Ông Phương kêu một người làm đi tìm Doãn, người này vừa chạy đi thì Doãn từ phía sau gian nhà lớn xuất hiện. Ánh mắt cúi gằm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, Doãn toát mồ hôi, ấp úng nói :
-- Dạ...dạ....tôi...tôi đây...
Bà Yên quát :
-- Chú ở đâu mà giờ mới thò mặt ra, mọi người chuẩn bị xong hết rồi.
Doãn vội đáp :
-- Xin lỗi ông bà chủ, tại tôi cứ nghĩ 12h mới bắt đầu nên.......Ai ngờ bà chủ lại dậy sớm vậy.
Ông Phương xua tay :
-- Thôi bỏ qua đi, xem xem mọi thứ đầy đủ chưa để còn đi ra mộ.
Doãn vâng dạ rồi lập tức đi kiểm tra công việc, nhưng Doãn không biết được rằng từ lúc Doãn xuất hiện, thầy Lương đã nhìn kỹ từng điệu bộ, cử chỉ, cũng như hành động của Doãn. Thầy Lương mỉm cười, nhưng không nói gì cả.
Đúng 12h5 phút đêm, tất cả mọi người theo lệnh của ông Phương mở cổng, bắt đầu đi ra mộ cụ Kình để cải táng. Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, nhưng cái nóng nực dường như chỉ dịu đi được đôi chút. Đoàn người cải táng nối đuôi nhau đi thành một hàng trên con đường đất dẫn thẳng ra mộ cụ Kình. Đến nơi, xem giờ, xem hướng, thầy Lương sắp đồ chuẩn bị làm lễ trước khi tiến hành đào mộ. Thầy Lương gọi lễ này là lễ trình Quan Thần Linh sở tại. Ngoài một bộ đồ Quan Thần Linh ( mũ, ủng, áo, ngựa ), còn có vàng hoa, trầu cau, gạo, muối, gà trống....Còn có cả Tam Sên ( trứng vịt, thịt lợn, tôm khô bóc vỏ ).
Bên cạnh đó, tiểu, quách cũng đã được đặt ở một vị trí thuận lợi với vải đỏ, đặt trên một tấm bạt lớn, còn có cả nước Vang, các dụng cụ để rửa xương. Xác định chính xác huyệt mộ, vừa đúng giờ Sửu, thầy Lương gật đầu ra hiệu cho đội đào mộ bắt đầu xúc những xẻng đất đầu tiên. Cứ mỗi xẻng đất được xúc lên, vợ chồng ông Phương, Doãn, Mẹo lại thấy thêm phần hồi hộp. Ai cũng biết, ngôi mộ này chỉ mới được đắp cách đây hơn 1 tháng. Từ bé đến giờ, ông Phương chưa từng thấy ai cải táng mồ mả khi mà người chết còn chưa được 49 ngày. Thú thật, ban đầu ông Phương cũng không tin, nhưng chẳng hiểu sao, từng câu, từng chữ mà thầy Lương nói ra lại khiến cho ông hoang mang tột độ. Ông Phương không nói ra nhưng nghĩ lại một chuyện khiến cho ông rùng hết cả mình. Đó là cách đây 1 tuần, suýt chút nữa ông Phương đã gặp chuyện, nếu không may mắn thì có lẽ ông Phương đã chết rồi. Nhưng ông không kể với ai là bởi, chuyện này mà lộ ra sẽ vô cùng mất mặt. Trong một lần tiếp đón cán bộ, sau khi ăn nhậu xong, ông Phương đã mời toàn bộ những người có mặt trong buổi tiệc lên huyện ăn chơi, trác táng tại một " tửu điếm " mà ông Phương đã quá quen mặt. Không chỉ thế, nơi này còn có một cô đào được ông Phương cực kỳ say mê. Mặc dù đã có 3 vợ, nhưng bản tính của ông Phương trăng hoa, không bao giờ cảm thấy đủ. Thích của lạ, ham muốn cái mới, thời gian gần đây ông Phương ít khi về nhà, nếu hôm qua bà Yên không cho người đi thông báo mộ phần của cụ Kình bị động thì chắc ông cũng chẳng về. Đêm đó, sau khi ân ái với cô đào trẻ, chẳng hiểu sao, tầm 3h sáng, ông Phương giật mình thức dậy không rõ nguyên nhân, căn buồng ông Phương ngủ ở tầng 3 của tửu điếm, nhìn cô đào trẻ vẫn đang ngủ say, ông Phương khẽ khàng xuống giường, bước ra ngoài ban công hút điếu thuốc, bất chợt ông thấy cơ thể lạnh toát, điếu thuốc còn chưa tàn hết một nửa, chẳng hiểu vì sao mà ông Phương loạng choạng, chân lảo đảo rồi ngã nhào khỏi ban công, nhưng phúc cho ông Phương, lúc ấy ông lại bám vào được cái chắn song bằng sắt chỗ lan can. Ông Phương thét lên kêu cứu, cô đào đang nằm trên giường nghe thấy chạy vội ra, người ta kéo ông Phương lên, ông Phương thoát chết. Lúc kể lại với cô đào, ông Phương nói rằng trước khi ngã xuống, ông cảm giác như có ai đó đẩy ông từ phía sau. Cô đào chỉ cười nhẹ trấn an tinh thần ông rồi khẽ áp đầu ông vào bộ ngực mềm mại của mình, cô ta cho rằng ông Phương hút thuốc ngoài đó nên trúng gió mà thôi. Mà ai cũng nghĩ như vậy, bẵng đi 1 tuần, ông Phương cũng dần quên đi vụ chết hụt ấy, cho đến khi hôm qua, thầy Lương nói, mộ bố ông bị đại động, động cả phần âm, cũng như phần dương, không cẩn thận con cháu trong nhà sẽ gặp bất trắc, nguy hiểm vô cùng. Và thế là ông Phương luận lại sự việc cách đây tuần trước.
Tiếng đào bới cứ thế vang lên, đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, đội đào mộ vẫn đang làm việc liên tục không ngừng nghỉ.
Thầy Lương nói :
-- Cũng sắp chạm đến áo quan rồi, mọi người cẩn thận nhẹ tay, cần thiết thì đào rộng ra hơn một chút, ta muốn trước khi cậy ván Thiên, phải được nhìn rõ toàn bộ phần áo quan được hạ huyệt. Đội đào mộ vừa lau mồ hôi vừa vâng dạ, họ làm việc rất cẩn trọng, một phần là do ông sợ ông Phương không dám làm bừa, phần nữa ở bên trên, thầy Lương đang rất sát sao công việc. Chỉ một lúc sau, quan tài của cụ Kình bắt đầu lộ diện phần nắp, đội thợ vẫn tiếp tục đào tiếp bốn mặt viền.
Đứng bên trên, vợ chồng ông Phương mặt tái nhợt đi, bởi bên dưới huyệt mộ kia, rõ ràng cái quan tài đã bị xê dịch, có chỗ còn bị sụt lún, mắt thường cũng có thể nhận ra.
Bà Yên bấu chặt vào tay chồng ú ớ :
-- Ông nó ơi....chuyện....này....chuyện...này là sao...?
Ông Phương cũng cứng họng không biết giải thích ra sao, hai vợ chồng nhìn sang phía thầy Lương, thầy Lương dường như đã đoán được chuyện này từ trước, ông không tỏ thái độ gì bất ngờ, đó chính là lý do vì sao ngay khi bắt đầu đào, thầy Lương đã phải đứng xem xét, chỉ dẫn đội đào mộ từng chút một, bởi vì thầy biết, quan tài bên dưới đã có sự dịch chuyển. Một người đào mộ ngẩng đầu lên nói :
-- Càng đào đất lại càng nhão, có nước rỉ ra rồi, mặt bên này có khi để vậy thôi.
Người này vừa nói dứt lời thì bên phía đối diện, một người khác trong đội đào mộ vừa xắn thêm một xẻng đất.
" Phụt "
Một tia nước màu đen xì, hôi thối bắn phụt lên cao, hốt hoảng, người này vội nhấc xẻng ra thì không chỉ một tia, nước dưới lòng đất từ đâu phun lên tới tấp, cả đội đào mộ không ai bảo ai, họ bỏ hết cả dụng cụ rồi vội vã trèo lên khỏi huyệt.
" Ọc...Ọc...Ọc..."
Nước từ dưới đất cứ thế phụt lên, được một lúc thì dừng lại, nhưng bên dưới huyệt mộ, quan tài của cụ Kình giờ cũng đã nằm trong vũng nước đen xì, hôi thối.
Ông Phương run run giọng hỏi thầy Lương :
-- Thầy ơi, chuyện này là sao...? Sao mộ bố tôi lại thành ra thế này...? Thầy Lương nói với đội đào mộ :
-- Đừng sợ, chỉ là trúng một chút của mạch nước ngầm bên dưới lòng đất mà thôi. Giờ phải nhờ mọi người dùng dây thừng, cố định quan tài lại rồi đưa lên mặt đất. Cần phải khẩn trương lên mới được, xong sớm lúc nào càng tốt lúc đó.
Đội đào mộ tuy vẫn còn hoang mang, nhưng không ai dám lơ là, họ lại tiếp tục trèo xuống cái huyệt lõng bõng nước, luồn dây qua quan tài, cố định rồi sau đó cố hết sức để đưa được quan tài của cụ Kình lên mặt đất.
Trong lúc thòng dây, một người sợ hãi nói :
-- Vỡ...vỡ rồi.....Mặt bên này của...quan tài...bị vỡ một mảng này...
Bảo họ tiếp tục công việc, thầy Lương lúc này mới quay sang nói với vợ chồng ông Phương :
-- Hai vị thấy rõ rồi chứ, nhìn bên trên đúng là không có vấn đề gì xảy ra, nhưng bên dưới áo quan đã bị vỡ, huyệt mộ bị sụt lún, ngấm nước. Nhưng đó cũng chưa phải điều tồi tệ nhất, ngày hôm qua ta có nói, chỉ sợ rằng khi áo quan được đưa lên, bên trong không còn gì để mà bốc nữa. Đó mới thực sự là vấn đề lớn. Bà Yên rùng mình, rụng rời cả chân tay, mồ hôi mồ kê túa ra như tắm, loạng choạng, bà Yên đứng thôi còn không vững. Mọi thứ đang hiển hiện ra trước mặt vợ chồng bà đúng y như những gì mà ông thầy Tàu đã nói ngày hôm qua. Ngay khi tia nước đen xì, hôi thối kia bắn lên trên miệng hố, trong lòng bà Yên đã dự cảm một sự bất an vô cùng. Giờ đây, dưới ánh đèn pin, ánh đuốc sáng rực, áo quan của cụ Kình đang dần dần được đội đào mộ kéo lên khỏi huyệt.
Ông Phương dụi mắt một lần nữa rồi cố gắng mở thật to đôi mắt vừa dụi ra để nhìn, ông hi vọng mọi thứ ông đang thấy chỉ là một giấc mơ, một loại ảo giác, nhưng không, chiếc quan tài đang được kéo lên kia, một bên thành áo quan đã bị vỡ một mảng khá lớn. Qua cái lỗ thủng ấy, ông không nhìn rõ bên trong quan tài, xương cốt của bố ông còn hay không, bởi tất cả chỉ còn là một màu đen kịt của đất bùn, của thứ nước hôi thối đang rỉ ra. Nhưng cho dù có là như thế thì tại sao thầy Tàu lại sợ trong áo quan không còn gì...? " Kịch "
Quan tài của cụ Kình được đội đào mộ đặt xuống đất, mùi thối nồng nạc lúc này lại càng bốc ra mạnh hơn. Đội đào mộ cũng phải lạnh người khi nhìn vào lỗ hổng bên thành quan tài. Việc huyệt mộ bị ngập nước xưa nay không hiếm, nhưng vấn đề là tại sao cái quan tài mới chôn chưa được bao lâu đã bị thủng một lỗ lớn, hơn nữa tại sao lại chỉ thủng 1 chỗ. Nhìn vào lỗ thủng với một vài miếng gỗ nham nhở, sắc nhọn, người ta càng thấy đáng sợ hơn bởi hình như cái lỗ này không phải do nước ngấm vào mà bị mục rồi vỡ.
Một người trong đội đào mộ nuốt nước bọt thắc mắc :