Có anh ta ở đây, tôi không thể sử dụng máy sấy tóc của anh ta được nữa.
Cũng không dám động đậy tới máy giặt của anh ta.
Tôi chỉ cầm được hai chiếc một lần, cứ đi tới đi lui, đi đi về về một hồi cũng chuyển hết được đống quần áo, ra ban công phơi.
Người đàn ông cạo râu, rửa mặt, đánh răng, cắt móng tay rồi còn tỉa lông mày rậm của mình cho gọn gàng hơn.
“Chả lẽ mấy anh đẹp trai đều tỉ mỉ như này sao?” Tôi ghé sát vào người anh ta, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, sau đó lại đưa mặt lại gần anh ta, cùng nhau nhìn vào gương.
Không so sánh không đau thương, lông mày của tôi cứ như đám cỏ dại mọc lung tung không có người trông coi vậy.
Trước khi đi ngủ, anh ta lấy máy tính bảng ra, xem một bộ phim giống như ngày hôm qua.
Còn tôi, tôi cứ ngồi thoải mái trong vòng tay anh ta, cùng anh ta coi phim.
Bộ phim tôi coi có tên “Nhà sư châu Phi“.
Đạo sĩ Lâm Chính Anh đưa chân vào trong lỗ rắn, bị rắn cắn, bị lôi ra ngoài, kéo theo một con trăn lớn.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Một bộ chuyện hài hước như vậy mà trong phòng vẫn chỉ có tiếng cười ma quái của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Vạn lần không nghĩ tới một người đàn ông không thích cười như anh lại ngồi đây thích coi phim hài.”
Quả nhiên, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong!
Giống như hôm trước, xem xong một bộ phim thì người đàn ông chuẩn bị đi ngủ.
Có điều, đêm nay tôi không ngủ cạnh anh ta nữa.
Dù sao thì tôi vẫn đang là một ma nữ trần truồng.
Tôi ôm chăn bông, ngủ yên trong một góc.
Song, lúc tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện bản thân không chỉ ngủ bên cạnh người đàn ông mà tay chân tôi còn quấn quanh người anh ta nữa!
“Anh đẹp trai, tiếc cho người ma khác giới, nếu không, em sẽ nhất định chịu trách nhiệm với anh!”
Hai ngày sau, Tiểu Giá trở lại.
Trên mặt cậu ấy ngập tràn hạnh phúc, cậu ấy lấy ra hai quyển sổ đỏ: “Sơ Thất, cậu xem nè, tớ lấy được chứng chỉ rồi!”
Mở nó ra liền con dấu đen của Diêm Vương.
Cậu ấy chỉ tay vào nói: “Có dấu đóng vào giấy đăng ký kết hôn này là có thể xin về âm phủ sinh sống và làm việc”.
“Chúc mừng cậu, Tiểu Giá, ngày tốt của cậu đến rồi!” Tôi cũng mừng cho cậu ấy.
“Sơ Thất.” Tiểu Giá nắm lấy tay tôi, thở dài nói: “tớ không nỡ xa cậu.”
“Hềy, không nỡ cái gì mà không nỡ? Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là tớ có thể lấy lại được thân phận rồi. Không thì, tớ cũng sẽ dụ dỗ một anh đẹp trai có thân phận dưới âm phủ, gả cho anh ta để về âm phủ!”
“Cậu nhanh nói cho tớ biết đi, cậu đã nhìn thấy Diêm Vương chưa? Ông ấy trông như nào?”
“Đẹp trai, đẹp trai lắm!” Tiểu Giá dùng biểu cảm lẫn giọng điệu cường điệu để thể hiện giá trị nhan sắc đỉnh cao của Diêm Vương “Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy luôn đó!
“Thực sự đẹp trai lắm sao?”
Đẹp trai hơn cả nam chủ gia đình mình đang ở?
Chuyện này…một chút cũng không tưởng tưởng được.
“Tiếc là Diêm Vương cao cao tại thượng quá, trông rất lạnh nhạt vô tình. Chỉ mới nhìn anh ta thôi cũng khiến chân tớ run cả lên rồi! Tớ với cậu chỉ là tiểu quỷ, đừng mơ mộng trèo cao.”
“Tớ chỉ tò mò, cũng không muốn trèo cao.” Tôi lại hỏi về những bông hoa bên kia sông quên.
“Đúng là có thật. Một mảng lớn toàn màu đỏ, đài hoa đơn độc, cánh hoa cuộn lại như móng rồng.” Tiểu Giá nói xong, nắm lấy tay tôi, nói: “Sơ Thất. Lần này xuống âm phủ tớ còn nghe được một tin đồn”.
“Hả? Tin đồn gì?”
“Người ta đồn rằng những hồn ma chết không còn trí nhớ trên những món đồ họ mang theo khi chết có thể sẽ còn lưu lại ký ức.” Tiểu Giá hỏi tôi: “Sơ thất, lúc chết cậu có mang theo thứ gì không? ”
Tôi nghĩ một lúc “Một chiếc váy trắng, còn có một chiếc băng đô với một chiếc kẹp tóc hình con bướm. Nhưng mà, tất cả chúng đều dính máu nên tớ đã cất chúng đi, để yên chúng rồi.”
Tiểu Giá: “Cậu về xem lại chút thử xem sao.”
Tôi về nhà, xé túi vải thô rồi lấy ra cái váy tôi mặc lúc chết.
Đáng tiếc, nó không chứa đựng như những gì Tiểu Giá nói, những ký ức của cuộc đời tôi.
Tối nay, người đàn ông đã mua rất nhiều nguyên liệu.
Có vẻ như anh ta đang chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn.
Tôi yên tâm đi tắm, thay quần áo rồi giặt chúng.
Quay người lại, nhìn thấy chiếc băng đô với kẹp tóc dính máu trên giá.
Tôi do dự một hồi cuối cùng cũng mang chúng vào phòng tắm để làm sạch.
Có điều, tôi không thể rửa sạch những thứ dính máu mà tôi mang theo khi chết.
Chiếc băng đô màu trắng đã lấm tấm máu, giống như một bức tranh in hoa màu đỏ đang nở.
Chiếc kẹp tóc màu đỏ nhuộm máu càng thêm sặc sỡ.
Tôi đột nhiên cảm thấy rằng như này cũng rất độc đáo.
Tôi chải chải tóc, đeo băng đô với kẹp tóc hình bướm lên.
Lúc rời khỏi phòng ngủ, tôi thoáng thấy bức tranh treo trên tường.
Vào ngày đầu tiên tôi đến đây, tôi đã nhìn thấy nó.
Trong một căn phòng đơn giản và trang nhã như này lại treo một bức tranh không rõ màu sắc áp bức lên tường.
“Một mảnh lớn màu đỏ, đài hoa đơn độc, các cánh hoa cuộn lại như móng rồng …”
Tôi thực sự cảm thấy những bông hoa trong bức tranh này rất phù hợp với những bông hoa ở bên kia sông quên như những gì Tiểu Giá đã mô tả.