“Không biết Quý phi nương nương cười cái gì? Lời chúng ta nói có gì không đúng sao?” Nữ nhân vừa lên tiếng nghe nói là sủng phi gần đây rất được sủng ái – Uyển phi.
“Các ngươi nói cái gì?” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh hỏi lại. Không phải nàng cố ý, mà là nàng thực sự không biết mấy nàng ta đang nói cái gì.
Tiết mục giữa các nữ nhân từ trước đến nay nàng đều không thích. Đám nữ nhân này vừa nhìn là biết lai giả bất thiện*. Thà đi trêu chọc Ngự Thanh còn hơn đem tinh lực và chất xám cùng các nàng đấu, chuyện này còn có ý nghĩa hơn nhiều.
*Lai giả bất thiện: người đến không có chuyện gì tốt.
Nhưng mấy vị phi tần này lại không cho là như vậy. Vừa nghe thấy lời Bách Lý Thần Hi nói, lập tức có một vị phi tử tính tính nóng nảy lên tiếng: “Chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, cho rằng có được danh hiệu Quý phi là có thể ở trong cung muốn làm gì thì làm sao? Là có quyền không để bất cứ kẻ nào ở trong mắt? Có phải quá mức ngây thơ rồi hay không?”
“Ngươi đây là hâm mộ và ghen tị với ta à?” Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo nói: “Vô dụng thì làm sao? Trong hậu cung, Bổn cung vẫn là Quý phi có phẩm cấp cao nhất, đó là sự thực. Chỉ dựa vào ngươi vừa mới tỏ thái độ bất kính với Bổn cung, ta liền có quyền trị tội ngươi.”
“Ha... trị tội ta? Bách Lý Thần Hi, xem ra ngươi đúng là đứa vừa vô dụng vừa ngu ngốc. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn trị tội ta? Chưa tỉnh ngủ sao?” Ba câu hỏi liên tiếp, thanh âm một câu so với một câu càng thêm nặng, một câu so với một câu càng thêm châm chọc, rõ ràng là không để Bách Lý Thần Hi vào mắt.
“Ngươi biết không? Không ai có thể ở trước mặt ta mà cuồng vọng hơn cả ta.”
Vừa dứt lời, thân hình Bách Lý Thần Hi khẽ lắc một cái, thân thể vô cùng quỷ mị lướt đến trước mặt nữ nhân kia. Bách Lý Thần Hi giơ tay lên, không đợi đối phương phản ứng kịp, trong tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lưỡi dao, đè lên cần cổ của nàng ta khiến nàng ta sợ hãi hét chói tai: “Ngươi muốn làm cái gì? Bách Lý Thần Hi, ngươi dám gϊếŧ ta, Hoàng Thượng và Thái Hậu đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“A?” Hàng lông mày của Bách Lý Thần Hi khẽ nhếch, ngữ điệu tràn đầy kinh thường. Tay nàng khẽ lướt về phía trước, cổ của nữ nhân kia lập tức xuất hiện vết máu, nàng ta đau đến khóc ra thành tiếng: “Bách Lý Thần Hi, ngươi không thể gϊếŧ ta. Gϊếŧ ta, ngươi cũng phải chết.”
“Vậy sao?” Đôi mắt Bách Lý Thần Hi khẽ chớp, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm, lạnh lùng hỏi lại. Trong lời nói của nàng không hề có một chút sợ hãi nào. Nàng nói: “Biết Bổn cung ghét nhất cái gì không?”
Nữ nhân không có mở miệng, đám người Uyển phi ngược lại vô cùng sợ hãi. Uyển phi dẫn đầu đám người kịp phản ứng lại, nàng ta nói: “Quý phi nương nương, Linh phi là cháu gái của Thái Hậu, là Hoàng Hậu tương lai. Ngươi phải biết, nếu làm Linh phi bị thương, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt nào cả.”
“Đúng vậy, ta là Hoàng Hậu tương lai. Bách Lý Thần Hi, ngươi dám làm ta bị thương, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.” Nghe Uyển phi nói, Linh phi cũng hét lên. Nàng ta lại quên mất, mạng nhỏ của mình bây giờ đang nằm trong tay Bách Lý Thần Hi.
“Ha ha...” Bách Lý Thần Hi cười nhạt, tiếng cười rất nhẹ làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy. Đột nhiên, nàng thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi biết không? Bổn cung ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lại uy hiếp Bổn cung. Nếu ngươi đã muốn chết, vậy Bổn cung thành toàn cho ngươi.”
Chân chính khiến cho Bách Lý Thần Hi động sát cơ không phải là sự uy hiếp của Linh phi, mà là câu nói cuối cùng của nàng ta. Bách Lý Thần Hi nàng cho tới bây giờ không phải là người lương thiện gì, người muốn gϊếŧ nàng, nàng càng không có khả năng buông tha cho đối phương. Nếu nữ nhân này muốn gϊếŧ nàng, như vậy nàng liền gϊếŧ nàng ta trước, chấm dứt hậu hoạn.
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt, tay Bách Lý Thần Hi lại lần nữa di chuyển về phía trước...