Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 137



Bách Lý Thần Hi nhìn xem Ngự Thanh: "Ánh mắt ngươi nhìn ta kiểu gì thế, giống như là trên mặt ta mọc ra cái gì vậy.”

"Giữa mặt ngươi có thêm một cái nốt ruồi chu sa." Ngự Thanh thành thật trả lời: "Đây là Hỏa linh châu.”

"Nốt ruồi chu sa? Hỏa linh châu?" Bách Lý Thần Hi nói: "Hóa ra ngươi nói ta đẹp hơn, là bởi vì luyện hóa Hỏa linh châu à?”

"Đúng thật là thế!" Ngự Thanh phun ra bốn chữ.

Bách Lý Thần Hi chỉ nói một câu "Hỏa linh châu này, thật đúng là tìm nơi ngốc mà.”

Ngự Thanh "...”

Đây là nó tìm nơi ngốc sao? Thật không?

Bách Lý Thần Hi cũng không rầu rĩ về vấn đề đó, mặc kệ có nốt ruồi chu sa này hay không, Bách Lý Thần Hi nàng đây vẫn khuynh quốc khuynh thành, cái nàng quan tâm đó là Hỏa linh châu có thể phát huy tác dụng lớn như thế nào mà thôi.

"Ngươi vừa luyện hóa Hỏa linh châu, muốn nắm giữ hoàn toàn cần phải tìm hiểu từ từ." Ngự Thanh nói "Khống chế suy nghĩ, suy nghĩ chuyển động theo tâm.”

Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh rời khỏi núi Vô Vọng, đi thẳng tới Hoán Thành, từ đầu đến cuối, cũng không nhắc đến Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Cũng không phải là không muốn Nạp Lan Ngôn Kỳ, mà là bởi vì sự tin tưởng, lời nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ lúc rời đi, nàng chưa từng quên, nàng tin rằng, Nạp Lan Ngôn Kỳ xử lý tốt chuyện Tư Đồ Mộng Liên, nhất định sẽ tìm nàng, Hoán Thành hẳn là vùng đất tốt nhất.

Không thể không nói, giữa Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ có một loại ăn ý, không phải ăn ý bình thường, không nói, cũng có thể đoán ra tâm tư của đối phương.

Mấy tháng qua, mỗi ngày Nạp Lan Ngôn Kỳ đều mở liên tâm giới, muốn biết nơi Bách Lý Thần Hi mất tích, cùng lúc đó, hắn vừa phái người tìm kiếm Bách Lý Thần Hi khắp nơi, vừa ở lại Hoán Thành chờ, ngày qua ngày, một tháng trăng cũng đi qua Hoán Thành dị tượng.

Chuyện của nước Liệt Diễm, vẫn do Nạp Lan Ngôn Triệt xử lý, đương nhiên, Nạp Lan Ngôn Triệt trở về một thời gian, lại đến một thời gian, kể từ đó, đã có thể năm rõ tình hình Hoán Thành dị tượng, lại có thể xử lý việc nước, quan trọng nhất là, có thể thường xuyên nhìn thấy Nam Cung Điệp Y.

Nạp Lan Ngôn Triệt và Nam Cung Điệp Y vẫn như thế, nhìn như bình tĩnh không lay động, thực ra, trong lòng hai người cũng không hề dễ chịu.

Từ lần Hoán Thành dị tượng trước sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ đã dẫn đến một kỳ tích, lại hồi phục như lúc ban đầu.

Từ khi Nạp Lan Ngôn Kỳ tới gần vòng xoáy tia sáng không chỉ bình an vô sự, mà còn để năng lượng của chùm tia sáng đột phá thăng cấp ngay sau đó, vốn dĩ người bị vòng xoáy tia sang dọa đến mức không dám đến gần nửa bước, lại một lần nữa ùa lên, thế nhưng, kết quả là vẫn chưa tới gần, đã bị chùm sáng gây thương tích.

Ngày nào Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng sẽ đi, gần như ngày nào cũng thấy hết lượt người này tới lượt người khác tới gần vòng xoáy tia sáng, sau đó, một đi không trở lại.

Theo thời gian dần qua, đám người cũng xem như nhận ra một vấn đề, trường hợp đặc biệt không có nhiều đến vậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có một cái, cho nên, người đến gần tia sáng đó lại dần dần giảm bớt.

Mấy ngày gần đây, Nam Cung Chi Khiêm, Băng Minh lại lần lượt tới Hoán Thành, ngoại trừ bọn hắn, còn có không ít tán tu, người đến Hoán Thành càng ngày càng nhiều, nhưng chỉ không nhớ tới việc kia.

Nạp Lan Ngôn Kỳ lại một lần vuốt ve liên tâm giới, ngoài dự đoán, liên tâm giới lại có phản ứng, phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Kinh ngạc, vui sướng, không dám tin, những cái này dường như vẫn chưa nói rõ được tâm trạng Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Thần Hi, Thần Hi, ta thật sự tìm được nàng rồi sao?

Giấu trong lòng tâm trạng phức tạp, Nạp Lan Ngôn Kỳ tỉ mỉ vuốt ve liên tâm giới.

Bách Lý Thần Hi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, đảo mắt, quả nhiên thấy liên tâm giới sáng lên ánh sáng màu tím nhạt, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ nhàng vuốt ve liên tâm giới, âm thanh Nạp Lan Ngôn Kỳ lập tức truyền tới.

"Thần Hi, nàng vẫn tốt chứ? Bây giờ ở đâu?”

Hai câu hỏi liên tiếp, âm thanh của Nạp Lan Ngôn Kỳ có hơi vội vàng, làn môi Bách Lý Thần Hi khẽ mở "Ta vừa xuống núi Vô Vọng, đang muốn đi tới Hoán Thành, chuyện Tư Đồ Mộng Liên đã xử lý xong rồi chứ?”

"Cái gì?" Nạp Lan Ngôn Kỳ tất nhiên là vô cùng ngạc nhiên "Nàng vừa xuống núi Vô Vọng?”

"Làm sao lại giật mình đến thế?" Bách Lý Thần Hi có hơi khó hiểu, nhưng mà vừa mới nói xong, nàng lại kịp phản ứng: "Chàng đã tới núi Vô Vọng rồi sao?”

"Bốn tháng trước." Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không hề giấu diếm.

"Cái gì?" Lần này, lại đến lượt Bách Lý Thần Hi kinh ngạc: "Ta ở núi Vô Vọng ngây người lâu vậy sao?”

"Nàng không biết?" Nạp Lan Ngôn Kỳ lại bàng hoàng, nỗi nhung nhớ và lo lắng, làm hắn không hề do dự mà thuấn di đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi.

Nhưng hắn còn chưa hành động, Bách Lý Thần Hi đã truyền sang: "Chàng đừng tới đây, chàng tìm nơi vắng người đi, ta sẽ tới.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười, nhìn xung quanh không có một bóng người, nói " Nàng qua đây đi, bên này không có ai đâu.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa dứt lời, Bách Lý Thần Hi lập tức ôm Ngự Thanh thuấn di đến bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ.

"Thần Hi...”

"Ngôn Kỳ...”

Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý.

Hai mắt giao nhau, ánh sáng em dịu giao thoa, quyến luyến thâm tình.

Nạp Lan Ngôn Kỳ tinh mắt phát hiện giữa lông mày Bách Lý Thần Hi có thêm một nốt ruồi chu sa, trong một khác ấy, hắn hơi thất thần, nhưng mà qua mấy tháng không gặp, vì sao, giữa lông mày nàng lại thêm một nốt chu sa? Hắn không khỏi nghi ngờ: Người trước mắt này, thật sự là Bách Lý Thần Hi sao?

Vừa mới nghi ngờ đã tự mình bác bỏ, ngoại trừ Thần Hi, còn có ai có thể có khí chất như thế chứ? Nếu không phải Thần Hi thì thần thú Thanh Long sao lại ở bên cạnh nàng được? Nếu không phải Thần Hi, sao nàng lại mang theo Thất Thải Châu Liên? Sao lại mang theo tử giới và liên tâm giới? Quan trọng nhất là, khí tức trên người Thần Hi, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế.

Ngự Thanh thức thời chạy ra, đê lại không gian cho hai người.

Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi gần như là hành động cùng lúc, rõ ràng thật lâu sau, lại ôm nhau lần nữa, hai người đều có một loại cảm giác tựa như thần giao cách cảm.

"Thần Hi, ta rất nhớ nàng!" Đây là lần đầu tiên Nạp Lan Ngôn Kỳ thật tình như thế, nói ra một câu thâm tình đến vậy.

"Ngôn Kỳ, có thể nói cho ta những chuyện sau khi chàng rời khỏi núi Vô Vọng hay không?" Bách Lý Thần Hi biết mình bỏ qua rất nhiều chuyện.

"Mấy tháng nay, nàng đều ở núi Vô Vọng hay sao? Vì sao ta đến núi Vô Vọng tìm không chỉ một lần nhưng vẫn không có tin tức của nàng? Giữa lông mày nàng sao lại có thêm một nốt ruồi chu sa?" Nếu thật như nàng nói ở núi Vô Vọng, nếu vậy, rốt cuộc hắn đã bỏ sót cái gì?

"Sau khi chàng dẫn theo Tư Đồ Mộng Liên rời đi, ta lập tức dẫn bọn Ngự Thanh lên núi Vô Vọng, lúc đi qua Vụ Lâm, ta thấy Hỏa linh châu, cho nên, sau khi lấy được tại lấy được thất sắc thảo, ta lập tức đi tìm Hỏa linh châu." Dừng một chút rồi nói tiếp "Mấy tháng nay, ta chính là đang luyện hóa Hỏa linh châu.”

Nói đến đây, Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra, đưa tay chỉ lên nốt chu sa giữa lông mày, nói "Nốt chu sa này chính là hóa thân của Hỏa linh chân.”

"Thì ra là thế!" Nạp Lan Ngôn Kỳ cuối cùng cũng hiểu: "Khó trách ta tìm khắp nơi cũng không thấy nàng, dùng liên tâm giới gọi nàng cũng không hề có phản ứng.”

"Mấy tháng nay, chàng rất lo lắng cho ta sao?" Bách Lý Thần Hi nói "Đợi kỳ hạn ba năm đến, ta sẽ trở về với chàng.”

Ba năm sau, bất luận ta có đứng ở nơi đỉnh phong hay không, ta cũng sẽ về nước Liệt Diễm cùng chàng.

"Nàng đã ở bên cạnh ta, chính là sự thỏa mãn lớn nhất của ta rồi." Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ vỗ về Bách Lý Thần Hi, nói.

"Giữa chàng và Tư Đồ Mộng Liên..." Bách Lý Thần Hi chỉ là muốn hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ đã xử lý triệt để quan hệ giữa hai người hay chưa, lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói "Lúc trước, sau khi ta dẫn nàng trở về, mặc dù vẫn luôn cùng nàng ta, dùng phương pháp tốt nhất để nàng ta hồi phục, sau này, nàng ta lựa chọn tự mình hại mình, ta lại cùng nàng ta một đoạn thời gian, nhưng mà, giữa ta và nàng ta vẫn luôn rất trong sạch.”

"Sai lầm giống nhau, ta sẽ không phạm lần thứ hai." Dừng một chút mới nói"Chuyện nàng ta đã làm, ta đều biết, giữa ta và nàng ta xem như đã hoàn toàn sạch sẽ.”

"Hối hận không?" Bách Lý Thần Hi tiến sát lại ngực của Nạp Lan Ngôn Kỳ, hỏi "Vì ta, ngay cả tiểu sư muội của mình cũng không cần sao?”

"Ta có thể mất đi toàn thiên hạ, duy chỉ có nàng là không thể mất!" Trong lòng ta, nàng chính là toàn thiên hạ, mất đi nàng, thiên hạ của ta sẽ đổ sụp, sao ta có thể sống được đây?

"Ngôn Kỳ..." Nhất thời, Bách Lý Thần Hi vô cùng cảm động, có vô vàn điều muốn nói, nhưng khi mở miệng, chỉ có thể lẩm bẩm ra một cái tên như thế, tất cả những điều khác, đều bị kẹt ở cổ họng.

Ta có thể mất đi toàn thiên hạ, duy chỉ có nàng là không thể mất! Đây là tình cảm sâu nặng đến bao nhiêu chứ?

Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi, hai người rất lâu sau vẫn không nói gì.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi sắc trời dần tối, Nạp Lan Ngôn Kỳ không nỡ buông Bách Lý Thần Hi ra, ngược lại dắt tay của nàng, nói "Không còn sớm sủa, chúng ta cần phải trở về.”

Bách Lý Thần Hi mặc cho Nạp Lan Ngôn Kỳ nắm, hai người cả đường không hề nói chuyện, nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ, hai người ăn ý quá sâu rồi, dù cho không có nghìn vạn câu từ, tâm ý của nhau, vẫn luôn hiểu được.

Nạp Lan Ngôn Kỳ ở lại khách điếm cách dị tượng không xa, Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Chi Khiêm, Nam Cung Điệp Y, Băng Minh bọn họ đều ở lại khách điếm này.

Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Bách Lý Thần Hi về khách điếm, là thời điểm ăn tối, có thể nghĩ được, hai người bọn họ sẽ dẫn tới không ít ánh mắt chú ý.

"Hoàng tẩu, thật là sự ngươi?" Nạp Lan Ngôn Triệt đang chuẩn bị ra ngoài tìm Nạp Lan Ngôn Kỳ, không ngờ, vừa tới cổng, lại vừa lúc gặp hai người, trong mắt toàn là sự khó tin.

"Triệt vương gia, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Bách Lý Thần Hi mỉm cười, tức khắc, trời đất đều ảm đạm.

Nạp Lan Ngôn Triệt ngớ ra một lát, ánh mắt chăm chú nhìn nốt ruồi chu sa đỏ tươi giữa lông mày Bách Lý Thần Hi, theo bản năng hỏi lần nữa "Ngươi thật sự là Bách Lý Thần Hi?”

"Không thể giả được!" Bách Lý Thần Hi cũng không thèm để ý thái độ Nạp Lan Ngôn Triệt, lạnh nhạt trả lời.

"Trở nên đẹp hơn rồi." Nạp Lan Ngôn Triệt thật tình ca ngợi, bỗng trêu chọc: "Hiện tại, người nào đó sẽ đêm ngủ không ngon nữa rồi.”

Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói với Nạp Lan Ngôn Triệt:"Triệt vương gia, nhọc công ngươi phải phí tâm tư rồi.”

Lời này nói ra cũng quá chân thành rồi, nàng tin, trong mấy tháng nàng bặt vô âm tín. Tất nhiên là Nạp Lan Ngôn Triệt giúp đỡ, an ủi Ngôn Kỳ.

"Hắn là hoàng huynh của ta, là người ta thân nhất." Cho nên, làm cái gì đều là nên làm.

Bách Lý Thần Hi hiểu rõ, chỉ cho Nạp Lan Ngôn Triệt một ánh mắt cảm kích rồi theo Nạp Lan Ngôn Kỳ tiến vào khách điếm.

Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ, thậm chí người ở chỗ này, cũng sẽ không ngờ đến, bọn hắn vừa bước vào khách điếm, đã có một bóng dáng màu hồng lao đến phía Bách Lý Thần Hi...