[OAB] Gặp Lại Năm Ta Trưởng Thành

Chương 30: Mẹ đã mất (Ss1)



‘Hung trở về nhà hôm nay cậu không đến trường, vừa mở cửa ra bước vào cậu đã thấy mẹ chạy ra vẻ mặt đầy bất an hỏi:’

- Sao hôm nay con lại nghỉ học?

‘Hung miệng mấp máy ngập ngừng hành động của cậu bỗng trở nên bối rối:’

- Dạ…con tiễn Jay ra sân bay

- Ối! Sao thằng bé lại đi

- Cậu ta chỉ học ở trường này một học kỳ thôi ạ

- Tiếc quá! Ừm thôi được rồi con vào nhà đi

- Dạ

‘Bước chân Hung đi nặng trĩu cảm giác cơ thể cậu đã kiệt sức. Không biết tâm trạng cậu bây giờ là gì cậu không vui nhưng chẳng buồn nhiều lúc cậu ngỡ rằng mình rối loạn tâm lý. Nhưng không phải đó chỉ là một thứ cảm xúc rối ren trong lòng cậu.’

Tôi đến phòng nằm ườn người trên giường giường gác tay lên trán suy nghĩ nhưng dòng suy nghĩ đó luôn bị cắt ngang bởi tin nhắn của điện thoại. Tôi lấy gối che mặt bịt tai lại cố gắng ngủ, cứ thế tôi đã lạc vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ

Tôi đứng dậy ở dưới một mặt đất trắng sáng phía trên là bầu trời to lớn nhưng lại phủ một màu trắng trong suốt, mây bay phấp phơi như khói. Tôi hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh bỗng ánh mắt tôi nhìn thấy một người “Là mẹ”, tôi vui mừng chạy đến ôm chầm lấy bà. Nhưng mẹ lại đẩy tôi ra.

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt rất dịu dàng, bàn tay mẹ đưa lên vuốt ve má tôi, bà ấy khẽ nói:

- Mẹ phải đi rồi, con sống với bố nhé!

Nước mắt tôi tự nhiên chảy ra khi nghe mẹ nói câu ấy và dần dần hình ảnh mẹ mờ đi rồi chúng hoá thành những hạt bụi nhỏ. Điều cuối cùng tôi thấy được đó là nụ cười của mẹ không hiểu sao lúc ấy mẹ đã cười rất hạnh phúc. Tôi không biết đây là điềm lành hay dữ nhưng dù sao tôi vẫn rất lo lắng

‘Cậu bừng tỉnh ngồi thẳng dậy trên giường, gương mặt Hung ướt đẫm mồ hôi và nước mắt cùng hơi thở gấp gáp. Cậu giở chăn khỏi người rồi chạy ra ngoài khi ấy vừa nhìn thấy mẹ lòng cậu bỗng nhẹ nhõm. Hung đi đến ôm chặt mẹ từ phía sau trong khi mẹ còn đang nấu canh.’

‘Mẹ cậu cũng hơi bất ngờ nhưng rồi sau đó bàn tay bà cũng nắm lấy cánh tay đang ôm mình. Mẹ Hung nói:’

- Con dậy sớm thế!

- Con gặp ác mộng

‘Nghe thế bà lấy tay choàng ra sau xoa đầu Hung, tay còn lại bà khuấy nồi canh. Bà nấu xong tắt bếp xoay người lại đẩy Hung ra rồi bảo:’

- Đói chưa?

- Dạ rồi

- Hừm~Vậy mang mọi thứ ra bàn đi mẹ ngồi đây nghỉ ngơi chút

- Vâng ạ!

Buổi tối

‘Hung bước ra khỏi phòng đi đến chỗ mẹ rồi ngồi kế bên, cậu bẽn lẽn nhìn mẹ một lúc rồi đưa mắt nhìn lên tivi. Mẹ cậu tuy không nhìn lại nhưng biết con trai mình đang nhìn mình và có điều muốn nói. Mẹ Hung lên tiếng:’

- Có chuyện gì?

‘Hung bây giờ mới nói:’

- Mẹ thích bố từ lúc nào vậy?

Mẹ Hung:

- Con hỏi đột ngột thế, hêy~mẹ cũng không nhớ rõ lắm có lẽ là cái lúc bố nhặt giúp mẹ điện thoại

Hung:

- Hì hì~Vậy bố lúc đó như thế nào ạ?

Mẹ Hung:

- Bố con lúc đó như một mùa xuân lướt qua cuộc đời mẹ, nó ấm áp nhẹ nhàng và rất lãng mạn

Hung:

- Nếu bố tốt như vậy thì tại sao bố lại đối xử tệ bạc với mẹ vậy chứ!

Mẹ Hung:

- Mẹ nghĩ bố con có nỗi khổ riêng

Hung:

- “Nỗi khổ riêng”? Nếu bố thật sự yêu mẹ thì bố đã không để mẹ trong tình cảnh như thế

‘Mẹ Hung im lặng trước câu nói đó của cậu, đôi mắt bà có thoáng đượm buồn nhưng bà cố gắng lấy bĩnh tĩnh rồi nói tiếp:’

- Bố con…

- Bây giờ mẹ còn yêu bố không?

‘Cậu chen ngang lời mẹ nói bằng một câu hỏi khiến mẹ cậu phải suy ngẫm. Đôi mắt bà nhìn xa xăm một lúc hình như mẹ đang nhớ tới những khoảng thời gian lúc xưa bất giác mẹ mỉm cười quay sang nhìn cậu. Mẹ Hung nói:’

- Mẹ không chắc nữa nhưng có nhiều lúc mẹ nhớ bố lắm

‘Hung như sững người lại “Tại sao bao nhiêu năm tháng mẹ vẫn còn thương bố chứ chẳng lẽ mẹ thật sự đã quên thời gian lúc đó”. Tâm trạng cậu rối bời ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ cậu nói tiếp:’

- Nếu một ngày nào đó mẹ mất đi, con hãy sống với bố nhé!

“Tại sao mẹ lại nói ra câu đó chứ?” Cái đó tương tự câu nói tôi đã mơ thấy từ lúc sáng. Có giọt nước mắt xuất hiện rơi trên má, tôi muốn điều ấy trở nên mơ hồ như giấc mơ nhưng sao cảm giác nó lại quá đỗi chân thật:

- Mẹ à! Đừng nói như vậy chứ chẳng phải bây giờ mẹ đang rất khoẻ mạnh sao

Mẹ Hung:

- Mẹ không chắc cơ thể mẹ có phải thật sự đang khoẻ mạnh…

Hung:

- Mẹ nói vậy là sao??

Mẹ Hung:

- Mẹ cảm giác…mẹ sắp rời khỏi con rồi

- Vì thế con có thể hứa với mẹ một điều được không?

‘Nước mắt cậu như dâng trào thành con sóng cuộn trào vào và kể cả bờ đê có thể không ngăn cản được dòng nước ấy nữa. Cậu đã khóc, khóc như một đứa con nít khi những điều cậu không muốn mẹ nói ra giờ đã trừng trừng trước mắt, giọng nói cậu run rẩy lắp bắp:’

- Mẹ…mẹ không được nói như vậy chứ…bây giờ mẹ đang sống với con mà

- Không có mẹ thì con sống với ai giờ?

‘Bàn tay bà đưa đến lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên má cậu điều ấy càng làm Hung khóc lớn hơn rồi cậu ôm mẹ vào lòng. Bà lấy tay vuốt ve tấm lưng run lên vì khóc ấy, mẹ cậu nở nụ cười hiền dịu giọng bà nhẹ nhàng thì thầm vào tai Hung:’

- Con hứa với mẹ một điều được không?

‘Cậu gật đầu liên tục.’

- Nếu mẹ mất đi thì con ở với bố nhé!

‘Cậu đưa người ra nhìn mẹ lắc đầu, bà lại đưa tay đặt trên má cậu dùng đôi mắt dịu dàng nhất mà trước giờ mẹ chưa từng nhìn cậu như vậy, bà ấy khẽ nói:’

- Hung à! Hứa với mẹ đi

‘Ánh mắt, giọng nói, nụ cười ấy bỗng khiến cậu xiêu lòng gật đầu đồng ý:’

- Được! Con hứa

‘Mẹ cậu gật đầu rồi bảo Hung đi lấy nước để mẹ uống, cậu đồng ý rồi đứng lên đi vào phòng bếp. Tiếng nói mẹ vọng lại phía sau:’

- Hung! Mẹ yêu con

‘Hung im lặng và đôi mắt cậu lại cay cay thêm lần nữa, cậu cố kiềm nén lại rồi cầm ly nước đi ra bỗng cậu thấy mẹ nằm trên ghế tay bà để lên ngực. Hung thấy bất thường nên lay lay mẹ dậy:’

- Mẹ…mẹ à! Sao mẹ ngủ nhanh vậy, mẹ à

‘Mẹ cậu dường như không động đậy điều đó khiến cậu trở nên lo lắng cậu đưa hai ngón tay đặt dưới mũi mẹ. Bỗng hơi thở không có, sắc mặt cậu biến dạng tái mét cậu vội vã chạy đi lấy điện thoại gọi cấp cứu.’

‘Càng chờ đợi lòng cậu càng lo lắng hơn*“Sao chuyện này lại xảy ra nhanh vậy chứ chẳng phải mẹ vừa nãy đang nói chuyện với mình sao. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột…mình…mình”*.’

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc lại rồi nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Tôi đã gọi cấp cứu nhưng trên đường họ đi đến dường như thời gian trôi rất chậm. Nhiều lúc tôi cảm tưởng họ sẽ không đến cứu mẹ tôi kịp lúc.

Tại bệnh viện

- Mọi người tránh đường ra, có người đang đột quỵ

‘Hung phía sau chạy theo, họ đưa mẹ cậu đến phòng cấp cứu cậu cố vào cùng nhưng họ lại ngăn lại bảo cậu đứng đợi ở ngoài. Nhưng cậu không quan tâm điều họ nói, cậu đẩy họ ra và van xin cho mình vào. Các nhân viên đã cố gắng thuyết phục nhưng mọi chuyện càng rối tung hơn hết cách họ đành phải cách ly cậu ra phòng khác.’

Tôi la hét vùng vẫy khỏi họ:

- Các người tránh ra, đó là mẹ tôi mẹ tôi đang gặp nguy hiểm

- Cho tôi vào thăm mẹ đi, cầu xin các người đó. Mẹ tôi…mẹ, tôi muốn xem mặt bà ấy lần cuối

‘Cậu bị cách ly vào một căn phòng khác, bỗng các dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu xuất hiện nhiều hơn. Điều đó khiến đầu cậu nhức nhối lên đau đớn tột cùng, cậu ôm đầu khóc nấc:’

- Hức…hức mẹ mẹ ơi! Con xin lỗi

- Mẹ đừng đi mà, con sợ lắm!

‘Lời cầu xin của cậu, ông trời hình như đều không lọt tai và ông đã dáng xuống đời cậu một dát dao lớn mà có lẽ cậu phải ân hận cả đời. Mẹ cậu đã mất, 5 tiếng trôi qua nhưng nhịp tim của bà không đập các mạch máu tắc nghẽn không lưu thông. Mẹ cậu đã rời đi một cách rất đột ngột bất ngờ điều ấy đã khiến cho Hung rất sốc khi mà vài tiếng trước cậu đã ngồi tâm sự cùng mẹ.’

‘Đó là cứ sốc cuộc đời lớn nhất ở độ tuổi 16 của Hung, người mình thương rời đi mẹ thì qua đời cuộc sống cậu dường như bế tắc. Nhưng lời hứa giữa cậu với mẹ, Hung không quên và cậu đã thực hiện. Hung sẽ sống cùng với bố một người cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ.’

…----------------…

‘Những chuỗi sự kiện quá khứ dường như vẫn còn khá in sâu trong trí nhớ của cậu, khi đã trưởng thành hơn điều ấy vẫn khiến cậu day dứt không nguôi.’

‘Hung bây giờ đã 27 xuân xanh đạt nhiều thành tựu đáng mơ ước với nhiều người. Nhưng đúng khoảng độ tuổi ấy cậu đã gặp tai nạn lớn suýt chết và nhờ đó cậu đã gặp lại K-Jay, thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.’