đứng sau ta đòi mạng!

 

Ta vặn vẹo thét chói tai lên, bò người lên chuẩn bị chạy trốn.

 

Một giây sau, một giọng nói rõ ràng vang lên sau lưng.

 

"Ngươi có bệnh sao?"



 

Chậc…

 

Ta run rẩy quay đầu lại, thấy nam thích khách Thương Dịch mới gặp vào đêm mấy ngày trước.

 

Hắn vẫn mặc một thân đồ đen, ôm kiếm trong tay, cau mày nhìn ta khó hiểu.

 

"Ngươi ngươi ngươi… Thứ vừa mới bay tới bay lui là ngươi sao?"

 

Thương Dịch gật đầu.

 

"Vừa rồi đang luyện kiếm thì thấy ngươi dập đầu với thịt bò giống như bị điên vậy."

 

Thương Dịch nhíu mày.

 

Dù hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu được sao ta lại muốn dập đầu cầu xin tha thứ với miếng thịt bò này.

 

Ta sắp điên rồi, thật đấy.

 

Chuyện mất mặt xấu hổ, tự mình biết là được rồi, lại còn bị người khác nhìn thấy.

 

Ta hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, gập ghềnh tìm một lý do không hề thuyết phục: "Ta… Đây là truyền thống ở quê hương chúng ta, cho nên ta… Ta đang cầu phúc."

 

Thương Dịch cúi đầu nhìn miếng thịt bò đã bị nhai hai cái trên mặt đất một lát, trầm mặc.

 

Sau khi trầm mặc một hồi, hắn khẽ gật đầu.

 

"Ừm, biết rồi."

 

Vì để che giấu sự xấu hổ, ta lại ngồi xổm trên mặt đất đặt xiên thịt gà đã xiên trên kệ nướng, vừa nướng vừa lẩm bẩm: "Cầu phúc xong rồi, có thể bắt đầu nướng rồi."