Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 51: Carlos



Vướng vào rắc rối với em sao? Chao ôi, từ phút đầu tiên tôi để mắt đến em ở Trung học Flatiron là tôi đã gặp rắc rối rồi. Giờ phút này tôi lại lạc lối trong những cảm xúc mà đôi môi mềm mại, ấm áp của em mang lại trên da thịt tôi. Tôi trao cho em quyền kiểm soát. Tôi cố kiềm chế mình, dù cơ thể tôi đang gào thét vì muốn nhiều hơn. Brittany đã bảo tôi phải hạ thấp cái tôi và thái độ của mình xuống đêm nay. Vấn đề là, ngay lúc này tôi cũng chẳng còn giữ được hai thứ ấy.

Chiếc lưỡi ướt át của em chơi đùa một bên đầu ngực của tôi. “Có đ-đ-được không?” Em hỏi tôi.

Chưa ai từng làm thế với tôi trước đây. Mẹ nó, tôi cũng chẳng biết liệu tôi có cho phép ai đó làm vậy hay không. Nhưng em không chỉ là một ai đó, em là Kiara. Tôi có cảm giác rằng em có thể làm tất cả những thứ quái quỷ gì em muốn ngay bây giờ và tôi vẫn sẽ chấp nhận hết. “Có. Cảm giác rất tuyệt, em biết đó. Anh không thể chờ thêm nữa để được đáp trả lại cho em.”

Hơi thở của tôi rời rạc khi tôi cố giữ những nơi khác bình tĩnh trong lúc em dời môi qua phần ngực bên kia.

Tôi muốn thấy em chống cự. Chưa bao giờ tôi nhận mình biết kiên nhẫn đâu nhé. “Này,” tôi nâng cằm em lên. Tôi dịu dàng hôn em, và chẳng còn muốn gì hơn ngoại trừ có em nằm kề bên lúc này. “Tới lượt của anh.”

Tôi trượt áo khoác xuống khỏi vai em rồi quăng qua một bên. Ngón tay tôi lướt theo dây khóa kéo sau lưng em, và dừng lại khi chạm đến đầu dây. Khi tôi kéo sợi khóa xuống thấp hơn, thấp hơn nữa để lộ dần làn da tôi luôn ao ước được ngắm nhìn nhưng chỉ có thể thấy trong tưởng tượng, Kiara bỗng mở khóa quần tôi và chạm vào tôi cách một lớp quần lót.

“Em làm gì thế?” Tôi hỏi em.

“Xin lỗi,” em vội đáp và thu tay về. “Em c-c-cần làm g-g-gì đó với tay của mình đồng thời cũng muốn biết liệu em có khiến anh l-l-lên không.”

Tôi bật cười, để mặc Kiara tự tìm kiếm câu trả lời cho mình bên dưới lớp quần của tôi. “Thế em đã biết chưa?” Tôi thích thú hỏi.

“Rồi,” em thì thào. “Anh lên rồi.”

“Nói cho em biết thế này…” Tôi nắm lấy tay em đặt lại lên người mình. “Chỉ nghĩ về em thôi cũng khiến anh lên rồi.”

Tôi cảm nhận được em đang cười dù chẳng thể nhìn thấy gì. Tôi nghĩ đến hàng mi cong trên đôi mắt màu hạt dẻ của em, giờ có lẽ đã ngả sang màu xám(1).

(1) Người có mắt hạt dẻ (nguyên văn: mắt tắc kè), màu mắt có thể thay đổi.

Tôi trượt bộ đầm xuống khỏi vai em và không hề dừng lại cho tới khi hoàn toàn lột trần em.

“Tới anh đấy.” Em thì thầm, đẩy tay tôi ra khi tôi gần chạm được vào em.

Tôi cởi bỏ hết tất cả mọi thứ trên người trừ chiếc quần lót, rồi kéo em vào dưới mái che cùng mình. “Em có lạnh không?” Tôi bắt gặp đôi tay em khẽ run lên khi em chạm vào và vẽ lại khuôn mặt tôi trên những đầu ngón tay.

Tôi nghiêng người và đặt lên em nụ hôn. “Cho anh vi khuẩn của em đi.” Tôi nói đùa những gì Brandon đã bảo về nụ hôn kiểu Pháp.

“Chỉ khi nào anh cho em vi khuẩn của anh thôi.” Em nói bên dưới môi tôi. Rồi em hé miệng và chúng tôi quấn lấy nhau, sự ẩm ướt và trơn trượt khiến tôi càng “lên”, nếu có thể “lên” được nữa.

Chúng tôi nhịp nhàng cùng nhau, siết lấy nhau vì điều tưởng chừng là mãi mãi. Tôi chạm vào em bên trong lớp vải lót, cảm nhận em cùng lúc bàn tay ấy bao trọn lấy tôi.

“Anh có mang bao cao su,” tôi nói khi cởi chiếc quần con của em xuống. Cả hai chúng tôi đều đang nóng rẫy và nhễ nhại mồ hôi, và tôi không thể từ chối em thêm nữa.

“Em cũng có,” em thì thầm dưới cổ tôi. “Nhưng mình có thể không dùng được đâu.”

“Sao vậy?” Tôi chờ em nói với tôi rằng tất cả chuyện này chỉ là một sai lầm, rằng em không muốn trao tất cả cho tôi đâu và em khiến tôi rối trí như vậy chỉ để nhắc với tôi rằng tôi không xứng đáng để lấy đi sự trong trắng của em, dẫu gì thì đó cũng là sự thật.

Em hắng giọng. “Còn p-p-phụ thuộc vào chuyện anh có bị dị ứng với c-c-cao su hay không nữa.”

Cao su sao? Tôi chưa từng được hỏi vậy bao giờ. Chắc là vì những cô nàng tôi từng ngủ cùng đều mong tôi sẽ tự mang biện pháp bảo vệ, hoặc là đừng dùng biện pháp gì cả. “Cô nhóc này, anh không bị dị ứng gì hết.”

“Hay quá,” em với lấy ví và rút ra gói bao cao su. “Anh muốn em mang vào cho anh không?”

Em không thể thấy một bên khóe môi tôi khẽ nhếch lên. Tôi đâu phải còn trinh trắng gì, ấy thế mà đêm nay tràn đầy những lần đầu tiên với tôi. “Em chắc là mình biết làm chứ?”

Tôi nghe thấy tiếng vỏ bao mở ra. “Em vừa nghe được một lời thách thức đấy à?” Em thì thầm rồi rướn người lên và nói trước đôi môi của tôi. “Ôi, Carlos à. Anh biết em không thể từ chối thách thức mà.”

***