Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 41: Carlos



Khi đã cách cửa hàng đủ xa, tôi lấy chiếc điện thoại mà chị Brittany cho ra. Tôi nhập số Devlin và chờ máy.

Ngay khi hắn bắt máy, tôi nói: “Tao là Carlos Fuentes. Nếu mày muốn tao chú ý thì mày đã thành công rồi.”

“Chào, quý ngài Fuentes. Tao đã đợi mày liên lạc với tao đấy,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia. Chắc chắn đó là Devlin.

“Mày muốn gì từ tao?” Tôi cho hắn biết rằng tôi không muốn vòng vo mất thì giờ.

“Tao chỉ muốn nói chuyện với mày thôi.”

Tôi vẫn tiếp tục đi trong khi nói điện thoại vì tôi có cảm giác khá điên rồ rằng gã này cho người theo dõi tôi. “Phải để thằng Nick Glass vu tội cho tao thì mày mới nói chuyện với tao được à?”

“Tao cần sự chú ý của mày, Fuentes. Và giờ thì tao có nó rồi, nên là gặp nhau đi.”

Cả người tôi căng lên. Dù tôi có không muốn gặp Devlin thì cũng không thể làm gì khác được. “Chừng nào?”

“Bây giờ được không?”

“Mày cho người theo dõi tao đấy à?” Tôi hỏi dù đã biết trước câu trả lời.

“Tất nhiên rồi, Fuentes. Tao là ông chủ, còn mày là nhân viên mới. Tao buộc phải để mắt tới mày.”

“Tao chưa từng đồng ý làm việc cho mày.” Tôi nói.

“Mày chưa, nhưng mày sẽ. Tao nghe nói mày cũng có tư chất đó.”

“Nghe từ ai?”

“Mày chỉ cần biết đó là người của Guerreros thôi. Nói thế đủ rồi. Khi nào mày thấy người của tao chạy xe đến thì đi cùng nó.”

“Làm sao tao biết đó là người của mày?” Tôi hỏi.

Devlin cười. “Mày sẽ nhận ra ngay thôi.”

Dập máy. Vài phút sau một chiếc SUV đen có cửa sổ phản quang dừng trước mặt tôi. Tôi hít thật sâu khi cửa xe mở ra. Tôi đã sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều sắp xảy ra. Không quan trọng gia đình tôi sẽ nghĩ gì nữa, tất cả đã là số phận rồi.

Tôi ngồi vào ghế sau và nhận ra Diego Rodriguez đang ngồi kế mình. Hắn là một mắt xích quan trọng trong Guerreros mà Devlin luôn nhắc đến nhưng hiếm khi thấy hắn xuất hiện. Tôi gật đầu chào và tự hỏi hắn đang làm gì cho Wes Devlin. Tôi biết một số kẻ làm việc cho cả hai băng đảng và rồi chiếm lĩnh một băng, nhưng tôi chưa từng tận mắt thấy một tên mắt xích lớn nào làm như thế cả.

“Đã lâu không gặp.” Rodriguez nói. Ngồi trước mặt chúng tôi là hai tên da trắng trông giống như lực sĩ hoặc ít nhất đã được đào tạo để đánh nhau. Bọn họ ở đây chắc chắn là để bảo vệ ai đó, và “ai đó” chắc chắn không phải là tôi.

“Devlin đâu?” Tôi hỏi.

“Mày sẽ gặp ngay thôi.”

Tôi nhìn ra cửa sổ, cố đoán xem mình đang đi đâu nhưng vô ích. Tôi thực sự là kẻ thảm hại và đáng thương trong mắt ba gã này. Tôi thầm hỏi Kiara sẽ phản ứng như thế nào nếu em biết tôi đang ngồi cùng xe với bọn sát nhân này. Có thể em sẽ nói rằng đáng ra ngay từ đầu tôi đã không nên lên chiếc xe này. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không lơi là cảnh giác dù chỉ một phút.

Nghĩ về việc mất cảnh giác, tôi lại nhớ đến Kiara. Đêm qua tôi đã ôm em trong tay và cảm nhận làn da mềm mại ấy dưới từng đầu ngón tay, tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát. Khốn kiếp, khi đó tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì em muốn mà không cần nghĩ đến hậu quả.

“Đến nơi rồi”. Diego nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi về Kiara và những việc đáng lẽ đã xảy ra tối qua.

‘Nơi’ mà hắn ta nói là một tòa nhà lớn với tường xi măng bao bên ngoài. Chúng tôi đi vào trong. Diego dẫn tôi qua cửa trước, đến một văn phòng to vừa đủ để có thể khiến bất kì giám đốc của công ty nào cũng phải ghen tỵ.

Kẻ tóc vàng ngồi sau chiếc bàn gỗ đen không ai khác ngoài Devlin. Hắn mặc bộ vest đen phối cùng chiếc cà vạt màu xanh biển, cùng màu với màu mắt của hắn. Hắn ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của hắn. Tôi không ngồi, hai tên trong xe hơi lúc nãy ra đứng cạnh tôi.

Tôi rất sợ, nhưng vẫn giữ tỏ ra bình tĩnh. “Kêu bọn chó săn của mày tránh xa tao ra,” tôi nói với hắn. Devlin vẫy tay bảo họ đi ra ngoài. Hai tên đó quay đi ngay lập tức và không quên khóa cửa phòng lại. Tôi tự hỏi hắn đã trả bọn chúng bao nhiêu mới khiến chúng trở thành lũ chó săn ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Diego vẫn ngồi trong phòng, lại một giây im lặng đến bí bách. Devlin tựa lưng vào ghế, đánh giá tôi từ trên xuống dưới. “Vậy ra mày là Carlos Fuentes, người mà Diego rất hay nhắc đến. Anh ta bảo mày đã rời tổ chức Guerreros. Một quyết định liều lĩnh đấy Carlos. Nhưng tao cho rằng nếu mày bước dù chỉ một bước về Mexico, mày sẽ sống không bằng chết.”

“Đó là tất cả những gì mày muốn nói với tao sao?” Tôi hỏi, “Nếu mày đã gia nhập vào Guerreros và chúng muốn mày loại bỏ tao, thì sao lại chỉ để Nick hại tao như thế?”

“Vì bọn tao sẽ không giết mày, Fuentes ạ.” Diego đáp. “Mà sẽ tin dùng mày.”

Lời nói của hắn ta khiến tôi muốn chỉ gào lên với bọn chúng rằng không ai có thể điều khiển hay lợi dụng tôi, nhưng tôi kịp kiềm chế. Chúng càng nói nhiều thứ hơn, tôi càng có thêm nhiều thông tin.

“Fuentes này, thực ra,” Diego nói, “Bọn tao giúp mày bằng cách không mang xác mày về cho Guerreros, thì mày phải giúp bọn tao bằng cách làm nhân viên gói hàng cho bọn tao.”

Nhân viên gói hàng. Ý hắn là tôi phải thành kẻ truyền tin cho hắn, và sẵn sàng nhận tội nếu bị tóm. Chỗ ma túy bị giấu trong tủ của tôi chỉ là phép thử để xem liệu tôi có tố cáo Nick hay không. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ bị coi là kẻ chỉ điểm, và giờ này có lẽ đang nằm trong nhà xác không chừng. Tôi cố tỏ ra mình không phải kẻ chỉ điểm, và giờ thì tôi là món hàng có giá trị. Chuyện này gợi tôi nhớ về game mà Brandon đã chơi, mặc dù thứ tôi đang chơi có thể gây chết người.

Devlin ngả người về trước. “Là thế này, Fuentes. Mày làm việc cho bọn tao, và bọn tao sẽ không để mày chịu thiệt. Hơn nữa, tụi tao còn cho mày rất nhiều tiền.” Hắn lấy từ ngăn bàn ra một phong bì và đẩy về phía tôi. “Xem đi.”

Tôi mở phong bì, bên trong là một sấp tờ 100 đô. Chưa bao giờ tôi có nhiều tiền đến vậy. Tôi đặt lại phong bì xuống bàn.

“Cầm lấy đi, của mày đấy.” Devlin nói. “Đó là khoản mà mày có thể thu được khi làm việc với bọn tao trong chỉ một tuần.”

“Nhà Devlin giờ đã hợp tác với Guerreros rồi sao? Từ khi nào vậy?”

“Tao hợp tác với bất kì ai và bất kì thứ gì giúp tao đạt được mục tiêu cuối cùng.”

“Mục tiêu của mày là gì, bá chủ thế giới à?” Tôi đùa.

Nhưng Devlin không cười. “Ngay lúc này thì là vận chuyển thành công món hàng mà tao phải cất công lấy từ Mexico và đảm bảo rằng không bị thất thoát một thứ gì, mày biết tao đang nói đến cái gì mà nhỉ. Gã Rodriguez này nghĩ rằng mày có đủ khả năng để làm việc đó. Nghe này, tao không phải kẻ cầm đầu một băng xã hội đen đánh nhau vì lãnh thổ, sắc tộc, hay vùng miền con mẹ gì cả. Tao là thương nhân, và tao làm thương nghiệp. Tao không quan tâm đến việc mày là người da đen, da trắng, châu Á hay Mexico. Mày tin không, nhân viên người Nga của tao còn nhiều hơn cả trong điện Kremlin(1). Chừng nào mày còn có ích, chừng đó tao vẫn tin dùng mày.”

(1) Điện Kremlin (Crem-lanh) ở Nga: trụ sở của các cơ quan tối cao, nơi gặp gỡ và làm việc của tổng thống Nga với các nguyên thủ trên thế giới.

“Nếu tao không muốn làm việc cho mày thì sao?” Tôi hỏi.

Devlin nhìn sang Rodriguez.

Mẹ mày sống ở Atencingo, đúng chứ?” Rodriguez lạnh nhạt hỏi khi bước lên phía trước. “Và cậu em nhỏ của mày cũng ở đó. Tao đoán không lầm thì tên nó là Luis nhỉ. Thằng nhỏ khá dễ thương đấy. Tao đã cho người theo dõi họ được một tuần. Và chỉ cần một lời nói của tao, đạn sẽ không còn nằm trong súng. Bọn họ sẽ chết trước khi kịp biết tại sao mình chết.”

Tôi lao về phía Rodriguez, mặc kệ khả năng rất cao rằng hắn sẽ kết liễu tôi. Không kẻ nào được phép đe dọa gia đình tôi. Gã lấy tay che mặt, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước và đấm thẳng vào mặt gã trước khi hai tên to khỏe khác khóa tay tôi và kéo tôi ra. “Nếu mày động vào gia đình tao, tao sẽ tự tay moi tim mày,” tôi vừa nói vừa ra sức vùng vẫy.

Rodriguez sờ vào chỗ má tôi vừa đấm hắn. “Không được để hắn thoát,” hắn ta ra lệnh, rồi nguyền rủa tôi bằng một câu nửa Anh nửa Tây Ban Nha. “Mày là thằng điên, mày biết chứ?”

Đúng rồi, tao đang rất điên đây.” Tôi nói với hắn, cùng lúc đó một gã đã phạm phải sai lầm khi nới lỏng tay để lấy thế siết tôi chặt hơn. Tôi đá hắn đâm sầm vào một bức tranh treo trên tường. Khi bức tranh nứt ra và rơi xuống đất sau cú đạp, tôi lại nghĩ xem tôi phải làm gì tiếp để chúng thấy tôi không hề khúm núm sợ sệt khi chúng đe dọa gia đình tôi.

Hai tên khác xông vào phòng. Mẹ nó chứ. Tôi dư sức để đánh gục một tên như thế, nhưng một chọi năm thì phải xem lại. Đấy là chưa tính Devlin, kẻ đang ngồi trên ghế da và xem chúng tôi choảng nhau như thể đây là trò giải trí của hắn.

Tôi vùng vẫy để thoát khỏi chúng, rồi cầm cự không được bao lâu thì bị hai gã đẩy vào tường. Tôi choáng váng trước cơn đau khi một trong số đó bắt đầu nện vào người tôi. Kẻ đó có thể là Rodriguez, hoặc là một trong bốn tên còn lại. Đột ngột, mọi thứ trước mắt tôi mờ đi.

Tôi gắng sức chống lại chúng, nhưng mỗi cú đấm vào bụng tôi đều mạnh và đau đến mức chết đi sống lại. Một cú đấm nhắm vào quai hàm của tôi, rồi một cú nữa, và thêm một cú nữa, tôi nếm được vị máu trong miệng. Giờ thì tôi trông như cái bao cát để chúng tập đấm.

Tôi gom hết sức bình sinh, mặc cho cơn đau dữ dội để vùng chạy. Lao về phía trước, tôi đụng phải một tên trong số đó. Muốn thoát ra được thì đánh nhau là điều tất yếu, dù là tôi không hề có cơ hội thắng.

May mắn của tôi không kéo dài được lâu. Tôi bị kéo lại và đè xuống tấm thảm trải sàn. Nếu có thể vùng dậy có lẽ tôi đã kháng cự được, nhưng tôi bị đấm và đá tứ phía, cảm giác như năng lượng trong tôi đang dần biến mất. Một cú đá đầy mạnh bạo và đau đớn vào lưng cho tôi biết rằng có một gã mang ủng bảo hộ(2).

(2) Ủng bảo hộ (ủng an toàn): giày có mũi sắt, đế sắt dùng trong lao động.

Với chút sức lực cuối cùng, tôi ôm chặt chân một kẻ đang đá tôi. Hắn ngã về phía trước. Nhưng nhiêu đó cũng chẳng giúp được gì. Tôi chẳng thể làm gì nữa. Không thể đánh đấm, không còn sức mạnh… chỉ có những cơn đau buốt óc mỗi lần tôi cử động. Thứ duy nhất tôi có thể làm là cầu nguyện mau chóng thoát khỏi đây… hoặc chết đi cho rồi. Đến nước này rồi thì dù là cái gì cũng được.

Khi tôi thôi không còn chống đối, Devlin mới bảo cho bọn chúng ngừng tay. “Đỡ nó dậy,” hắn ra lệnh.

Chúng đặt tôi vào cái ghế đối diện Devlin, kẻ nãy giờ vẫn mang phong thái của một tổng giám đốc quyền uy với bộ vest thẳng tắp. Trong khi áo của tôi thì rách rưới và loang lổ máu.

Devlin kéo mạnh đầu tôi về phía hắn. “Cứ coi như đây là thủ tục rời khỏi băng Guerreros và gia nhập nhà Devlin. Giờ thì mày là người của Devlin. Và tao biết là mày sẽ không khiến tao phải thất vọng đâu.”

Tôi không trả lời. Mẹ kiếp, tôi không biết là liệu tôi có thể nói gì khác, cũng không biết liệu mình có thực sự muốn chuyện này xảy ra như vậy hay không. Tôi chỉ biết tôi không phải, và sẽ không bao giờ là người của Devlin.

“Tao đánh giá cao tinh thần của mày, nhưng nếu mày không muốn chết thì đừng bao giờ gây rối trong nhà tao hoặc đánh nhau với người của tao một lần nữa.” Hắn ta bỏ ra khỏi phòng, không quên ra lệnh cho người dọn dẹp phòng sạch sẽ trước khi hắn trở lại lần nữa.

Tôi bị kéo ra khỏi ghế. Sau đó, chúng nhét tôi vào ghế sau của chiếc SUV.

“Đừng kiếm chuyện với tao hay Devlin,” Rodriguez nói khi xe đã chạy. “Bọn tao ấp ủ rất nhiều kế hoạch lớn, và bọn tao cần mày. Đám tay chân của Devlin không có bất cứ quan hệ gì với Mexico, nhưng chúng ta thì có. Vì thế nên chúng ta mới có giá trị hơn bọn chúng.”

Tôi không cảm thấy mình có nhiều “giá trị” đến vậy. Tôi chỉ thấy đầu mình sắp nổ tung. “Dừng lại”, Rodriguez ra lệnh khi chúng tôi còn cách nhà Westford vài căn nhà. Hắn mở cửa xe và kéo tôi ra. “Chăm sóc cô bé sống cùng với mày cẩn thận vào. Tao không muốn con bé bị tổn hại gì đâu.” Hắn trở lại xe và ném phong bì tiền ra dưới chân tôi. “Mày sẽ lành lặn như mới trong khoảng một tuần thôi. Tới lúc đó tao sẽ liên lạc với mày,” hắn nói rồi bỏ đi.

Tôi có thể tự đứng được dù hơi chật vật, nhưng tôi quyết định tựa vào cửa nhà Westford. Tôi cá là nhìn tôi bên ngoài cũng không khá hơn cảm giác bên trong chút nào: hoàn toàn thảm hại.

Khi vào được nhà, tôi cố trốn lên lầu và vì vậy không ai thấy người tôi máu me bê bết thế nào. Tôi cũng cẩn thận ngậm áo trong miệng để không nhỏ máu xuống thảm trải sàn.

Tôi đi về phía phòng tắm. Xui rủi thay, Kiara tới ngay khi tôi vừa định vào trong.

Em nhìn tôi một lượt, rồi há hốc miệng, rồi lấy tay che miệng. “Carlos, Chúa ơi, có chuyện gì với cậu vậy?”

“Em vẫn nhận ra tôi dù mặt tôi biến dạng như vậy. Thế là tốt rồi, nhỉ?”

***