Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 344: Không tin bánh từ trên trời rơi xuống



- Chị, nhìn một cái đi, có đẹp trai không?

Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ chạy đến chỗ Cao Khiết, đứng trước mặt Cao Khiết, quay trái quay phải, dương dương tự đắc.

Hôm nay Bí thư Phạm mang giày tây bóng loáng. Nếu không phải tóc quá ngắn, nói không chừng còn có thể vuốt keo, chẳng khác nào lão đại xã hội đen trong mấy bộ phim Hongkong.

Cao Khiết hé miệng cười, giơ tay sửa sang lại cà vạt cho hắn, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu.

Người này rốt cuộc cũng biết đứng đắn rồi.

Mặc dù Phạm Hồng Vũ là khách quen của Cao gia, thường xuyên da mặt dày đến nhà, nhưng lần này lại không giống với. Lần này, đồng chí Phạm Hồng Vũ chẳng những đến trường đảng Tỉnh ủy báo danh, mà quan trọng hơn nữa, hắn muốn đi gặp mặt cha vợ tương lai.

Trong bữa cơm tại Phạm gia ngày hôm qua, trên thực tế chẳng khác gì là đem quan hệ của bọn họ hướng Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai làm rõ, trưng cầu ý kiến cha mẹ. Phạm Vệ Quốc thì không ý kiến, còn Quản Lệ Mai thì lại rất vui vẻ.

Ngưỡng cửa “gái hơn ba ôm cục gạch vàng” đã vượt qua, Quản Lệ Mai trong lòng không còn vướng mắc gì nữa.

Cao Khiết thì ăn mặc khá đơn giản, chiếc áo lót màu vàng nhạt, quần bó sát màu đen đang thịnh hành, giày màu vàng nhạt, mái tóc xõa, cộng với chiếc khăn choàng cổ màu lam, mặt trang điểm nhẹ, rất xinh đẹp. Nhìn qua, so với Phạm Hồng Vũ, quả thật là trẻ hơn, nhìn giống như sinh viên chứ không phải là Phó chủ tịch thường trực thị xã.

Trước kia Cao Khiết cũng không phải để ý đến vấn đề này, nhưng sau khi xác định tình cảm với Phạm Hồng Vũ, tiềm thức thanh xuân của Cao Khiết tự động thức tỉnh. Dù sao hôm nay cũng không phải đi làm, mà là đến Hồng Châu gặp cha mẹ, nên Chủ tịch thị xã Cao cũng không cần phải ăn mặc chính thức.

“Sinh viên” Cao Khiết nếu ở trường Đảng tỉnh ủy tìm một người bạn trai trẻ tuổi thì cũng quá thích hợp.

- Chị thật xinh đẹp!

Thấy người ngọc hiển hiện trước mặt mình, Phạm Hồng Vũ thì thầm một tiếng, không kìm lòng nổi giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cao Khiết, cúi người xuống hôn.

Cao Khiết cũng uyển chuyển đáp lại.

Thân thiết một lát, Cao Khiết nhẹ nhàng đẩy hắn ra nói:

- Đi thôi, đừng để quá muộn.

- Ừ!

Hai người cùng nhau dắt tay ra ngoài.

Tòa lầu Ủy viên thường vụ rất yên tĩnh. Mọi người đều đi làm. Mặc dù hiện tại toàn bộ cán bộ thị xã Ngạn Hoa đều biết tình cảm giữa bọn họ, nhưng dù sao thân phận bây giờ hiển hách, đường đường là Phó chủ tịch thường trực thị xã, lại bị cán bộ ở dưới nhìn như vậy thì không khỏi uy vọng bị tổn hại.

Chiếc xe Santana đang đợi sẵn dưới lầu, được cung cấp cho Phó chủ tịch Cao sử dụng. Hơn một năm nay, kinh tế thị xã Ngạn Hoa cũng có sự phát triển nhất định, thu nhập tài chính tăng, nên mua được hai chiếc xe con cũ. Về phần sau khi đến Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ nhập học, Cao Khiết cũng không cần tự mình lái xe trở về. Văn phòng thường trú thị xã Ngạn Hoa tại tỉnh sẽ an bài lái xe.

Chỉ cần trong tay có quyền, vốn không có chuyện gì là không làm được.

Làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo, vốn chính là nhiệm vụ của cán bộ cơ quan.

Cao Khiết rất cẩn thận, chuẩn bị một đống đồ ăn vặt. Cô biết bao tử của Phạm Hồng Vũ rộng thùng thình. Chủ tịch thị xã Cao cũng như các cô gái khác, đối với đồ ăn vặt ưa thích không rời. Chỉ là sợ béo phì nên mới không dám ăn nhiều.

Dọc trên đường đi, Cao Khiết nhét thức ăn vặt vào miệng của Phạm Hồng Vũ. Bí thư Phạm cũng một phen ngẫu nhiên chơi trò mạo hiểm, lái xe chẳng ra lái xe, khiến cho Cao Khiết không khỏi hai mắt trừng to. Bí thư Phạm da mặt thật dày, tất nhiên là không thèm để ý. Hơn hai trăm km chỉ chạy trong mấy giờ đồng hồ.

Lúc xế chiều, chiếc xe tiến vào thành phố Hồng Châu. Mắt nhìn thấy nhà cao tầng hai bên san sát nhau, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:

- Chị, nếu không hôm nay tôi không đến nhà.

- Không về nhà thì đi đâu?

- Đi nhà khách Mai Sơn.

Phạm Hồng Vũ cười đùa.

Cao Khiết hung hăng lườm hắn một cái, hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý, nhưng cũng hé miệng cười thầm. Người này, kỳ thật cũng không phải háo sắc như vậy, chỉ là ưa thích tác quái, tìm cách chọc cô mà thôi.

Nếu thật là….

Hừ, hiện tại cũng không thể cho hắn xằng bậy.

Ở điểm này, Cao Khiết cảm thấy chính mình rất có nguyên tắc.

Tuy nhiên, trước sự tấn công càng lúc càng mạnh, một cô gái nguyên tắc như vậy có thể tuân thủ trong bao lâu, vậy thì cũng chỉ có trời mới biết.

Chiếc Santana rất nhanh chạy đến tòa nhà Thành ủy Hồng Châu.

Tuy răng Cao Hưng Hán hiện tại là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nhưng dù sao bản chức vẫn là Bí thư Thành ủy Hồng Châu, vẫn làm việc ngay chỗ ban đầu, không cần phải dọn đi.

Sau khi dừng xe, Phạm Hồng Vũ mang xuống một ít đặc sản. Nếu đến thăm cha vợ, lễ vật vào cửa vẫn phải có. Bằng không thì Bí thư Phạm quả thật không được thành ý. Bí thư Cao dưới sự giận dữ, sẽ lập tức đem tên này tống ra khỏi nhà.

Giống như là nhớ tới cái gì đó, Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Đúng rồi, chị, hôm nay không phải chủ nhật, thế ba có ở nhà không?

Đúng là da mặt dày, trực tiếp gọi “ba” rồi.

Cao Khiết cũng không nghĩ đến lại ngang ngược như vậy, mỉm cười nói:

- Như thế nào, Bí thư Phạm, sợ bị vắng vẻ à?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Vắng vẻ thì sợ gì, chỉ cần có thể cưới được vợ thì không cần nói đến việc phải chịu lạnh nhạt, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chau mày nhăn mày.

- Được rồi, tôi đã sớm biết, Phạm nhị ca là anh hùng hảo hán. Đi thôi, cửa ải này, sớm hay muộn cậu cũng phải qua.

Nói đúng!

Người ta nuôi con gái hai mươi mấy năm, cứ như vậy mà hai tay dâng cho Phạm nhị ca làm vợ, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Cao Khiết ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước, Phạm nhị ca vội vàng ôm đồ đi theo phía sau, chẳng khác gì người hầu.

- Chị, nếu trở thành vợ chồng, chị có biết là tình hình như thế nào không?

- Như thế nào?

- Tôi sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, bà xã túi lớn túi nhỏ đi sau, chính là như vậy.

Cao Khiết cười lạnh nói:

- Hhaha, Bí thư Phạm, chuyện này ngài không cần phải nghĩ đến, không có chuyện tốt như vậy đâu. Sẽ không có bánh rơi từ trên trời xuống.

- Tôi cũng không tin có bánh từ trên trời rơi xuống.

Phạm nhị ca không khỏi tụt hứng, ngoan ngoãn đuổi theo.

- Ba, mẹ, con về rồi nè!

Vừa vào đến cửa, Cao Khiết kêu lên, cũng không nhấn chuông, rõ ràng là mang theo một chút ý tứ làm nũng. Về đến nhà, Chủ tịch thị xã Cao uy phong lẫm lẫm liền biến thành tiểu cô nương.

Phạm Hồng Vũ hai mắt sáng ngời, hóa ra Cao Khiết đã sớm gọi điện thoại nên Cao Hưng Hán đặc biệt ở nhà chờ. Thể diện này thật sự cấp rất đủ. Phạm Hồng Vũ sắp trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh, tin tức này cũng không phải là bí mật, Cao Hưng Hán sớm cũng nghe nói qua.

Két một tiếng, cánh cửa mở ra, mẹ của Cao Khiết xuất hiện ở cửa, mỉm cười hiền lành nói:

- Tiểu Khiết về rồi à?

Nhưng ánh mắt của bà có hơi chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô mặc quần áo giống như sinh viên.

Đây không phải là Phó chủ tịch thường trực thị xã Cao sao? Như thế nào lại trẻ như vậy?

- Xin chào cô!

Bí thư Phạm theo sát phía sau vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Lần này mẹ của Cao Khiết đã sớm có tâm lý chuẩn bị, hướng Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu Phạm cũng tới rồi à, mau vào đi.

Bỏ thêm một chữ “mau” vào khiến cho Nhị ca tin tưởng gấp trăm lần, lưng thẳng lên không ít. Lúc trước đến nhà Cao gia, Phạm Hồng Vũ cũng không có áp lực tâm lý quá lớn. Nhưng lần này lại khác nhau quá lớn, khiến cho tim đập loạn lên. Mẹ của Cao Khiết nếu không vui thì Phạm nhị ca trong lòng sẽ run sợ.

Nhưng hắn rất rõ, đồng chí Lục Nguyệt mà Cao Hưng Hán và mẹ Cao Khiết trước kia xem là chảng rể lại bị chính mình nhảy vào can thiệp, hiện tại lại ngênh ngang chạy tới nói: Người đó không thích hợp, vẫn nên để cho tôi làm con rể của hai người.

Trong lòng tóm lại lo lắng không yên.

- Vâng, cảm ơn cô!

Rồi vội vàng cúi đầu chào mẹ vợ, kinh sợ.

- Đứa nhỏ này, làm cái gì vậy? Cậu cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà. Mau vào đi, cứ ngồi tự nhiên. Tự mình lái xe tới đường xa như vậy thật sự là cực khổ.

Mẹ của Cao Khiết nói, giọng điệu rất tùy ý.

Cao Khiết hướng hắn vụng trộm làm mặt quỷ. Phạm Hồng Vũ một lòng an định trở lại, đi nhanh vào cửa.

Ngoài dự đoán của mọi người, Cao Hưng Hán không có ngồi trong phòng khách, mà là ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, trong tay cầm một điếu thuốc, trên đầu gối đặt một quyển sách, nhìn qua là rất cổ xưa.

- Cha, làm gì mà có tâm tình như vậy?

Cao Khiết chạy tới, giơ tay ôm lấy cổ Cao Hưng Hán.

- Hôm nay trời nắng tốt khó có được, ba cũng cần phải rèn luyện thân thể.

Cao Hưng Hán tâm tình không tệ, cười nói.

Cao Khiết lập tức kêu lên:

- Ba như vầy mà rèn luyện thân thể à? Cái này không thể được, con phải hướng Tỉnh ủy ý kiến, cán bộ lãnh đạo cao cấp muốn rèn luyện thân thể thì không được ăn bớt nguyên vật liệu, không được lẫn lộn khái niệm.

- A, lão Cao, Tiểu Khiết nói đúng đấy. Anh hiện tại hoạt động càng ngày càng ít mà công tác thì lại càng ngày càng nhiều. Cứ tiếp tục thế này thì không thể được.

Cao Hưng Hán mỉm cười nói:

- Bộ em nghĩ rằng anh và em giống như đồng chí Phạm Hồng Vũ này đây sao? Còn trẻ trung, khỏe mạnh, quyền đánh mãnh hộ Nam Sơn, chân đạp giao long Bắc Hải?

Cao Khiết lúc ấy liền ngẩn cả người.

Ba của mình không ngờ lại lấy Phạm Hồng Vũ ra pha trò.

Trong lúc Cao Khiết ngạc nhiên thì Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến phía trước, cúi người chào Cao Hưng Hán, cao giọng nói:

- Xin chào, chú Cao.

Cao Hưng Hán ừ một tiếng, đóng quyển sách trên đùi lại, đặt qua chiếc bàn bên cạnh, đứng dậy nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt sáng ngời.

Phạm nhị ca vốn rất tự tin thì nay lại có điểm bất an, gãi đầu, ngượng ngùng cười.

Một lát sau, Cao Hưng Hán không vội vàng không hấp tấp hỏi:

- Bí thư Phạm, cậu là vô sự không lên điện tam bảo. Hôm nay đến nhà, có gì chỉ bảo không?

- Chú Cao, cháu…

Phạm Hồng Vũ một bụng lý do nhưng lúc này cũng không biết trả lời Cao Hưng Hán như thế nào.

Cao Khiết vội vàng phản ứng, bật người ra mặt, che chở cho bạn trai:

- Ba, có để làm gì chứ? Mỗi lần người ta đến đây, ba cứ thẩm vấn như vậy. Cậu ấy đáng ghét lắm sao?

Cao Hưng Hán thản nhiên nói:

- Ghét hay không thì tạm thời chúng ta không thảo luận. Cậu ta lúc này đến đây là lòng dạ khó lường, ba đương nhiên là phải đề cao cảnh giác. Tay không bắt giặc, vừa muốn đem con gái của ba bắt đi, nào có dễ dàng như vậy.

Cao Khiết lập tức ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng, không biết làm sao?

Đây chính là Gia Cát Lượng?