Mà Thương Dịch lại vẫn đứng ở bên cạnh ta không rời đi.
Ta vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn đang ở trên người ta.
Ta không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn yên lặng nhìn chằm chằm mặt ta.
Con ngươi ta chấn động.
Chẳng lẽ hắn… Chẳng lẽ!
Ta gần như nghiến răng gằn mấy chữ từ trong hàm răng: "Ngươi bỏ ngay suy nghĩ ấy đi, ta… Ta chính là nữ nhân của Thái tử, ngươi…"
"Ngươi có biết đốt lửa ở phủ Thái tử, nếu bị phát hiện sẽ bị xử phạt như nào không?"
Ta sững sờ: "A?"
Khóe miệng Thương Dịch nở một nụ cười kỳ quái.
"Theo quy củ trong phủ Thái tử, lén lút châm lửa buổi tối, sẽ bị đánh ba mươi đại bản."
Ta choáng váng, ngây ngốc nhìn vỉ nướng trên đất rồi lại ngẩng đầu nhìn Thương Dịch: "Hả? Ta không biết, không ai nói với ta."
Thấy vậy, khóe môi Thương Dịch cong lên một nụ cười ác liệt, khẽ hừ một tiếng: "Cho nên…"
Không đợi Thương Dịch nói lời phía sau, ta dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét thịt gà vừa mới nướng chín vào trong miệng Thương Dịch chặn họng.
"Ha ha ha ha ha! Hiện giờ ngươi là tòng phạm, ta bị đánh thì ngươi cũng không chạy thoát được."
Ta chống nạnh nhe răng cười.
Lại không nhìn thấy, nắm đ.ấ.m xuôi bên người Thương Dịch nắm chặt lại, hơi híp mắt, vẻ mặt không rõ ý đồ.
Xiên thịt gà này đã bị ta cắn một miếng.
9
Nhớ lại chuyện quen biết với Thương Dịch, ta từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Thương Dịch ngủ bên cạnh ta đã rời giường rời đi.
Thương Dịch mặc quần áo quay về thư phòng của mình, thị vệ canh giữ ở cửa thấy hắn, cung kính xoay người hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Thương Dịch gật đầu, sau khi đẩy cửa thư phòng ra, lại thấy được mỹ nhân khoác sa y nằm nghiêng trên giường êm.
Mỹ nhân này nghiễm nhiên chính là Triệu di nương bị Thái hậu nương nương sắp xếp ở đây.
Vừa thấy Thương Dịch, Triệu di nương khổ sở đợi suốt cả đêm điềm đạm đáng yêu gọi một tiếng "Điện hạ" .
Thương Dịch cũng không nói chuyện, ám vệ chủ động mời Triệu di nương ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp xong thư phòng, Thương Dịch ngồi trước bàn sách, rút một tờ giấy vẽ từ trong một đống công văn ra.
Bởi vì kỹ thuật của người vẽ tranh không tốt cho nên bức tranh này được vẽ cực kỳ trừu tượng.
Trong tranh dường như vẽ buổi tối, vầng trăng treo trên bầu trời, dưới mặt trăng là một cô nương… Đang quỳ trên mặt đất dập đầu bộp bộp.
Thương Dịch vuốt ve cô nương trên tranh, khóe môi không khỏi cong lên.
Thương Dịch nhớ lại lần thứ hai gặp mặt Kiều Vũ, đêm đó hắn đang luyện kiếm, củng cố khinh công của mình, chợt thoáng nhìn thấy phía dưới có một ánh lửa.
Là nữ tử đang nướng thịt ăn.
Thương Dịch không để ý đến nàng, phối hợp luyện kiếm, lại chợt nghe thấy một tiếng bộp bộp.
Nữ tử kia đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp bộp với miếng thịt bò phun ra từ trong miệng, cầu xin tha thứ.
Thương Dịch cảm thấy, thật là quá đáng.
Hắn làm Thái tử hơn hai mươi năm, từng thấy người dập đầu với người, người dập đầu với động vật, nhưng lại chưa từng thấy người dập đầu với thịt bò nướng.
Nữ nhân ly kỳ.
Nghĩ tới đây, Thương Dịch dặn dò ám vệ: "Nói với phòng bếp một tiếng, ba bữa một ngày của Kiều di nương sau này đều chuẩn bị theo sở thích của nàng ấy."
10
Ta tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã thấy mấy tiểu cung nữ bưng quần áo, giày đứng ở bên cạnh giường của ta.
Ta giật nảy mình, cho rằng đây là muốn đưa ta lên đường.
"Làm gì thế?"
Các cung nữ cung kính trả lời: "Bẩm Kiều di nương, Thái hậu nương nương tổ chức yến tiệc ở phủ Thái tử, mời một số quý nữ thế gia đến, muốn tuyển phi cho Thái tử điện hạ."
Ai da, tuyển phi cho Thái tử mà còn có chuyện cần một tiểu thiếp như ta làm sao?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của ta, cung nữ tiếp tục nói: "Thái hậu nương nương dặn dò, chư vị di nương cũng phải trình diện."