Đột nhiên Cơ Tuân không thể lý giải được cảm giác đang dâng trào trong lòng.
Thật ra một tháng nay, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng tâm trạng bất ổn của Cố Vân Tiện. Mặc dù nàng che giấu rất tốt, vẫn dịu dàng chu đáo với mình, nhưng hắn lại cảm nhận được điều khác lạ.
Cơ Tuân từng nghĩ có phải mình lại làm chuyện gì khiến nàng tức giận hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra kết quả. Hắn còn để Lữ Xuyên đi nghe ngóng xem gần đây Nguyên Sung dung nương nương có chuyện gì phiền lòng không. Nhưng tin tức truyền về khiến hắn không biết nên vui hay buồn mới tốt.
Hà Tiến nói, dạo này nương nương ăn ngon ngủ yên, đối xử với mọi người vô cùng thân thiết, không tức giận chuyện gì, chẳng có vẻ gì là phiền muộn. Nếu như nói có thay đổi điều gì thì chính là nương nương trở nên lười biếng hơn, có rất nhiều chuyện nương nương đều không quan tâm. Nhưng điều này cũng không thể giải thích vì sao Vân nương lại lãnh đạm với hắn.
Vậy rốt cuộc là vì sao nàng lại thay đổi như vậy?
Khó hiểu nhớ lại đêm đó, trước khi chết Cảnh thị đã nói với hắn. Nàng ta nói, một nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu phu quân của mình, sao có thể thỏa mãn khi tình yêu của phu quân lại chia sẻ cho quá nhiều người?
Cảnh thị nói hắn không hiểu, nhưng thực ra hắn hiểu.
Ít nhất bây giờ hắn đã hiểu rõ
Vân nương cũng từng nói như vậy, nàng nói nàng không thích hắn chung đụng với nữ nhân khác. Nhưng đây là chuyện lớn, hắn không thể làm theo ý nàng.
Chẳng lẽ do gần đây mình đến thăm Nguyệt nương quá nhiều khiến nàng không vui? Dù sao từ trước đến giờ Vân nương luôn không thích Nguyệt nương.
Bây giờ Nguyệt nương đang mang thai, hắn nhất định phải đến thăm nàng ta thường xuyên. Không chỉ để trấn an tâm tình nàng ta, càng là vì tỏ vẻ cho lục cung thấy. Có hắn quan tâm, đám người bên dưới mới không lười biếng, nâng cao tinh thần chăm sóc cho long thai.
Nỗi khổ này của hắn, đáng lẽ nàng phải hiểu.
“Nàng… đang tức giận sao?”
Cố Vân Tiện đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt nghe được giọng nói mang ý dò xét của hắn, liền giật mình.
Nàng không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, “Dạ?”
Cơ Tuân do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: “Trẫm đến thăm Nguyệt nương, cho nên nàng tức giận…”
Cố Vân Tiện sững sờ.
Nàng không hiểu tại sao hắn nghĩ như vậy, một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Cố Vân Tiện không nhìn Cơ Tuân, cho nên nàng không phát hiện ra sự khẩn trương đang lẩn khuất trong mắt hắn.
“Nào có.” Nàng khẽ mỉm cười, “Khoảng thời gian này tâm trạng của thần thiếp không tốt lắm, không liên quan đến Nguyệt nương.”
Nghe nàng nói vậy, Cơ Tuân không biết có nên thở phào hay không. Im lặng một lát, hắn đưa tay sờ mặt nàng, ôn nhu nói: “Vì sao tâm trạngkhông tốt?”
“Thần thiếp theo cô mẫu lễ phật, cho nên không chịu được máu tươi…” Nàng nhẹ giọng giải thích, “Lần này đột nhiên xử tử nhiều người như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu.”
Nàng đang nói đến chuyện Thành An điện. Cảnh Phức Thù bị buộc tội phải bỏ mình, đương nhiên Lý Hòa cũng phải chịu tội cùng, đến cả tỳ nữ Bạch Du – tâm phúc của Cảnh Phức Thù cũng bị xử chết. Cố Vân Tiện phải dùng kế mới có thể giữ lại mạng của Ngọc Liễu, đưa cung nữ này xuất cung, những người còn lại đều bị giam trong Vĩnh Hạng, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Nhiều người chịu tội như vậy, nghe qua quả thật rất thê thảm.
Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt buồn phiền của nàng, lại nghĩ nàng trước giờ đều từ bi dễ mềm lòng, cho nên hắn tin lời giải thích này.
So với việc Vân nương giận hắn, hắn thà tin rằng nàng buồn vì những chuyện không quan trọng.
“Là trẫm không tốt, không suy nghĩ chu đáo. Đừng buồn nữa, sắp hết năm rồi, phải vui vẻ mới đúng.” Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi.
Nàng dịu dàng nói: “Thần thiếp biết như vậy là không tốt, nhưng thần thiếp không ngăn được mình…”
Hắn mỉm cười, nắm hai má nàng, “Vậy nàng còn nhớ lúc trước trẫm đã hứa với nàng cái gì không? Hết năm trẫm sẽ đưa nàng đến Ôn Tuyền cung. Trong cung nhiều chuyện mệt mỏi, chúng ta ra ngoài cho khuây khỏa một chút, nàng cũng sẽ không nghĩ mãi chuyện này nữa.”
Cố Vân Tiện nhìn ánh mắt ngập tràn nhu tình của hắn, từ từ nặn ra một nụ cười, “Được, chúng ta sẽ đi Ôn Tuyền cung.”
Vĩnh Gia bốn năm này giao thừa đều không khác gì những năm trước, vẫn là một buổi cung yến mọi người cùng nhau uống rượu chúc mừng. Cố Vân Tiện ngồi ở phía sau rèm, không quan tâm đến ai, chỉ cầm một ly rượu tự rót tự uống.
Nàng uống hơi nhiều, Trang Tiệp dư ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn, “Tỷ đừng uống nhiều quá. Sau khi cung yến kết thúc, bệ hạ nhất định sẽ đến chỗ tỷ qua đêm, nếu như tỷ say rồi, thì sao có thể hầu hạ người cho tốt?”
Đêm đó khi trở lại Hàm Chương điện, nàng đã say đến ngủ thiếp đi. Cơ Tuân bế nàng ra khỏi kiệu, thấp giọng phân phó cung nhân chuẩn bị nước nóng.
Cố Vân Tiện mơ mơ màng màng ngã trên giường, hai má ửng đỏ. Cung nữ mang chậu đồng tới, cả khăn mặt cũng chuẩn bị, Thái Hà vắt khô khăn rồi bước lên định lau mặt giúp nàng lại bị Cơ Tuân ngăn cản.
“Để trẫm.”
Thái Hà đưa chiếc khăn cho hắn, sau đó trơ mắt nhìn Hoàng thượng dịu dàng ôm lấy Cố Vân Tiện, để nàng tựa vào trong ngực hắn, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
Nàng vào cung đã bảy tám năm, cũng có thể xem là một cung nữ có thâm niên trong cung, nhưng chuyện ly kỳ như vậy chưa từng thấy qua. Hoàng thượng tự tay hầu hạ người khác, trước đây Thái Hà chỉ thấy ở Trường Nhạc cung, nhưng đó là chăm sóc Thái hậu. Hôm nay nhìn bệ hạ tỉ mỉ chăm sóc một phi tần như vậy, Thái Hà hoảng hốt đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“Rõ ràng là không uống được rượu nhưng cứ muốn khoe khoang, đúng là không để người khác bớt lo được.” Hoàng đế thấp giọng nói, giọng điệu lại tràn ngập bất đắc dĩ.
“Hừm…” Bỗng nhiên Cố Vân Tiện rên khẽ một tiếng.
Hắn cho là nàng bị đánh thức, sờ sờ má nàng, “Mở mắt ra nhìn xem trẫm ta là ai.”
Nhưng không ngờ sau tiếng hừ kia, đôi mắt của Cố Vân Tiện vẫn nhắm chặt, nàng chỉ rụt người vào trong lòng hắn.
“Thái tử điện hạ…” Nàng lẩm bẩm, “Muội là A Vân… Muội là A Vân…”
Hắn không ngờ nàng đột nhiên nói như vậy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Cố Vân Tiện.
Nàng vẫn chìm trong giấc ngủ, lông mi đen dài, đôi môi đỏ hồng. Cơ Tuân ôm lấy cơ thể mềm mại, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Phải, A Vân. Trẫm biết nàng là A Vân.” Hắn ôm chặt nàng hơn, “Trẫm biết là nàng…”
Ngày hôm sau khi Cố Vân Tiện tỉnh lại, Cơ Tuân đã lên triều ngày đầu năm.
Mặc dù trong phòng đốt hương giúp giải rượu, nhưng nàng vẫn cảm thấy đầu đau âm ỉ. Khó khăn ngồi dậy, sau đó dùng nước nóng rửa mặt, lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Cố Vân Tiện thoáng nhìn lại thấy dáng vẻ muốn nói lại lại thôi của A Từ, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Dạ, tiểu thư Người không nhớ đêm qua Người đã nói gì sao?”
Cố Vân Tiện cau mày, “Ta đã nói gì?”
Chẳng lẽ nàng say rượu thất thố, nói cái gì không nên nói? Không thể nào, nàng nhớ mình sau khi uống rượu luôn rất ngoan, uống say liền ngủ, chưa bao giờ nói lung tung. Cũng bởi vì vậy, nàng mới yên tâm để mặc mình uống say.
A Từ hít sâu một hơi, “Tối qua Người uống say, bệ hạ bế Người từ trong kiệu về điện. Không chỉ vậy, bệ hạ còn tự tay lau mặt cho tiểu thư. Nhưng… Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên tiểu thư lại kéo áo Hoàng thượng rồi gọi “Thái tử điện hạ”, sau đó người bắt đầu khóc. Bệ hạ không còn cách nào khác, dỗ tiểu thư cả đêm, đến canh ba mới được chợp mắt, sau đó canh tư đã rời giường vào triều… Nô tỳ thấy lúc rời đi, hai mắt Hoàng thượng đã thâm đen…”
Cố Vân Tiện ngẩn người thật lâu, sau đó chán nản giơ tay đỡ trán.
Tự nhiên lại…
Thật là quá mất mặt mà.
A Từ nhìn bộ dạng ân hận của nàng, không nhịn được bật cười, “Vậy rốt cuộc đêm qua tiểu thư mơ thấy gì thế ạ?”
Cố Vân Tiện lạnh lùng nhìn nàng ấy, A Từ giật mình, lập tức nghiêm túc trở lại, lui về phía sau một bước, “Nô tỳ đến phòng bếp xem một chút, đồ ăn sáng tại sao còn chưa mang lên! Những người này thật là vô dụng!” Nói xong, nàng ấy nhanh chóng bỏ chạy.
Cố Vân Tiện lắc đầu, nhìn bóng lưng của A Từ. Nhưng sau đó lại rủ mắt nhìn canh giải rượu trong tay, khẽ thở dài.
Tối qua mơ thấy gì?
Còn phải đoán sao? Đã nói như vậy thì tất nhiên là mơ thấy hắn.
Mơ thấy Cơ Tuân của trước đây.
Trong mơ, nàng lại trở về buổi tối nhiều năm trước, nàng say rượu vui vẻ kể chuyện cho hắn nghe. Rốt cuộc nàng cũng nói được lời muốn nói. Nàng nói với hắn, nàng là A Vân, là tiểu cô nương suýt bị mũi tên của hắn bắn trúng, là Tam muội muội của hắn.
Lần này, hắn không ngắt lời nàng.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng.
Sau năm mới, thánh chỉ sắc phong lục cung được ban xuống. Chuyện này cũng không có gì lớn, trừ Dục Chiêu nghi, Linh Chiêu Viện, và Minh Tu nghi, ba người có đại điển sắc phong, các phi tần còn lại chỉ cần thông báo lục cung là được.
Cố Vân Tiện từ Nguyên Sung dung được thăng lên thành Nguyên Sung nghi, vẫn ở Hàm Chương điện, cho nên cũng không có quá nhiều thay đổi. Ngược lại Trang Quý cơ và Nhu Tiệp dư trở nên bận rộn hơn.
Hai người họ vốn ở Xuy Ninh cung, Trang Quý cơ thì ở Thập Thúy điện, Nhu Tiệp dư thì ở Di Tương điện. Sau này Trang Quý cơ thành Tiệp dư, trở thành chủ nhân của một cung, nên dọn đồ trong Xuy Ninh cung sang Phúc Dẫn điện. Nhưng bây giờ Nhu Tiệp dư cũng làm chủ một cung, vì thế hai người không thể ở cùng nhau nữa.
Cố Vân Tiện nghĩ đến giao tình giữa họ, cố ý chọn Tức Dao cung ở gần Xuy Ninh cung cho Nhu Tiệp dư. Sự hoa mỹ tinh xảo của chính điện Tức Dao cung khiến cho Nhu Tiệp dư rất ngạc nhiên và vui mừng.
Xử lý xong những chuyện vặt vãnh ở lục cung thì cũng đã qua mười lăm tháng Giêng. Sau đó Cơ Tuân hạ chỉ, hai mươi tháng giêng sẽ đến Ôn Tuyền cung, mang theo Dục Thục nghi, Linh Thục viện, Minh Tu nghi, Nguyên Sung nghi, Trang quý cơ, Nhu Tiệp dư và Cẩn Mục hoa.
Sau khi biết việc này, A Từ đã kín đáo phê bình một phen, cũng dò hỏi thử Cố Vân Tiện: “Nô tỳ nghe nói lần này đến Ôn Tuyền cung là do Hoàng thượng muốn mang nương nương ra ngoài giải sầu, vậy sao lại mang nhiều người như vậy?”
Cố Vân Tiện vẫn yên lặng uống trà.
Tất nhiên nàng sẽ không nói cho A Từ biết, vốn là lần này Hoàng thượng chỉ định đưa một mình nàng đi, nhưng lại bị nàng ngăn cản.
Nàng khiêm tốn, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Nếu chỉ mang một mình thần thiếp đến Ôn Tuyền cung, vậy thì quá khoa trương. Thần thiếp cảm thấy không tốt lắm. Bây giờ lại là tháng giêng, Hoàng thượng xuất cung, các tỷ muội ở lại còn có thể vui vẻ sao? Không bằng mọi người cùng ra ngoài đi đâu đó, cũng tạm xem như lì xì đầu năm.” Dừng một chút, Cố Vân Tiện lại nói thêm, “Nguyệt nương bây giờ đang có mang, cũng không nên ở trong cung buồn bực một mình.”
Cơ Tuân nghe vậy không nói gì, đôi mắt đen trấn định nhìn nàng. Chờ một lúc lâu, đến khi nàng không nhịn được bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, hoài nghi có phải mình lại làm lộ sơ hở gì hay không.
“Được rồi. Theo ý nàng, để mọi người cùng đi.” Một hồi lâu sau hắn mới dời tầm mắt, giọng điệu có phần bình thản.
Bấy giờ Cố Vân Tiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ nàng làm như vậy, bởi vì nàng không thể tưởng tượng được, với trạng thái hiện giờ của mình, nếu lại một mình chung đụng với hắn suốt hai mươi mấy ngày ở Ôn Tuyền cung, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Có lẽ do mình không thể tiếp tục giả vờ nữa mà làm lộ bản chất. Như vậy thì không xong rồi.
Vẫn là mang thêm một vài người sẽ tốt hơn. Như vậy sẽ có người làm Cơ Tuân phân tâm, nàng cũng không cần phải đối mặt với hắn cả ngày.
Không gặp mặt thường xuyên, sẽ dễ dàng ngụy trang hơn.
Nhờ phúc của Sung nghi nương nương, hai mươi tháng giêng, các phi tần hậu cung đều ngồi trên xe ngựa, cùng Hoàng thượng đi đến Ôn Tuyền cung. Đoàn xe trùng trùng điệp điệp, so với lần đi trước còn dài hơn gấp đôi.
Lần này, nửa đường Cơ Tuân cũng không gọi Cố Vân Tiện đến xa giá của hắn, để cho nàng yên tĩnh đọc sách trong xe ngựa của mình.
Thái Hà nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của nương nương nhà mình, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy lần này, nương nương đang vô tình hoặc hữu ý tránh né Hoàng thượng.
“Ơ? Đó không phải là Thôi Lang sao?” A Từ vui vẻ nói, “Thì ra quan viên đi theo lần này cũng có ngài ấy!”
Cố Vân Tiện ngồi bên cửa sổ nghe vậy, nhấc rèm cửa sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc quan phục đỏ thẫm cách đó không xa.
Cao lớn tuấn dật, nổi bật giữa đám người.
“Bệ hạ cũng thật là, vẫn còn trong tháng Giêng mà đã mang một nhóm người lên núi, cũng chẳng bận tâm người ta có còn muốn ở nhà ăn tết hay không.” A Từ cười nói, “Nô tỳ thấy Thôi Lang cau mày, không biết có phải là do không muốn đi chuyến này không?”
Thái Hà nghe vậy lắc đầu: “Người khác thì không nói, Thôi Lang thì chắc không cần lo việc này. Ta nghe nói ngài ấy sống đơn độc ở An Hóa phường, bên người chỉ có vài người hầu, ngay cả một người thân cũng không có. Theo ta đoán, nếu có ở nhà thì cũng không có ai mừng năm mới với ngài ấy. Còn không bằng lên núi cùng bệ hạ, ít nhất ở đây cũng náo nhiệt hơn nhiều.”
Cố Vân Tiện nghe thấy lời Thái Hà nói, nàng nhớ Thôi Sóc từng nói: “Sẽ không bao giờ tái giá”, thì ánh mắt trở nên phức tạp.
Một nam nhân phong tư đĩnh đạc như vậy, nhất định phải chịu cô độc cả đời sao?
Mặc dù bội phục sự thâm tình của Thôi Lang, nhưng lại mong muốn người đàn ông này có thể gặp được một nữ tử xứng đôi với hắn, lo lắng cho hắn.
Dù sao cuộc đời này, Thôi Lang đã chịu quá nhiều bi thương rồi.HẾT CHƯƠNG 93