Phép Tắc Của Ma Nữ - Tiểu Hoa Miêu

Chương 17: Trường học (2)



Xe chầm chậm chạy ra khỏi khuôn viên trường, vừa mới rẽ sang thì bóng dáng của nữ sinh chậm rãi bước đi gần gốc cây đa thoáng qua đáy mắt anh.

Hô hấp của anh có chút rối loạn, thả nhẹ chân ga, ma xui quỷ khiến lại chạy theo phía sau cô, từ từ đi theo dọc ven đường.

Trường học cách đường Tây Phong cũng không xa, cùng lắm chỉ mất 15 phút đi bộ.

Rõ ràng anh có thể đi hết quãng đường chỉ bằng một cú đạp chân ga, nhưng anh lại nhìn chăm chú vào bóng lưng uyển chuyển của cô, mười phần kiên nhẫn theo đuôi đến mười mấy phút cho đến khi cô rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm, thoáng một cái đã không thấy bóng người nữa.

Cố Dực vô thức đạp phanh dừng lại, tùy ý đậu xe ở ven đường của khu phố náo nhiệt, bước nhanh về hướng nơi cô biến mất.

Anh căn bản là không có thời gian để suy nghĩ, thậm chí còn chưa nghĩ đến rằng chính mình đang muốn làm gì, hành động của anh bây giờ như một loại hành vi trong tiềm thức, dụ dỗ anh ngoan ngoãn đi theo.

Đi vào bên trong là một con hẻm dài và âm u. Trời tối rất nhanh, thỉnh thoảng lại có tiếng người ồn ào vang lên, nhưng một khi xung quanh trở nên im lặng, liền khiến ta cảm thấy lạnh lẽo và ẩm ướt đến phát sợ.

Có người vỗ nhẹ vai anh, Cố Dực giật mình, quay đầu lại liền thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của nữ sinh kia.

“Tìm tôi sao?”

Cố Dực lùi về phía sau một bước, kìm nén tiếng tim đang đập mạnh, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không phải, đi nhầm đường.”

Anh khẽ thở dài ra tiếng, cuối cùng cũng nhận ra mười mấy phút vừa rồi bản thân mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì.

Nữ sinh cong mắt lên cười, cũng không nói là tin hay không, đột nhiên tiến hai bước tới gần anh, cô nhón chân lên, đường cong mềm mại trước ngực áp nhẹ vào anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người đứng rất gần, gần đến mức anh chỉ cần khẽ cúi đầu xuống liền có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.

“Đi theo tôi cả một đoạn đường, anh muốn làm gì?”

Hương thơm tự nhiên của cô gái theo hơi thở xông thẳng lên não của anh, trong đầu chợt bùng lên vài tia lửa mơ hồ. Yết hầu của Cố Dực nhấp nhô, hô hấp có chút rối loạn.



Anh mở miệng, giọng nói có chút run run: “Không có… không có gì hết…”

Hạ Hữu Thất đang mỉm cười, chỉ cảm thấy nam sinh cao ráo anh tuấn trước mặt vô cùng ngoan ngoãn, đặc biệt là hành động bất giác liếm môi kia, giống như là một chú chó nhỏ miệng còn hôi sữa đang thè lưỡi ra rất đáng yêu.

Nhớ lại lần trước bị tát hai cái anh liền dùng hai bàn tay to lớn che lấy mặt, ánh mắt cực kỳ sợ hãi: “Cô muốn đánh tôi?”

Cô gái cải trang thành dáng vẻ nam sinh chợt đánh một cái thật mạnh vào ngực anh. Chàng trai trẻ đau đến nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, một lát sau mới có thể khó khăn đứng thẳng người dậy, nhưng trước mắt đã sớm không có một bóng người.

Sau khi trêu chọc anh một hồi, Hạ Hữu Thất cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, đang muốn quay người rời đi, bỗng cách đó không xa có hai bóng người mơ hồ cùng chiều cao không đồng đều đang bước tới.

“Rõ ràng tôi nhìn thấy một nữ sinh rẽ vào đây, tại sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”

“Mày có chắc là không bị hoa mắt đấy chứ? Trong này tối đến nỗi ma quỷ chắc cũng không nhìn thấy được.”

“Rất xinh đẹp, ông đây nhìn thấy rõ ràng đấy.”

Cố Dực đang đứng ở chỗ lờ mờ tối cũng nghe thấy được cuộc trò chuyện này, anh hé môi: “Tôi… ưm ưm…”

Nữ sinh theo phản xạ có điều kiện mà bịt miệng anh lại, kéo anh vào con hẻm nhỏ bên cạnh, hai người trốn sau một đống ván gỗ đầy mốc meo.

Tiếng bước chân không đồng đều hướng gần về phía bọn họ từng chút từng chút một. Cố Dực bất mãn hất tay cô ra, vẻ mặt khó hiểu: “Cô điên à?”

“Suỵt”

Cô dùng ngón tay điểm điểm lên môi anh, ra hiệu cho anh yên lặng ngậm miệng lại.

Chỗ ẩn nấp không gian cũng không lớn lắm, các loại mùi hôi thối khó ngửi lan tỏa trong không khí xung quanh người. Da thịt hai người dính chặt vào nhau, tiếng hít thở chậm rãi dần hòa làm một.



Ở cự ly gần nhìn vào đôi mắt của cô, trong trẻo mà sáng ngời cùng nụ cười nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đáy mắt cô là những vì sao và biển cả rộng lớn như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp đang bày ra trước mắt.

Cô nữ sinh nhỏ kéo nhẹ ống tay áo của anh, môi ở bên cạnh tai anh, khẽ cất giọng nói: “Lần trước, cảm ơn cậu.”

Cố Dực nhìn nụ cười tươi ngọt ngào như hoa của cô, không nhịn được hít vào một hơi.

Cái gì vậy?

Tâm thần phân liệt sao?

Nhớ lại hai cái tát thật mạnh dùng hết sức lực làm mắt anh nổi đom đóm, tâm trạng buồn bực về đến nhà còn phải chịu đựng sự châm chọc khiêu khích của người trong nhà, một câu so với một câu càng khó nghe hơn.

Ba Cố, Cố Khê Viễn nói: “Tôi nghĩ thằng ranh con này 80% là đi dụ dỗ làm chuyện chuyện xấu với con gái người ta không thành công nên bị đánh cho một trận.”

Chị gái Cố Linh Tê nói: “Mẹ, mẹ xem trên mặt nó toàn là dấu bàn tay, không biết là đã làm chuyện không bằng cầm thú gì rồi.”

Mẹ Cố, Mộ Đường tức giận đến đập bàn: “Con học được cái gì từ ba của con chứ? Ông ấy không biết xấu hổ, con cũng không biết xấu hổ, sớm hay muộn gì con cũng chọc cho mẹ tức chết…”

Cố Dực đáng thương yên lặng buông chén đũa xuống, nhìn Chung Diễn ở đối diện bàn: “Anh Tiểu Hùng, anh có tin em không?”

Chung Tiểu Hùng chậm rãi uống hết canh, đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói: “Cố Dực, quay đầu là bờ.”

Cố Dực gào lên một tiếng thảm thiết, tức giận quăng bát đũa xoay người rời di, lúc lên lầu bỗng đụng phải vị đại luật sư tương lai, Tống Uyên vừa chỉnh ống tay áo vừa đánh giá dấu năm ngón tay in trên mặt anh, chậm rãi mở miệng: “Thật thảm nha…”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, Cố Dực chợt dâng trào nước mắt cảm động, vừa định ngọt ngào gọi “Anh Tiểu Tống” thì chợt nghe Tống Uyên nói: “Nghe anh khuyên một câu, tội danh cưỡng hiếp cao nhất có thể bị phạt đến mười năm, em nên kiềm chế một chút.”

Nụ cười của Cố Dực cứng đờ: “…”

Thật sự không biết cách nào mà có thể sống qua ngày hôm đó…