Bên kia điện thoại, Tần Khánh khẽ cau mày, nói: “Khi nào rảnh rỗi, anh sẽ nhắc nhở thằng bé.”
Nghe câu trả lời không hề ngạc nhiên như dự kiến của bà, Diệp Tình nghi hoặc hỏi: “Ông xã, có phải anh đã biết hay không?”
“Sáng nay Tần Thận đã nói với anh.”
Diệp Tình bị hai ba con nhà này giấu chuyện, ngược lại chính là, ngay khi bà phát hiện quan hệ của Tần Thận và Tần Diệp Tân liền ra cẳ khẩn cấp gọi cho Tần Khánh. Bà giận dữ nói: “Tần Khánh, anh chọc giận em!”
Tần Khánh biết vợ mình thực sự tức giận, đành phải đem con trai ra là lá chắn. Ông ho nhẹ, nuốt nước bọt: “Tần Thận bảo anh không được nói cho em.”
Kỳ thật, trong thâm tâm ông cũng hi vọng Diệp Tình biết chuyện này muộn hơn. Mặc dù sáng nay Tần Thận đảm bảo, nhưng ở trong mắt ông, tình huống của hai đứa nhỏ thực sự không rõ ràng, huống hồ chúng nó còn có kế hoạch của riêng mình.
Nghe Tần Khánh ho khan, Diệp Tình cũng không quan tâm đến những suy nghĩ riêng của Tần Thận, lo lắng nói: “Sao lại ho thế, không phải đã nhắc anh uống nhiều trà nóng hay sao? Anh có uống thuốc đúng giờ vào buổi trưa không?”
Tần Khánh biết vợ để tâm sức khỏe của ông, không khỏi nói: “Uống rồi, ăn rồi, vừa rồi là sợ em tức giận.”
Diệp Tình buồn cười nói: “Làm sao em thật sự giận được, em vui mừng còn không kịp, chẳng qua A Thận nó như vậy, thật uổng phí tâm tư của em dành cho hôn nhân của thằng nhỏ.”
Nói đến vấn đề này, bà không thể không hỏi thêm về tiến triển của hai đứa con.
Bên kia người đàn ông đè lên huyệt thái dương, đau đầu nói: “Tần Thận đề cập với anh, nó có dự định này, chẳng qua anh nghĩ, Diệp Tân lúc này mới vừa tốt nghiệp, trực tiếp bàn chuyện cưới hỏi chỉ sợ sẽ dọa đến con bé, huống chi còn chưa biết con bé nghĩ gì về chúng ta. Thôi thì tạm thời mình cứ quan sát thêm đã, xem quan hệ của hai đứa nhỏ rồi sẽ tính toán tiếp cũng không muộn.”
Bà nghe xong cũng cảm thấy bản thân mình nóng vội, từ mẹ con thành mẹ chồng nàng dâu, không biết Tần Diệp Tân trong thời gian ngắn có sẵn sàng chấp nhận không.
Cùng chồng nói chuyện thêm vài câu nữa, nhân viên thẩm mỹ viện đến thông báo rằng phòng VIP đã chuẩn bị tốt. Trước khi cúp điện thoại, nhớ tới những việc con trai đã làm, bà nói với chồng: “Anh đừng nói chuyện này cho A Thân, thằng bé nó đang muốn giấu em mà.”
Tần Khánh thấy cuộc trò chuyện kết thúc, không khỏi cười khổ. Khó trách nói mẫu tử liên tâm, thật không khiến ông nhọc lòng.
——
Thẩm mỹ viện, trong phòng tắm.
Căn phòng tràn ngập sương mù mờ ảo cùng hương thơm nhẹ nhàng, Tần Diệp Tân mới từ trong bồn tắm đi ra, trên làn da mềm mại còn vương lại bọt nước long lanh.
Đứng trước tấm gương, cô điều chỉnh lại cổ áo tắm lần nữa, cảm xúc bất đắc dĩ đôi chút.
Ban đầu Tần Diệp Tân còn cho rằng chỉ làm mát xa trên mặt, sau khi biết được mẹ cô sắp xếp cho cô thư giãn toàn thân, đành phải lần nưa quay trở lại phòng tắm lại.
Giờ phút này, phản chiếu trên mặt gương là hình ảnh người con gái hai má ửng đỏ đầy yêu mị, cô gái nhỏ đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất rồi. Người nào đó tối hôm qua không biết tiết chế mà để lại vô số ấn kí trên ngực cô, khiến cô xấu hổ không muốn gặp ai nữa rồi. Nhưng chỉ một lúc nữa thôi sẽ phải mát xa vùng ngực, Tần Diệp Tân cắn môi dưới, nôn nóng nghĩ ngợi.
Chu trình chăm sóc cho một vị khách quý đến trước đã kết thúc, thấy thời gian trôi qua khá lâu rồi mà Tần Diệp Tân vẫn chưa ra, phía bên ngoài một cô nhân viên lịch sự gõ cửa.
“Tần tiểu thư, cô không sao chứ?”
“A…” Cô gái hoàn hồn, nhanh chóng quấn chặt áo tắm dài trên người, mở miệng, hướng bên ngoài trả lời, “Ngại quá, tôi không sao, tôi ra ngay đây.”
Phòng tắm này lát nữa còn phải dành cho vị khách khác, cô chần chừ ở lại lâu thì không hay.
Nhân viên chăm sóc cho Tần Diệp Tân chính là người phụ nữ tên Tống tỷ, tầm bốn mươi tuổi, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, trên môi luôn giữ nụ cười thân thiện đầy chuyên nghiệp.
Người con gái xinh đẹp vẹn toàn như Tần Diệp Tân không nhiều, huống chi trông bề ngoài còn trẻ lại có thể không tiếc tiền đến thẩm mỹ viện xa hoa, nếu không phải biết cô là tiểu thư của Tần gia, người khác sẽ nghĩ cô đi nhầm đường.
Thấy cô gái nhỏ bước đến, tay túm chặt áo tắm dài che kín người, người phụ nữ không khỏi mỉm cười, một lát nữa mát xa cũng sẽ phải cởi thôi.
“Tần tiểu thư là lần đầu tiên tới sao?”
Tần Diệp Tân thành thật gật đầu.
“Đừng ngại, em xem như vậy có thoải mái không?”
Nghe câu hỏi của người nhân viên, làm cô gái nhỏ nhớ đến vẻ mặt của Tần Thận, lặng lẽ nghiêng mặt giấu đi khuôn mặt ửng hồng. Nhưng mà, theo từng động tác hướng dẫn tỉ mỉ từng chút của Tống Tỷ, kết hợp với lực nhẹ nhàng ấp áp từ lòng bàn tay, Tần Diệp Tân nằm trên giường mát xa, cảm thấy cơ thể ngày càng mềm mại, các khớp xương cũng được thả lỏng.
Hương thơm phảng phất trong không khí, hai người trầm mặc không nói gì.
Làn da của người con gái rất thơm và mềm khiến nhân viên mát xa lưu luyến động tác lâu hơn vài phần.
Trên tay Tống tỷ có tinh dầu, đang chuẩn bị mát xa bộ ngực của cô. Ánh mắt vừa nhìn xuống, kinh ngạc cảm thán, tuy nhiên nhanh chóng phản ứng lại, việc đề cập đến vấn đề riêng tư của khách hàng thật không lịch sự, vì thế vội vàng xin lỗi.
Nếu vết tích trên đùi ban nãy đã chói mắt thì những đóa hóa in trên bầu ngực này quả là dọa người, cũng không biết phải tốn bao nhiêu lực đến thế nào.
Gương mặt của Tần Diệp Tân càng đỏ hơn, vừa định nói gì đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Một lúc sau, Tống tỷ nhận được điện thoại, trả lời mấy câu rồi vội cúp máy, giải thích cho cô tình huống đang xảy ra. Hóa ra là vị khách tiếp theo đến thẩm mỹ viện sớm, biết được phòng VIP mình thường sử dụng hiện có người chiếm dùng mất, khiến bà ta nổi cơn tức giận. Căn phòng này có vị trí tốt nhất. Vị khách kia tới thẩm mỹ viện thường xuyên, vẫn luôn dùng phòng VIP này, lâu dần, bên thẩm mỹ viện cũng ngầm hiểu với khách hàng, phàm là vị khách này tới, căn phòng này sẽ giữ lại cho bà ta.
Tần Diệp Tân nghe xong, biết thời gian còn lại cũng không đủ chăm sóc hết cơ thể, liền đưa ra đề nghị với Tống tỷ, đem liệu trình mát xa ngực hủy bỏ, mong muốn rời khỏi căn phòng sớm.
Bởi vì nhân viên ở đây đối với thông tin khách hàng tuyệt đối bảo mật, vậy nên Tống tỷ không đề cập đến Tần Diệp Tân, ấy vậy mà đối phương lòng tự trọng cao, nghe nói người sử dụng phòng của bà ta là một cô gái trẻ, khiến bà ta sợ một đứa con gái không biết từ đâu chui ra sẽ đè đầu cưỡi cổ bà ta, lúc này càng thêm tức giận.
Tuy nhiên, đối lời đề nghị của cô gái nhỏ, Tống tỷ là người thông minh, hiểu ngay được ẩn ý đằng sau lời nói của cô, hàm ý của Tần Diệp Tân là không muốn người khác trông thấy tình trạng bộ ngực của mình, bao gồm cả Tần phu nhân.
Sau khi hai người âm thầm thống nhất, Tống tỷ yêu cầu cô gái nằm lại xuống giường, đợi cho tinh dầu hấp thụ hết, còn cô ấy gọi điện thoại trao đổi lại.
Sau khi quấn kỹ người cô trong tấm khăn, Tống tỷ đi mở cửa.
Nắm cửa vừa được mở ra, một người phụ nữ ngoài bốn mươ tuổi trong bộ váy sang trọng tiến vào. Nhìn thoáng qua khuôn mặt đối phương, Tần Diệp Tân cảm thấy thật quen mắt. Đổi lại cũng là sự sửng sốt của người phía đối diện.
Giờ phút này ngươi con gái ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng mà thân mình sinh ra mẫn cảm, trải qua quá trình xoa bóp, da thịt càng hồng hào nhuộm ý xuân.
Vị khách vừa bước vào tên Trịnh Vân Thục, là Hứa phu nhân. Trong mắt người phụ nữ, người con gái nằm trên giường tản ra hương vị quyến rũ mê người. Nét đẹp của Tần Diệp Tân là hiếm có, đặc biệt là khuôn mặt tinh tú đầy đặn.
Trịnh Thục Vân chú ý đến nốt ruồi nhỏ trên gương mặt cô, nhớ tới điều gì, cất tiếng chế nhạo: “Cô là tiện nữ của Tần gia?”
Nhân viên phía sau thấy vị phu nhân này nói năng lỗ mãng, vội ngăn lại: “Hứa phu nhân, đây là Tần tiểu thư…”
Tần Diệp Tân dần nhớ ra rồi, đối phương là nữ chủ nhân của nhà họ Hứa, nhưng bà ta lại hãm hại nữ chủ nhân thực sự để chiếm chỗ, danh xưng tiểu tam nổi như cồn trong giới nhà giàu. Trừ một số kẻ vì muốn nịnh bở Hứa gia, hoặc những người không chút xấu hổ giống bà ta vì hư vinh mà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, còn đại đa số người bình thường chính là thái độ khịt mũi coi thường với hành động vô liêm sỉ của bà ta.
Hứa gia làm ăn lớn, cùng Tần gia là những con hổ đầu đàn giới thương nghiệp ở Phách thị, nhưng mà nghe nói người đàn ông đứng đầu Hứa gia là Hứa Quảng trời sinh tính phong lưu, cư nhiên ở thời điểm vợ mang thai liền gian díu đến có con với người phụ nữ khác, qua mấy năm, kẻ tiểu tam kia tìm đến tận cửa, làm trò nào là khom lưng cúi đầu, nào là khóc lóc quấy rối. Người vợ chính thất là Nguyên Phối phu nhân có điểm giống với Diệp Tình, đều là những người phụ nữ hiền lành chu đáo. Thêm nữa sau khi sinh xong con nhỏ thân thể vẫn luôn mệt mỏi, trải qua sự quấy rầy của người thứ ba, tình hình sức khỏe dần chuyển biến xấu, về mặt tâm lý cũng không ổn định.
Thời gian trôi qua mấy năm sau, mặc cho mọi chuyện rắc rối như vậy nhưng Hứa Quảng chỉ thờ ơ không làm gì, điều đó càng khiến Nguyên Phối cảm thấy khó chịu, tích tụ bực dọc đến mức qua đời. Tuy thế, đứa con nhỏ mang đến tận cửa nhà của người phụ nữ giật chồng người khác không lâu sau cũng chết yểu vì bệnh. Qua một hai năm, Trịnh Vân Thục mới sinh thêm được một người con gái.
Câu chuyện này là Tần Diệp Tân nghe được từ chỗ bạn mình, tuy ác tục nhưng không phải hiếm.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái nhỏ nhướng mày, lông mày lá liễu sắc như lưỡi dao lộ ra vẻ khinh thường.
Người đàn bà kia khóe mắt giật giật khi biết Diệp Tình cũng ở đây.
Tuy rằng so với Tần gia thì Hứa gia vẫn còn kém xa nhưng cũng không tới phiên một đứa con gái thấp kém coi thường bà ta.
Trịnh Thục Vân lạnh mặt khi thấy biểu cảm của người con gái, gầm gừ trách mắng nhân viên: “Các cô tự tiện đem phòng đặt trước của tôi cho con bé đó, hiện tại còn muốn quản tôi nói gì sao.”
“Không có, tôi chỉ là…”
Hứa phu nhân sợ nhất chính là bị kẻ khác coi thường, huống hồ bất luận Hứa gia phát triển thế nào, mặc cho bà ta kết thân làm quen giao thiệp ra sao, vẫn luôn bị Tần gia lấn át. Đều là phụ nữ, bà ta đấu không lại Diệp Tình, không chỉ có thế, cũng có con gái như nhau, vậy mà đại tiểu thư chính hiệu của Hứa gia, thậm chí không bằng một góc của một đứa con gái được nhặt từ bên ngoài về.
Đôi khi lòng người đã ti tiện, con đường dẫn đến cuộc sống tươi đẹp phía trước, càng đi càng thấy hẹp.
Trịnh Vân Thục bực bội nói: “Chỉ là cái gì, chỉ là cô không thèm để Hứa gia vào mắt đúng không?”
Thái độ người đàn bà chanh chua hùng hổ dọa nạt một cô nhân viên nhỏ càng khiến trong lòng Tần Diệp Tân thêm khinh thường.
Cô gái kia bị mắng đến đỏ mặt tai hồng, nhất thời không đáp trả lại được lời nào, cùng lúc đó vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tần Diệp Tân: “Tôi làm xong rồi, nhường cho vị phu nhân này đi.”
Người con gái làm ngơ sự tức giận của Trịnh Vân Thục, ngược lại hành động của bà ta ở trước mặt mọi người càng thể hiện sự tính toán chi li, dù cho khoác lên cái mác quyền quý vẫn không thể che đi bản tính đanh đá, cái danh không chính ngôn không thuận kia, xuất thân thấp kém Hứa phu nhân.
Bầu không khí như vậy tức là đòn chí mạng vào sự kiêu ngạo của Trịnh Vân Thục.
Bà ta chặn đường đi của Tần Diệp Tân, bực bội cất giọng: “Tôi là trưởng bối của cô, Tần gia không dạy qua đứa con hoang về lễ phép cơ bản sao?”
Tần Diêp Tân cười, trong nụ cười lộ ra yêu khí, giọng nói nhẹ tựa lông chim. Cô nói, cô à, cô quá nhạy cảm rồi.
Lời nói tưởng chừng nhẹ nhàng bay bổng, ấy vậy rơi vào trong lòng người phụ nữ như nặng cả ngàn cân, lại vừa lúc chọc trúng chỗ đau của bà ta.
“Cô xứng dạy tôi sao?”
Sự khó chịu lan ra khắp cơ thể Trịnh Vân Thục, trong mắt nồng đậm sự ganh ghét, sự đố kỵ này phát tán ra xung quanh, trùng hợp khoảnh khắc này đều ngưng tụ lại trên người Tần Diệp Tân.
Nghe nói trong nhà họ Tần, trừ bỏ Diệp Tình, không ai thích nổi bộ dáng yêu mị của người con gái này, hơn nữa lại còn có thể dưới sự che chở và bảo vệ của Diệp Tình để hô mưa gọi gió, du học nước ngoài. Ngược lại bà ta phải vất vả làm việc vì tương lai con gái, đơn giản vì Hứa gia đã có cháu tria đích tôn rồi thì sẽ chẳng coi trọng đứa cháu gái này.
Người so người, thật là tức chết người.
Càng thêm nữa, gương mặt quốc sắc thiên hương của tiểu thư nhà họ Tần khiến đàn ông lặng người chìm đắm.
Trịnh Thục Vân châm chọc nói: “Nếu không phải năm đó Diệp Tình động lòng đem cô từ đường lớn mang về nhà, cô nghĩ mình có vận may lớn thế sao, không đúng, cái điệu bộ hồ ly tinh này của cô, nói không chừng lại làm tiểu tam chen ngang hạnh phúc của người ta, quả thực không phải là đứa con ngoan…”
Tần Diệp Tân dừng bước chân. Cô không có ý định nói thêm bất cứ gì, lời khó nghe đến mấy cô cũng có thể nhịn xuống được, nhưng đối phương cố tình nhắc đến mẹ cô.
Tần Diệp Tân nhờ nhân viên lấy giúp quần áo, rồi sao đó có ý hướng tới Trịnh Vân Thục cười quyến rũ: “Cô Trịnh, có chuyện cô nói đúng, như là cháu giống hồ ly tinh muốn người đàn ông thế nào cũng có. Cô mặc sức nói xấu hay bịa đặt về cháu thế nào cũng được, nhưng chỉ cần cô nhớ rõ một điều, trên đời này những gia tộc hiển hách huy hoàng hơn Hứa gia ngoài kia còn rất nhiều, muốn bóp chết Hứa gia có khi còn đơn giản như giết chết một con kiến vậy. Cho nên cháu khuyên cô không cần ở bên ngoài lươn lẹo trêu đến Tần gia, càng không cần nói đến việc bày mưu với Diệp Tình, không chỉ vì cô bày mưu không nổi, mà quan trọng là vì cô không xứng!”
Trịnh Thục Vân không nghĩ tới người con gái thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu này lại có miệng lưỡi sắc bén đến thế.
Nhìn bóng hình ngày càng khuất xa của cô, Trịnh Vân Thục tức giận đến mức không phản bác nổi lời nào.
Phía xa xa, ngoài cửa phòng nghỉ, một nhân viên đi đến bên cạnh Diệp Tình, nhắc nhở: “Tần phu nhân, Tần tiểu thư đã đi rồi.”
Sau khi chăm sóc khuôn mặt xong, Diệp Tình liền đi đến phòng nghỉ chờ bảo bối nhỏ, lúc đó nghe thấy có tiếng cãi vã, liền lo lắng chạy ra cửa xem tình hình, đúng lúc nghe được lời nói của cô gái nhỏ.
Thấy Tần Diệp Tân cũng không quay đầu lại mà đi xa, Diệp Tình lặng lẽ lau khóe mắt ướt át, nói lời tự trách vào không khí: “Mình cũng không biết Tân nhi phải chịu ủy khuất đến vậy.”
Dừng một chút, lại nói: “Cái con mụ Trịnh Vân Thục quá đáng lắm rồi!”