Cố Vân Hỉ vốn dĩ tối nay mời thư kí ra ngoài dùng cơm, bỏ mặc Hàn Như trợ lí ở lại khách sạn làm Cố yêu nghiệt cao hứng vô cùng. Nhưng tản bộ được mấy dãy phố, nàng đột nhiên nhớ đến cái gì đó nên gương mặt trở nên hoảng hốt tột độ.
"24 ah~"
Tiểu Doãn cũng có phần nghi hoặc, bất quá vẫn nhướn mi đáp lại.
"Cha mẹ tôi ơi!!!!! Đi mau đi mau!!!"
Một mạch cầm tay Tiểu Doãn chạy như điên trên mấy dãy phố, dáng bộ khẩn trương khiến ai nấy đều ngoái nhìn, trên gương mặt của Tiểu Doãn rõ ràng hằn lên là mấy tia hắc tuyến.
"Em muốn đi đâu?"
"Đi ngân hàng!!!! Đi ngân hàng!!!"
Cố Vân Hỉ loạn lên, tóc tai cũng vì thế tán loạn bay trong gió, chân không ngừng di chuyển nhanh hơn.
Cuối cùng Cố Vân Hỉ không nói hai lời, để lại Tiểu Doãn đứng ngoài mà bang bang vô trong, trông khẩn trương như đang trốn nợ.
10 phút sau, Cố Vân Hỉ lại thở gấp bước ra khỏi ngân hàng, tay còn gấp hơn móc ra điện thoại bấm một dãy số điện thoại.
"Alo! Chú Khải? Dạ là con, Hỉ nhi đây!"
"..."
"Con xin lỗi, vừa nãy mới chuyển. Nhờ chú!"
"..."
"Dạ, mẹ con khỏe chứ?"
"..."
"Dạ...Con chào chú! "
Tiểu Doãn một bên nghe được loáng thoáng cuộc hội thoại liền đưa ra suy đoán! Nhất định là yêu nghiệt này thiếu nợ người ta, đến hạn không trả nên mới khẩn trương như vậy, ánh mắt cũng khinh khỉnh đặt lên người Cố Vân Hỉ lúc này thở ra một hơi, bắt đâu lấy lại bình tĩnh. Chợt thấy ánh mắt của Tiểu Doãn khó hiểu liền đánh liều lên tiếng
"Thế nào nhìn tôi thế?"
"Không có gì. Vừa nãy..."
"Tôi đi chuyển tiền cho mẹ tôi."
Cố Vân Hỉ cắt ngang câu nói với thanh âm có chút buồn rầu, tay cũng đan vào nhau suy tư.
"Mẹ em? Không ở cùng em sao?"
"Không ah~... Mẹ tôi ở rất xa."
Cố Vân Hỉ cố rặn ra nụ cười gượng gạo, nhưng đáy mắt có gì đó ẩn chứa khiến bất giác Tiểu Doãn thấy tịch mịch vô cùng.
"Sao lại thế?"
Trái lại với vẻ nhí nhố thường ngày hay kiểu cố gắng tỏ ra trưởng thành mấy ngày trước, Cố yêu nghiệt im lặng một bầu. Chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, môi mấp máy muốn nói lại thôi...
"Kỳ thực, chị nghĩ tôi là người như thế nào?"
"Em? Có phần trẻ con, không nghiêm túc, cẩu thả, phóng túng..."
"Không có chỗ nào tốt hả?"
Cố Vân Hỉ thất vọng tràn trề, nguyên lai trong lòng nữ nhân này nàng chẳng có một tí điểm tốt nào.
"Ừm... Đáng tin..."
Tiểu Doãn nói xong cũng tự muốn tán mình một cái, rõ ràng đang khiêu khích tên họ Cố mà. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên mất hứng kia, lòng nàng cũng không kìm được muốn an ủi.
"Thật sao?"
"Không tin thì thôi nha"
Khi Tiểu Doãn giả vờ giận dỗi, Cố Vân Hỉ chỉ cười rộ lên một cái thật xinh đẹp.
"Chị biết không? Nhà tôi từng rất nghèo..."
Ngừng một chút, nụ cười dần rút đi trên khuôn mặt Cố yêu nghiệt, nhường lại đó là bộ dáng nghiêm túc hiếm thấy.
"Ba tôi là liệt sĩ, năm đó hi sinh trên chiến trường. Mẹ tôi sau này đi làm tiểu tam của người ta. Lúc đầu tôi trách mẹ rất nhiều, nhưng tôi không biết mẹ vì tôi mới làm như thế. Sau đó mẹ tôi tìm được một công việc làm ổn định hơn, liền ly khai người đàn ông kia. Không ngờ ông ta đeo bám, hại mẹ con tôi phải chạy trốn đến một làng quê rất xa ở Giang Nam. Lúc ấy tôi cũng hiểu chuyện rồi, liền rất cố gắng học tập với mong muốn đổi đời. Lên đại học, tôi được chú Khải dẫn lên thành phố học. Mẹ tôi sức khỏe cũng không còn tốt nhưng do học phí rất mắc, một mình tôi đi làm thêm cũng không chi trả nổi, mẹ liền giấu tôi nói là tiền trợ cấp chính phủ mà lén đi làm gửi lên cho tôi..."
"Chị biết không? Cái cảm giác xài tiền mà phải tiết kiệm từng đồng từng cắc, nhìn thấy mọi người đến dịp lễ được lên phố dạo chơi, còn tôi... Một thân một mình đi làm hì hục cả năm cũng không đủ tiền về thăm mẹ... nó bất lực lắm!"
"Sau này tôi nói mẹ tôi đã mua nhà được, muốn đón mẹ tới ở. Mẹ lại từ chối, mẹ nói rằng trên thành phố cái gì cũng tốn kém, không muốn thành gánh nặng của tôi. Tôi liền nhờ chú Khải chăm sóc mẹ, tôi tháng nào cũng muốn về thăm, nhưng công việc lại quá bận rộn. Chị xem, tôi có phải rất bất hiếu không? Tới tuổi này rồi cũng không cho mẹ tôi một ngày sống hạnh phúc no đủ nữa."
Cố Vân Hỉ phóng tầm mắt vào khoảng không vô định, hai tay nàng gắt gao đút vào hai cái túi áo lông để che giấu sự run rẩy bất lực. Tiểu Doãn lặng lẽ đút tay vào túi lông, lấy ra đôi tay
"Em là người kiên cường nhất tôi từng gặp. Tôi tin, mẹ em bây giờ đã rất hạnh phúc rồi!"
Tiểu Doãn lấy ra thần thái của nữ nhân trưởng thành khuyên nhủ nữ hài trước mặt. Có thể nàng không phải là nữ nhân tốt nhất thế gian, cũng không thu liễm đáng yêu, nhưng ở nàng, Tiểu Doãn lại cảm thấy một cảm giác an toàn và muốn dựa dẫm. Đứa nhỏ này, trải qua bao nhiêu khó khăn trong quá khứ cũng đã vươn lên đổi đời, không phải là rất đáng khâm phục sao?
Dưới ánh chiều tà của Paris, có mấy bóng dáng tựa vào nhau để tìm lấy hơi ấm sưởi nóng tâm hồn cần được yêu thương.
"Tiểu Doãn ah, tôi đói sắp chết rồi!"
"Lại ăn?"
"Nhưng hồi nãy chưa có ăn nha!"
"Tôi nhớ khi chiều vừa ăn rồi..."
"Hứ! Nhưng tôi lại muốn ăn!"
"..."
*cảm thấy Cố tỷ nên làm quen với Liễu tỷ =))))) suốt ngày ăn ăn ăn*
- --------
Chuyến du lịch cuối cùng cũng kết thúc trong sự biến đổi không ít trong mối quan hệ giữa bốn nữ nhân. Máy bay đáp tại sân bay X lúc 6 giờ chiều, Cố Vân Hỉ rất hăng hái đòi đưa Dương Tiểu Doãn về nhà. Mà Tiểu Doãn hình như cũng không có phản đối, tùy Cố yêu nghiệt phân định. Có khi Tiểu Doãn cũng rất thắc mắc sao tên yêu nghiệt kia lại quá mức quen thuộc đường về nhà mình, mà khi hỏi chỉ nhận được cái gãi mũi và cười trừ của nàng nên cũng không thèm để ý nữa.
Hạ tổng được A Lục đợi sẵn ở sân bay, Hàn Như vốn định đưa Tần đại minh tinh về công ty báo cáo nhưng Hạ tổng đã nhanh tay chớp lấy mỹ nhân đem lên xe rước về dinh. Hàn Như đành ngậm ngùi trở về tay không, dù sao chuyến công tác 5 ngày thêm 3 ngày du lịch đều bị ngó lơ khiến nàng muốn nổi điên đến nơi rồi.
Hạ tổng đem Tần Sở Hàm lên xe về thì bị A Lục sắc mặt không được tốt thu hút sự chú ý
"Tiểu thư... Có... Có chuyện..."
Sau khi ngồi vào ghế sau xe, A Lục lôi trong hộc xe một tờ báo cung kính đưa cho Hạ Tử Nhiễm. Tiêu đề đầu bài lớn đến Tần Sở Hàm ngồi kế bên chỉ cần liếc mắt liền thấy được. Mặt nàng tái đi trông thấy, bắt đầu thở dốc.
TẦN ĐẠI MINH TINH: NGHI VẤN ĐỒNG TÍNH ÂN ÁI CÙNG HẠ TỔNG TẠI PHÁP
Trên đó còn là tấm hình Hạ tổng nắm chặt tay Tần Sở Hàm, gương mặt gần đến ái muội khi hai người dạo chơi trên phố mua sắm Paris.
"Cái này..."
Hạ Tử Nhiễm vô cùng tức giận ném ngay tờ báo lên sàn xe, đôi mắt long lên như muốn xé nát mọi bản in ấn...
"Cũng tại tôi sơ sẩy, xin lỗi tiểu thư."
A Lục khi trông thấy gương mặt nén giận của Hạ tổng thì vô cùng hoảng sợ. Nguyên lai do lần đi Pháp quá bất ngờ, A Lục sang đến đã là ngày thứ hai, không ngờ bọn cẩu tử lại có mặt khắp nơi khiến ai cũng không phản ứng kịp.
Hạ Tử Nhiễm khống chế lại tâm tình, hai mắt nhắm nghiền hồi lâu không nói câu nào trong khi tay vẫn nắm chặt bàn tay của lão bà.
"Sở Hàm, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Chị không sợ, chị tin tưởng em."
Hạ Tử Nhiễm và Tần Sở Hàm ánh mắt giao nhau. Vốn dĩ chuyện này sớm muộn cũng xảy ra thôi, khi đến với nhau không phải đã lường trước chuyện này sao?
"A Lục, liên lạc với Hạ Chí Tam, tôi muốn nội trong hôm nay mọi bản in ấn hay tin tức đều phải bị tiêu hủy. Còn nữa, tòa soạn đó... có lẽ không đủ chuyên nghiệp để duy trì nữa."
Thanh âm tàn nhẫn vang lên trong không gian nhỏ bé, A Lục lạnh sống lưng chỉ biết gật đầu. Hạ Chí Tam là ai không phải A Lục không biết... Tìm đến Hạ Chí Tam, khác chi trực tiếp kinh động đến Hạ gia? Chuyện lần trước kêu gọi Hạ Chí Tư có thể dùng lý do Vương Y Dạ mà đối đế, nhưng còn chuyện lần này là không nhỏ, e là phu nhân cũng có thể biết được rồi.
A Lục làm liều lên tiếng
"Bên phía phu nhân... Hình như có chút động tĩnh rồi."
"Cái gì?"
Hạ Tử Nhiễm lần này là mất hết bình tĩnh hét lên, sắc mặt phi thường không tốt, lúc trắng lúc xanh khó coi vô cùng.
"Tử Nhiễm, em không sao chứ?"
Tần Sở Hàm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhắc đến hai chữ 'phu nhân' thì lão công nàng đột nhiên biến sắc. Vậy cũng đủ hiểu nhân vật kia có bao nhiêu đe dọa đến Hạ tổng rồi.
"Không... Không... Tin tưởng em, sẽ tốt thôi Sở Hàm."
Hạ tổng có chút bất đắc dĩ hướng Tần Sở Hàm trấn an. Vốn dĩ bản thân nàng cũng không dám chắc nữa...
A Lục lặng lẽ nổ máy xe chạy về biệt thự Hạ gia, không khí trong xe cũng quỷ dị không kém.
Rengggg.... Rengggg
Điện thoại Hạ tổng từng hồi reo lên dọa A Lục tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vương Y Dạ thanh âm vang lên trong điện thoại