Hít… Tuyển phi cho Thái tử, kêu mấy người thiếp chúng ta tới làm gì?
Đơn thuần là để nhận Thái tử phi tương lai sao? Hay là để tiện cho Thái tử phi ra oai phủ đầu chúng ta?
Ta nghĩ mãi mà không rõ, nhưng ta cũng không ngại đi ngang qua sân khấu gì đó, dù sao thì trong loại yến tiệc Hoàng gia này chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn cao cấp.
Có thể ngồi trong góc hẻo lánh nhất để ăn vài miếng cũng được.
Nghĩ như vậy, sau khi các cung nữ trang điểm cho ta, ta mặc một bộ váy áo màu xanh không đáng chú ý tiến vào sảnh yến tiệc phủ Thái tử.
Canh giờ vẫn còn sớm, Thái hậu nương nương còn chưa tới, trong phòng yến tiệc chỉ có một đám thị thiếp.
Một đám các thị thiếp có thái độ khác thường, đều là mặc váy áo màu trắng khiêm tốn ngồi ở phía sau, ghé đầu kề tai nhỏ giọng thảo luận.
"Haizz… Chỉ mong Thái tử phi là một nữ tử lương thiện, đừng làm khó dễ những tỷ muội chúng ta mới tốt."
"Ai mà không mong vậy? Chỉ sợ Điện hạ cưới tôn nữ của Trương lão tướng quân, vậy sau này tỷ muội chúng ta cũng không có quả ngọt để ăn rồi."
"Còn có cô nương nhà Lý Thượng thư nữa, nghe nói là một người mạnh mẽ ngang ngược, hi vọng Thái tử phi đừng là nàng ta."
Các thị thiếp thảo luận sôi nổi, chủ đề bỗng nhiên chuyển đến trên người ta và Triệu di nương.
"Kiều di nương, đêm qua ngươi có nhìn thấy Thái tử điện hạ không? Điện hạ có sủng hạnh ngươi hay không?"
Ta lắc đầu: "Không có, đêm qua điện hạ không quay về tẩm điện."
Nghe vậy, các thị thiếp nhao nhao thổn thức không thôi, lại quay đầu hỏi Triệu di nương.
Triệu di nương cười, vén tóc ra sau tai, dáng vẻ xuân phong đắc ý: "Đương nhiên là có, sáng nay điện hạ mới đi đến thư phòng, thấy ta, điện hạ còn khen ta mấy câu đấy. Chỉ tiếc là canh giờ không đúng, nếu không điện hạ nhất định muốn ta thị tẩm."
Triệu di nương vừa dứt lời, các thị thiếp ghen tị.
Thái tử phi sắp vào phủ, những thị thiếp chưa được sủng hạnh như chúng ta dễ trở thành nơi trút giận của Thái tử phi nhất, mà Triệu di nương được sủng thì không như thế.
"Thật ghen tị với Triệu tỷ tỷ, nếu như ta cũng có thể được điện hạ sủng ái thì tốt rồi."
Còn chưa thảo luận xong, đã nghe thấy thái giám hô một tiếng "Thái hậu nương nương giá lâm, Thái tử điện hạ giá lâm".
Các thị thiếp nhao nhao hành lễ.
Thái hậu mặc trang phục quý giá ung dung, mà Thái tử điện hạ đứng ở sau lưng bà ấy… Đeo một chiếc mặt nạ trên mặt.
Ta không nhịn được mà nhìn lén Thái tử.
Chậc… Mặt nạ này còn rất hài hước, gần như phủ kín cả gương mặt hắn, nhìn qua còn rất buồn cười.
Thị thiếp ngồi ở bên cạnh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chậc… Vì sao điện hạ lại đeo mặt nạ?"
Ta thẳng tính nhanh miệng: "Chắc hẳn là vẻ ngoài xấu xí, sợ Thái tử phi tương lai ghét bỏ hắn."
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không.
Ta nói xong câu nói này, Thái tử điện hạ hình như nhìn thoáng qua phía ta, ánh mắt kia… Có chút ý đồ không rõ.
Khiến ta sợ đến mức co rụt cổ lại, cúi đầu.
Không bao lâu sau, mười cô nương xinh xắn cũng được cung nữ dẫn vào.
Các cô nương ăn mặc vô cùng kiều diễm, mỗi người mỗi vẻ. Sau khi hành lễ, Thái hậu ban thưởng ghế ngồi cho các nàng ấy.
"Thận Nhi à, con xem những cô nương này xem, đều là cô nương tốt có phẩm hạnh, giỏi giang nhiều mặt mà ai gia và mẫu hậu con chọn lựa, con xem một chút xem có thích ai không?"
Nói xong, có cung nữ dâng khay lên, trên khay là một đóa hoa mẫu đơn và hai đóa thược dược.
"Nếu như ngươi coi trọng cô nương nào làm Thái tử phi thì ban thưởng hoa mẫu đơn, trắc phi thì ban thưởng thược dược."
Thái hậu cười híp mắt nhìn Thái tử, trong mắt ẩn chứa sự chờ mong.