“Bách Lý Thần Hi, nếu không có ngươi thì làm sao mọi chuyện có thể đi tới bước này?” Đối phương nghe lời nàng nói liền nổi giận, đứng dậy Ma Lâm với Bách Lý Thần Hi, nói: “Đừng tưởng ngươi có thể mê hoặc Hoàng Thượng là muốn làm gì thì làm, chẳng qua là thứ rác rưởi có chút tư sắc thôi, hôm nay ông đây sẽ tiêu diệt ngươi.”
“Võ kỹ Địa giai, Hàn Băng Trảm…” Hắn vừa dứt lời liền đánh một chưởng, chỉ thấy một luồng sáng trong suốt như băng tràn ra từ trong tay hắn, biến thành một thành kiếm chém tới chỗ Bách Lý Thần Hi.
Lúc đối phương vừa xuất hiện, Đông Phương Thanh Thanh đã dùng thần thức kiểm tra tu vi của hắn, võ giả Huyền giai, chỉ bằng tu vi ma pháp sư cao cấp của nàng ta là đủ đối phó rồi. Chẳng sợ hắn có thể lấy tu vi Huyền gia vượt cấp sử dụng võ kỹ Địa giai, tăng thêm nửa bậc uy lực, nàng ta cũng đã tính toán kỹ càng.
Ngay khi đối phương ra tay, Đông Phương Thanh Thanh thoát cái che trước mặt Bách Lý Thần Hi, nhanh như chớp lấy ra một lá chắn ma pháp, lá chắn phát ra ánh sáng xanh mãnh liệt bao lấy bốn phía Bách Lý Thần Hi, bảo vệ nàng ở bên trong, sức mạnh to lớn của lá chắn ma pháp ngăn cản Hàn Băng Trảm bên ngoài, không mảy may thương tổn đến Bách Lý Thần Hi.
Cùng lúc đó, Đông Phương Thanh Thanh đọc chú ma pháp triệu hồi nguyên tố hệ thủy, nước ngưng tụ thành băng, tạo thành vô số mũi băng nhọn bao quanh hắn, chỉ chờ phát động.
“Ma pháp hệ thủy, Vô Lượng Băng Trùy…” Theo động tác của Đông Phương Thanh Thanh, tất cả nhũ băng phóng về phía kẻ kia.
Sức mạnh ma pháp to lớn tạo thành một làn sóng, nhũ băng trắng cắt qua chân trời, nhắm thẳng mạch máu của kẻ thù.
“Võ kỹ Địa giai, Hàn Băng Trảm…” Đối phương cũng không phải dễ ăn, hắn lùi về phía sau, lại dùng tu vi Võ giả Huyền giai của mình đánh võ kỹ Địa giai nghênh tiếp công kích của Đông Phương Thanh Thanh.
Hàn Băng Trảm trong suốt va chạm vào nhũ băng trắng tinh, hai bên đối kháng phát ra ánh sáng chói mắt, kẻ đó bị ma pháp của Đông Phương Thanh Thanh đánh bay, Hàn Băng Trảm cũng bị nhũ băng đánh nát, mảnh vỡ văng tứ phía, văng vào lá chắn ma pháp phát ra tiếng vang “Thùng, thùng…” Dư lực mạnh mẽ lan khá xa, mặt đất cách đó năm thước “bang, bang, bang” nổ tung.
Nhất thời khói đặc cuồn cuộn, cát đá, mảnh nhỏ, hoa, cây cỏ, mảnh gỗ, phàm là những thứ trên mặt đất đều không tránh khỏi số phận bị liên lụy, khói đặc quay cuồng như sương mù che mất tầm mắt.
Tê Phượng Cung xa hoa bị biến dạng trong nháy mắt. Bách Lý Thần Hi không quan tâm những thứ bên ngoài này, nhưng nàng không thể tha thứ cho kẻ nào dám đến địa bàn của mình giở thói ngang ngược.
“Thanh Thanh, bắt hắn ta lại, ta muốn xem xem là nhà ai dạy ra đứa con lớn gan như vậy, dám tới Tê Phượng Cung giở trò, thật không coi ai gia gì.” Giọng điệu của Bách Lý Thần Hi không quá nặng nề, nhưng lạnh băng, khuôn mặt trầm xuống làm kẻ khác phát lạnh.
“Vâng…” Đông Phương Thanh Thanh tuân lệnh động thủ, không cho đối phương cơ hội thở dốc, nhảy lên không trung đọc chú ngữ liên tục, xoay cổ tay, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên, ánh lửa chói mắt tạo thành một vòng vây bao lấy đối phương, khiến hắn không thể cử động.