Cuối cùng Minh Tiểu Kiều vẫn chọn bộ phim kia, chính là một người mẹ chứng kiến con gái mình tự tử, sau đó cố gắng bỏ lại quá khứ để tiến về phía trước.
Bởi vì là bối cảnh hiện đại, cho nên lấy cảnh ngay ở Bắc Kinh, mỗi ngày Tống Ngôn đều đưa cô đi làm, nếu không thì cũng ở nhà.
Tháng tư, Minh Tiểu Kiều đang ở phim trường, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc gọi.
“Xin chào, đây có phải là phụ huynh của Minh Hoài Văn không ạ?”
“Đúng vậy, xin hỏi cô là…”
“Tôi là chủ nhiệm lớp của Minh Hoài Văn, là như thế này, Minh Hoài Văn đánh nhau với bạn học trong trường, cô có thể đến trường một chuyến không?”
Nghe vậy, cô cầm di động thật chắc.
Cô vội vàng hỏi: “Tiểu Văn không bị thương chứ?”
Đầu bên kia, cô giáo cười khổ, sau đó chậm rãi trả lời: “Là thế này, trên thực tế, là cậu ấy đánh bạn học khác, bạn học kia đã được đưa vào bệnh viện rồi.”
Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay đây, việc này… làm phiền cô giáo rồi.”
“Không sao đâu ạ.”
May mắn là chiều nay cô không có cảnh diễn, chỉ là cô đã có thói quen ở lại phim trường học tập, cho nên mới không rời đi.
Bây giờ nhận được tin tức, cô nhanh chóng gọi Điền Duyệt và Tống Ngôn.
“Em nói là em trai em đánh nhau ở trường, giáo viên chủ nhiệm gọi em đến?” Tống Ngôn trừng mắt, sau đó nói: “Tiểu Kiều, anh cảm thấy em không cần đi đâu.”
Minh Tiểu Kiều nói: “Đó là em trai em, sao em lại không đi?”
“Cô giáo muốn tìm ba mẹ thôi, em là chị gái, không phải có ba em đó sao, em là nhân vật công chúng, em cảm thấy việc em xuất hiện ở trường học sẽ ảnh hưởng thế nào tới thằng bé?”
Nói trắng ra, ý của Tống Ngôn chính là, vốn dĩ chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ đánh nhau, cô cứ đến đó, không chừng ngày mai bị cấp trên gọi lên nói chuyện mất.
Minh Tiểu Kiều thở dài, mệt mỏi đáp lại: “Không, anh không hiểu đâu, chuyện này không thể để ba em đi được.”
Căn bản Minh Chính Trí không am hiểu xử lý được việc này, thật ra, ông không hiểu rất nhiều chuyện ngoài xã hội.
“Vậy những người khác trong nhà đâu?”
Nhà họ Minh là một gia tộc lớn như vậy, không phải người nhà thì quản gia hay trợ lý gì đó cũng được mà.
“Không được, chuyện này không thể để người trong nhà biết được.” Minh Tiểu Kiều quả quyết nói.
Ông cụ Minh rất coi trọng thể diện, nếu như ông biết Minh Hoài Văn đánh nhau ở trường học, nhất định ông sẽ răn dạy cho thằng bé một bài học.
Tống Ngôn nói: “Này cũng không được, kia cũng không xong. Hết cách rồi, em không thể vào, để anh vào.”
Minh Tiểu Kiều nhìn thấy em trai.
Tống Ngôn nhún vai: “Không có biện pháp khác nữa đâu, nếu như em vào trường mà bị chụp ảnh tung lên mạng cũng không tốt, không bằng cứ để anh đi, anh phải nói là…. anh trai nhỉ?”
Minh Hoài Văn quan sát gương mặt anh ta một hồi, sau đó nói: “Gọi là chú đi.”
Tống Ngôn: “…..”
Lão tử mới ba mươi mốt tuổi thôi đó, sao lại gọi là chú được cơ chứ?
Nhưng nghĩ lại, Minh Hoài Văn mới mười lăm tuổi, đúng là nên gọi bằng chú.
Bọn họ dừng xe ở bên cạnh trường học, vốn dĩ Điền Duyệt phải ở bên cạnh Minh Tiểu Kiều, nhưng cô lo lắng nên đã bảo Điền Duyệt đi theo Minh Hoài Văn và Tống Ngôn.
Nghe cô giáo chủ nhiệm nói, Minh Hoài Văn đánh bạn học tới mức nhập viện.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này có gan to rồi, dám đánh nhau ở trường học!
Đã thế còn làm lớn chuyện lên như vậy!
Phải biết rằng năm đó cô đã dùng lý trí!
Ví dụ như lần đưa cái tên con trai đó tời hồ Nguyệt Nha, tới đó bởi vì cô biết hồ không sâu, và lại cậu ta cũng trong hội bơi lội của trường, dọa cậu ta tiện thể dạy cho cậu ta một bài học.
Cô đưa cậu ta tới hồ, không phải là muốn gây tai nạn ồn ào, mà chỉ để xả giận.
Muốn làm gì cũng phải cân nhắc tới hậu quả.
Cô ở trong xe đợi hai tiếng đồng hồ mới thấy Tống Ngôn và mấy người khác cùng đi ra.
Minh Hoài Văn ủ rũ đi sau Tống Ngôn, Điền Duyệt đi bên cạnh cậu nhóc, đang nói nhỏ gì đó bên tai, nghe chừng là đang an ủi.
Minh Tiểu Kiều lập tức đặt tay lên cửa xe, định bụng bước xuống, nhưng nghĩ tới lời Tống Ngôn nói, cô lại thôi.
Một lúc sau, Tống Ngôn mở cửa ngồi ghế lái, Điền Duyệt ngồi ghế phụ, để không gian phía sau cho hai chị em.
Cô lôi kéo Minh Hoài Văn ngồi xuống, ngắm nghía trước sau, không thấy cậu nhóc mới yên tâm hơn.
“Có bị thương chỗ nào không?” Nếu không phải kiêng kị em trai đã mười lăm tuổi, cô đã muốn lột quần áo ra xem.
Minh Hoài văn cẩn thận quan sát cô, sau đó mới trả lời: “Em không sao đâu ạ, không có chuyện gì lớn đâu ạ.”
Thì phải có chuyện nhỏ.
Minh Tiểu Kiều cau mày, bỗng nhiên đánh mạnh lên tay cậu nhóc.
Minh Hoài Văn nhăn nhó: “Đau.”
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Hay đấy, bây giờ còn đánh người ta.?”
Minh Hoài Văn còn cố cãi: “Em đánh thắng.”
“Đánh người ta đến mức nhập viện là đáng tự hào sao?”
Minh Hoài Văn không cam lòng nói: “Ai bảo cậu ta khiêu khích em.”
Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi, nghĩ đến cái đánh vừa rồi.
Có phải cô xuống tay hơi nặng rồi không?
Xả giận nhưng cũng không cần làm tới mức đó.
Lúc sau cô mệt mỏi nói: “Đi bệnh viện kiểm tra.”
Minh Hoài Văn gật đầu, không dám nói gì nữa.
“Đúng rồi, chuyện này ngoài ba người ra, còn ai biết không?”
“Bọn họ không biết, cô giáo định gọi ba mẹ, nhưng em không cho, em bảo gọi cho chị, căn bản họ không biết gì cả.”
“Cái này được, không thể để người ở nhà biết được.”
Minh Hoài Văn: “Em biết.”
Cho nên khi đánh nhau, cậu nhóc cố hết sức bảo vệ khuôn mặt mình, tuyệt đối không có một vết xước.
Nếu không ông nội sẽ nhìn thấy!
Tống Ngôn và Điền Duyệt đưa Minh Hoài Văn vào bệnh viện kiểm tra, Minh Tiểu Kiều ở xe chờ, trong lúc chờ đợi thì nhận được điện thoại của Lục Thịnh.
“Em trai em đang có chút chuyện, lát nữa em sẽ về, hôm nay không ăn cơm với anh được rồi.”
Lục Thịnh hơi thất vọng, nhưng vẫn hỏi han: “Tiểu Văn sao thế, có nghiêm trọng không? Có cần anh giúp không?”
“Tạm thời không cần, khi nào cần em nói với anh là được rồi.”
Minh Tiểu Kiều không cần làm bộ với anh, mà Lục Thịnh cũng thích thế.
Đúng như lời Minh Hoài Văn nói, cậu nhóc không bị thương lớn, trên người có mấy vết bầm, nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, về nhà dưỡng sức là được rồi.
Với bộ dạng này, cô cũng không muốn cho em trai mình về nhà, nên cô gọi điện cho Minh Chính Trí, bảo với ba rằng em trai sẽ ở cùng mình vài ngày.
Cô không nói lý do, Minh Chính Trí cũng không cần lý do, cứ như thế đáp ứng.
Ông cảm thấy, hai chị em yêu thương nhau là tốt, em trai qua chỗ chị gái ở vài ngày thì cần gì lý do chứ.
Đương nhiên là nhớ chị gái rồi.
Hứa Tĩnh Lâm nhận ra điều gì đó không thích hợp, nhưng bà ta không tiện nói.
Dù gì bà ta cũng không phải mẹ đẻ của hai đứa nó, có nói gì cũng không tiện.
Về tới nhà, bảo Tống Ngôn và Điền Duyệt về trước, Minh Tiểu Kiều kéo Minh Hoài Văn ngồi xuống.
Minh Hoài Văn vừa thấy sắc mặt cô thì lập tức co rúm lại.
Giành luôn phần cô, lên tiếng trước: “Thực ra không phải là do em chủ động, là cái tên mập mạp kia mắng chửi em, em chỉ đánh nó một chút, không ngờ lại thành như vậy.”
“Miệng nó thối, em dạy dỗ nó chị không ngăn cản, nhưng em lại dùng bạo lực? Đánh con nhà người ta đến mức nhập viện có thể xả cục tức này sao?”
Nghe xong những lời này, Minh Hoài Văn còn gân cổ cãi: “Nó khiêu khích em trước.”
Minh Tiểu Kiều tức giận đến mức sắp bốc khói: “Được, vì nó khiêu khích em, nhưng em thấy hành động của em là đúng sao?”
Minh Hoài Văn không hé nửa lời, cắn răng cam chịu.
Minh Tiểu Kiều tức giận, chỉ muốn vỗ ngực cho đỡ tức.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại hơi thở tức giận của cô nàng.
Im lặng một lúc, Minh Hoài Văn nhìn sắc mặt Minh Tiểu Kiều, xem cậu nhóc đã biến chị gái tức giận như thế rồi, cậu nói: “Là em sai, lần sau em sẽ có chừng mực.”
Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi: “Em còn muốn đánh tiếp?”
Minh Hoài Văn còn cãi: “Không phải trước kia chị cũng đánh nhau sao?”
Minh Tiểu Kiều cười: “Vậy em nói xem, khi nào thì chị nên nói với ba?”