Chẳng biết quần áo trên người Bách Lý Thần Hi đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ cởi ra sạch sẽ từ lúc nào. Nạp Lan Ngôn Kỳ chậm rãi lướt trên cơ thể như ngọc của Bách Lý Thần Hi, lướt qua chỗ nào là nhóm lên ngọn lửa ở nơi đó, ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ bùng lên khiến toàn thân Bách Lý Thần Hi hồng rực, mềm yếu đến nỗi không nhấc lên nổi chút sức lực.
Nạp Lan Ngôn Kỳ rất khéo léo, hắn biết tìm ra được những điểm mẫn cảm của Bách Lý Thần Hi, trêu chọc đến nỗi toàn thân Bách Lý Thần Hi không chịu nổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, hơi thở gấp gáp. Toàn thân như bị thiêu đôi, chỉ mong muốn nhanh chóng được dập lửa.
Nạp Lan Ngôn Kỳ rời khỏi Bách Lý Thần Hi hai tay chống trên đỉnh đầu của nàng, nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuộm một màu hồng, đôi mắt lúng liếng, sự quyến rũ không nói lên lời. Nhìn xuống phía dưới trên da thịt như ngọc của nàng dường như có những đóa hoa hồng diễm lệ đang nở rộ, uốn lượn hạ xuống toát ra vẻ quyến rũ đến mê người.
Bách Lý Thần Hi vốn đã vô cùng xinh đẹp, vì nhuốm tìиɦ ɖu͙ƈ nên thêm vẻ đam mê khát vọng càng đẹp đến mức khó có thể dùng lời diễn tả được. Đôi mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ càng lúc càng thâm trầm, trong đôi mắt màu vàng óng bùng lên từng đám lửa tình, cháy lên rực rỡ, nóng bỏng thiêu đốt nàng.
Động tác hắn đột nhiên dừng lại khiến cho Bách Lý Thần Hi càng khó chịu, nàng hé mắt, vừa khéo đối diện với đôi mắt nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ của Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng không khỏi giật mình kinh ngạc. Nàng mất kiên nhẫn thốt ra một câu: “Làm hay không làm? Làm thì nhanh chút, không làm thì cút.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ "...."
Trong thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có Bách Lý Thần Hi nàng dám không coi Nạp Lan Ngôn Kỳ ra gì, cho dù ở trên giường vẫn kiêu ngạo như trước.
Khóe môi khẽ cong lên, một lần nữa cúi mình xuống hôn lấy Bách Lý Thần Hi, dễ dàng cạy mở hàm răng, linh hoạt lách vào trong miệng của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng nhau khiêu vũ.
Đến lúc này Bách Lý Thần Hi còn chống cự thì nàng thật có lỗi với bản thân mình. Nạp Lan Ngôn Kỳ hôn một cách cuồng nhiệt, nàng cũng nhiệt tình đáp lại, thậm chí động tác còn đảo khách thành chủ, muốn đem Nạp Lan Ngôn Kỳ áp đảo dưới thân. Nạp Lan Ngôn Kỳ nào dễ dàng để cho nàng được như ý. Hai người quay cuồng một hồi cuối cùng là Nạp Lan Ngôn Kỳ đè lên người Bách Lý Thần Hi. Nhưng lửa nóng hừng hực của hắn chỉ dừng lại ở nơi cửa mình của nàng, không có ý muốn tiến vào cửa động.
Chết tiệt! Bách Lý Thần Hi thấp giọng nguyền rủa, nín nhịn sự khó chịu trong người, cười như có như không nói: “Nếu Hoàng Thượng đã không thể, vậy cũng đừng lãng phí thời gian của nhau.”
“Có thể hay không, nàng sẽ biết ngay thôi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ nở nụ cười, nắm lấy eo nàng, đem lửa nóng hừng hực của mình đâm vào lãnh địa, không chậm trễ chút nào trực tiếp tiến hành cày cấy.
Người đàn ông, kiêng kị nhất là nói khoản kia không tốt, nếu như ngươi nói hắn không thể vậy thì hắn sẽ chứng minh cho ngươi xem hắn rốt cuộc là có thể hay không.
Đau đớn xé rách khiến cho Bách Lý Thần Hi phải hít vào một hơi lạnh. Sự cuồng nhiệt của Nạp Lan Ngôn Kỳ khiến nàng có chút không chịu nổi. Nàng thật sự muốn dùng một đạp đem người đàn ông trên người đá ra ngoài. Thế nhưng cơn sóng tình từng đợt kéo đến khiến nàng cảm thấy tê dại ở bên trong. Nàng dần quên đi mất mình phải làm gì, chỉ biết thuận theo tiết tấu của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Bên trong phòng là một màn kiều diễm, tiếng thét chói tai khiến cho người ta mặt đỏ tim run. Tiếng rêи ɾỉ không ngừng, nhiệt độ càng lúc lại càng tăng thêm.
Qua một đêm, Bách Lý Thần Hi không biết Nạp Lan Ngôn Kỳ đã muốn nàng không biết bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ nàng đã hôn mê bao nhiêu lần. Khi nàng tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng rõ, toàn thân nàng giống như bị xé ra rồi ráp lại, đau đến mức thậm chí nàng không có đủ sức để nhấc một ngón tay.
Trong lòng Bách Lý Thần Hi tức giận: Cái tên chết tiệt kia, hôm nào đó nàng nhất định phải làm cho hắn ngất đi, khiến cho hắn ta nếm trải loại đau đớn như xé rách rồi lại lắp vào của cơ thể.