Bách Lý Thần Hi hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, giống như nàng thấy được ý cười đắc ý dữ tợn của Hỏa Linh Châu, chỉ là có liên quan gì? Thứ mà Bách Lý Thần Hi nàng muốn, chưa lúc nào là chưa chiếm được.
Hỏa Linh Châu thấy Bách Lý Thần Hi không nói lời nào, tiếp tục đắc ý nói: “Trên địa bàn của ta, còn muốn luyện hóa ta, ngươi đúng là mơ mộng.”
Đây chính là đạo lý một con rồng mạnh mẽ cũng không đánh lại một con rắn độc địa phương, Hỏa Linh Châu đang ở địa bàn của mình, cho nên nó rất ngang ngược.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy, vậy thì đến đây.” Bách Lý Thần Hi không muốn nói lời vô nghĩa với Hỏa Linh Châu, cho nên nói thẳng vào vấn đề.
“Há miệng!” Hỏa Linh Châu cũng gấp đến độ chờ không nổi.
Lời vừa dứt, trực tiếp vọt đến hướng Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi không có trực tiếp há miệng, mà là duỗi tay chụp Hỏa Linh Châu vào trong tay, sau đó mới bỏ vào miệng.
Sau khi lửa vào trong miệng, miệng có thể sẽ không sao, nhưng Hỏa Linh Châu so với lửa đốt còn mạnh vô số lần một khi vào miệng, vậy thì khoang miệng cũng chỉ có thể cảm nhận được một trận bỏng cháy thật đau, sau đó là đau đến xuyên tim.
Bách Lý Thần Hi đột nhiên rất muốn mở miệng ra, đuổi Hỏa Linh Châu ra ngoài, nhưng mà nghĩ đến mình thật vất vả mới đi đến bước này, không đành lòng từ bỏ, lại nhớ đến lời Ngự Thanh từng nói với nàng, một khi Hỏa Linh Châu vào miệng, sẽ chỉ có hai kết cục: một là bị Hỏa Linh Châu cắn nuốt, hoặc là luyện được Hỏa Linh Châu, để Hỏa Linh Châu tùy mình sử dụng.
Trong một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi đã xoay vòng nhiều lần, suy cho cùng vẫn không mở miệng ra.
Hỏa Linh Châu lăn vào cổ họng, Bách Lý Thần Hi chỉ cảm thấy toàn bộ thanh quản của mình đều bốc khói, thậm chí nàng còn hoài nghi yết hầu của mình có còn hay không.
Khi Hỏa Linh Châu vào bụng, Bách Lý Thần Hi nhìn đến bụng của mình có ánh sáng màu đỏ nhấp nháy, mà cảm giác trong bụng đau đến khó có thể miêu tả, những từ ngữ tê tâm liệt phế, xẻo cốt moi tim này gần như không thể nào miêu tả đau đớn của nàng.
Bách Lý Thần Hi ngưng tụ ma pháp nguyên tố của nàng, để chống lại sự cắn nuốt của Hỏa Linh Châu.
Đương nhiên Hỏa Linh Châu ở trong cơ thể nàng, sự đau đớn này so với dự tính của nàng còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, căn bản là con người không thể chịu nổi.
Bên trong động dung nham làm như cảm nhận được Hỏa Linh Châu đã nhảy lên, cho nên càng quay cuồng lợi hại hơn, từ xa nhìn đến tựa như cơn đại hồng thủy nóng bỏng không ngừng sôi trào.
Kể từ đó độ ấm trong sơn động dần dần tăng lên. Bách Lý Thần Hi cảm thấy bên trong lẫn bên ngoài của mình như bị lửa đốt, mà nàng như là một tấm sắt bằng thịt, không có chỗ trốn.
Vốn dĩ nàng cho rằng không có chuyện gì là nàng không làm được, nhưng khi có chuyện xảy ra, nàng mới phát hiện, có những lúc nàng cũng bất lực.
Bách Lý Thần Hi cố nén đau đớn trên người, ngồi khoanh chân, dùng hết sức lực để đấu lại Hỏa Linh Châu.
Không biết đã qua bao lâu, giống như gần một thế kỷ, nhưng thật ra thời gian rất ngắn, nhưng Bách Lý Thần Hi chỉ cảm thấy đầu nàng rất nặng, mí mắt cũng nặng nề, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn mơ hồ, cả người nàng không chịu sự khống chế của nàng nữa.
Bên này, Bách Lý Thần Hi chịu nỗi đau lửa thiêu, bên kia Nạp Lan Ngôn Kỳ còn đang ở Liệt Diễm quốc, muốn đi tìm Bách Lý Thần Hi nhưng lại không có cách nào.
Ngược dòng thời gian khi Tư Đồ Mộng Liên bị bốn người Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh, Mẫn Gia, Ngự Thanh cùng lúc làm bị thương nặng, được Nạp Lan Ngôn Kỳ đưa về Liệt Diễm quốc.
Ngày hôm đó Nạp Lan Ngôn Kỳ đưa Tư Đồ Mộng Liên đến Liệt Diễm quốc, hắn muốn không ngủ không nghỉ mà đi, muốn sớm ngày đưa Tư Đồ Mộng Liên cho một vị sư phụ khác của ả-hội trưởng Công hội Luyện Dược, để luyện đan thích hợp cứu ả.
Đương nhiên, suy xét đến thân thể Tư Đồ Mộng Liên sẽ không chịu nổi, cho nên hắn chỉ có thể thả chậm tốc độ.
Vốn dĩ khi đi Nạp Lan Ngôn Kỳ muốn dùng liền tâm giới để liên lạc với Bách Lý Thần Hi, nhưng Tư Đồ Mộng Liên bị thương rất nghiêm trọng, làm cho hắn không thể nào rời khỏi, làm sao có thể liên lạc được? Nếu làm trò nói lừa với Bách Lý Thần Hi trước mặt Tư Đồ Mộng Liên thì sẽ khiến Tư Đồ Mộng Liên trở nên ngột ngạt, nếu làm cho vết thương của ả lại nghiêm trọng hơn, vậy thì sẽ càng làm chậm trễ thời gian của hắn hơn rồi.
Vì muốn sớm ngày gặp lại Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có thể nhịn.
Tư Đồ Mộng Liên biết Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn có lòng trắc ẩn với ả, sẽ không thật sự bỏ rơi ả, sẽ không thật sự mặc kệ ả, sẽ không thấy ả bị thương nặng mà không thèm để ý đến, cho nên ả càng được một tấc lại muốn tiến một thước muốn Nạp Lan Ngôn Kỳ chăm sóc ả.
Tư Đồ Mộng Liên có đôi mắt rất nhạy bén, một khi phát hiện Nạp Lan Ngôn Kỳ có khả năng sử dụng liền tâm giới để liên lạc với Bách Lý Thần Hi, không cần đến lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ chạm vào liền tâm giới, ả cũng sẽ đau nơi này, đau nơi kia, làm cho Nạp Lan Ngôn Kỳ lo lắng, suy cho cùng không có cách nào liên lạc với Bách Lý Thần Hi.
Vì để Nạp Lan Ngôn Kỳ không nghi ngờ ả, cho nên thậm chí Tư Đồ Mộng Liên còn thêm cho mình nhiều vết thương, khiến cho thương tích của ả nặng thêm.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng rất sợ Tư Đồ Mộng Liên xảy ra chuyện gì, đương nhiên điều khiến hắn thật sự lo là sau khi Tư Đồ Mộng Liên xảy ra chuyện, Bách Lý Thần Hi sẽ rất phiền phức, cho nên dù biết Tư Đồ Mộng Liên đang diễn xiếc, thì hắn cũng chỉ có thể theo ả.
Lộ trình vốn dĩ chỉ có mấy ngày, nhưng cuối cùng phải đi mười ngày mới đến Liệt Diễm quốc.
Điều đầu tiên khi trở về Nạp Lan Ngôn Kỳ liền đưa Tư Đồ Mộng Liên đến Điện Quang Minh, trước nhất hắn lệnh cho người dưới đến tìm hội trưởng Công hội Luyện Dược.
Sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ sắp xếp cho Tư Đồ Mộng Liên xong, hội trưởng Công hội Luyện Dược cũng đến rồi, kết luận được đưa ra chính là, Tư Đồ Mộng Liên bị thương nặng, lại được đưa về quá muộn, bỏ lỡ thời kỳ chữa trị tốt nhất, đến nỗi đan dược mà hắn ta luyện ra cũng không thể khiến cho Tư Đồ Mộng Liên khôi phục ngay lập tức được.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không nói thêm gì, vừa xử lý quốc sự, vừa quan tâm đến vết thương của Tư Đồ Mộng Liên.
Qua mấy ngày chữa trị, thương thế trên người Tư Đồ Mộng Liên gần như đã lành, Nạp Lan Ngôn Kỳ tính trở về hoàng cung để giao một số chuyện, rồi mới đi tìm Bách Lý Thần Hi.
Không bao lâu trước khi Nạp Lan Ngôn Kỳ làm những việc đó, hắn còn chưa kịp chuẩn bị, lại bị Tư Đồ Mộng Liên giữ lại lần nữa.
Lúc bấy giờ Tư Đồ Mộng Liên trực tiếp chơi chiêu tàn nhẫn, hoàn toàn cắt đứt đường lui, lợi dụng trình tự khổ nhục kế tối cao, đánh cược mạng mình.
Nạp Lan Ngôn Kỳ có chút nhìn không hiểu Tư Đồ Mộng Liên, chỉ là có một chút hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng, đó là Tư Đồ Mộng Liên sẽ dùng khổ nhục kế, nhưng sẽ không thật sự lấy mạng mình ra đùa giỡn, cho nên khổ nhục kế của Tư Đồ Mộng Liên bị Nạp Lan Ngôn Kỳ cự tuyệt.
Ai nghĩ được Tư Đồ Mộng Liên lại có thể tàn nhẫn đến mức không muốn sống mà tự ra tay với bản thân cơ chứ? Đến khi Nạp Lan Ngôn Triệt tự mình mang Tư Đồ Mộng Liên hôn mê bất tỉnh, tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể không chạy đến xem tình trạng của Tư Đồ Mộng Liên.
Chỉ ngẩn ngơ một lúc mà đã hơn suốt nửa tháng rồi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đích thân chăm sóc, dùng thuốc tốt nhất, và phòng ngừa trường hợp Tư Đồ Mộng Liên lại tự xuống tay với mình, cho nên khi Tư Đồ Mộng Liên gần như đã khôi phục lại bình thường, thì hắn mới rời đi.
Lần rời khỏi này Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thông minh lên, vì không để cho Tư Đồ Mộng Liên có cơ hội làm chuyện ngu xuẩn, cho nên hắn trực tiếp thẳng thắn với Tư Đồ Mộng Liên, đem những chuyện như vậy đều nói ra hết.
“Mộng Liên, nhẫn nại của con người luôn có giới hạn.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói với Tư Đồ Mộng Liên: “Ta biết ngươi làm nhiều chuyện như vậy đều có một lý do là muốn ở cùng ta, nhưng mà Thần Hi nàng vô tội biết nhường nào? Tại sao ngươi lại phải nhắm vào nàng lần nữa? Tại sao ngươi phải xuống tay với nàng lần nữa?”
“Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ta là loại người gì, trong lòng ngươi không hiểu sao?”
“Chuyện quá khứ ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng ta hi vọng sau này sẽ không có chuyện giống vậy xảy ra, bao gồm cả việc ngươi tự sát.”
“Bây giờ ta nói hết những lời này để làm rõ, nếu ngươi lại dám xuống tay với bản thân, lấy mạng mình ra đùa giỡn nhằm mục đích để giữ ta lại, vậy thì ta có thể chính xác nói cho ngươi biết, ta sẽ không đến xem ngươi nữa. Cho dù sư phụ có trách tội xuống, cũng không thể trách ta, càng không thể trách Thần Hi.”
“Nói nhiều như vậy, chuyện chàng vẫn luôn chịu chăm sóc ta là vì sợ sư phụ gây phiền toái đến Bách Lý Thần Hi thôi sao?” Tư Đồ Mộng Liên đột nhiên cảm thấy bản thân buồn cười đến cực điểm, sao ả lại có thể cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn là sư huynh của trước kia cơ chứ? Sao ả lại có thể cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn không đành lòng với ả chứ?
Không cần đấu mà thắng, làm cho ả thương tích đầy mình, Tư Đồ Mộng Liên chỉ cảm thấy mình đau lòng đến thở không nổi nữa.
“Mộng Liên bây giờ buông tay vẫn còn kịp, ngươi vẫn sẽ là tiểu sư muội của ta.” Nạp Lan Ngôn Kỳ không có trả lời thẳng Tư Đồ Mộng Liên, nhưng mà lời khuyên buông tay này, nghe vào trong tai Tư Đồ Mộng Liên thì mọi thứ đã thay đổi sang một cách khác.
Tư Đồ Mộng Liên cảm thấy trái tim mình như bị người khác xẻo đi từng khối thịt, máu tươi đầm đìa, đau đớn tột cùng.
Sau khi cơn đau qua, đó là nỗi hận càng sâu.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đến mơ cũng không nghĩ đến được, sự cự tuyệt lần nữa của hắn lại đưa Tư Đồ Mộng Liên đến một con đường không thể quay lại, mà người đưa hắn đến con đường chết cũng là Tư Đồ Mộng Liên. Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ rời khỏi Điện Quang Minh, liền lập tức trở về cung, trong hai ba lần đã giải quyết xong công việc, hắn sử dụng liền tâm giới để liên lạc với Bách Lý Thần Hi, kết quả liền tâm giới lại không có chút phản ứng nào.
Ngay lập tức trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ dâng lên một cổ dự cảm không lạnh, lại không từ bỏ tiếp tục sử dụng liền tâm giới.
Một lần lại một lần thất bại, một lần lại một lần không có phản ứng, cổ dự cảm không lành trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ càng thêm mãnh liệt.
Lúc này Nạp Lan Ngôn Kỳ cực kỳ hối hận, tại sao hắn không liên lạc với Bách Lý Thần Hi sớm hơn một chút? Tại sao lại phải cố kỵ Tư Đồ Mộng Liên nhiều đến vậy? Tại sao không dành thời gian để đi xem Bách Lý Thần Hi? Núi Vô Vọng nguy hiểm như vậy.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cực kỳ hối hận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định dùng liền tâm giới để nhận được sự hồi đáp của Bách Lý Thần Hi, nhưng dù hắn có làm gì đi chăng nữa thì liền tâm giới vẫn không có phản ứng, giống như ở trên tay hắn căn bản chỉ là một chiếc nhẫn bình thường.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không ngừng tự an ủi mình, có lẽ nơi Thần Hi đang ở không cảm nhận được liền tâm giới của hắn gợi mà thôi, bên người nàng còn có thần thú Thanh Long, còn có tổ chức Quang, làm sao xảy ra chuyện gì được?
Trên thực tế, những gì Bách Lý Thần Hi phải chịu đựng lúc này vượt xa suy nghĩ của Nạp Lan Ngôn Kỳ, có rất nhiều nguy hiểm…