Khâu Minh Sơn hướng Vinh Khải Cao mỉm cười, gật đầu làm lễ rồi lập tức chuyển hướng sang Thượng Vi Chính.
- Thượng lão, tôi hiện tại đại diện cho địa khu Ngạn Hoa hướng Thượng lão và các đồng chí tổ điều tra báo cáo một số tình huống mới nhất của doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ.
Vinh Khải Cao ở sân bay gọi là Thượng lão, mọi người liền nghe theo.
Còn Thượng Vi Chính thì khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Đối với Khâu Minh Sơn, Thượng Vi Chính trước kia cũng không có chú ý qua. Khi Thượng Vi Chính còn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, Khâu Minh Sơn bất quá chỉ là một Phó bí thư. Thượng Vi Chính còn chưa từng nghe nói qua Khâu Minh Sơn. Đương nhiên, một Bí thư Tỉnh ủy mà còn chú ý Phó bí thư Địa ủy tỉnh Thanh Sơn làm gì?
Cho đến hai ngày trước, một đại nhân vật cho gọi ông ta, rồi lại tự mình đến địa khu Ngạn Hoa một chuyến, còn bảo thư ký của mình thu thập những tư liệu cơ bản có liên quan đến người phụ trách chủ yếu của địa khu Ngạn Hoa.
Theo lý lịch mà nhìn, Khâu Minh Sơn hết sức bình thường, lý lịch chung quy quy củ. Trước khi náo động, là lãnh đạo huyện, sau đó được điều đến UBND tỉnh công tác. Sau đó lại trao quyền cho cấp dưới đến trường cán bộ lao động. Sau khi náo động chấm dứt, bởi vì nơi nơi thiếu cán bộ, Khâu Minh Sơn được đề bạt đến cương vị lãnh đạo quan trọng. Phó bí thư Địa ủy, Chủ tịch địa khu rồi Bí thư Địa ủy, một bước một dấu chân, tiến hành theo chất lượng, cơ sở kiên định.
Những việc cùng loại như vậy, Thượng Vi Chính chứng kiến rất nhiều.
Trong mắt Thượng Vi Chính, Khâu Minh Sơn chính là điểm sáng duy nhất, khi Khâu Minh Sơn còn là sinh viên thập niên sáu mươi. Loại thành tích cao ở một cán bộ cấp địa cũng là rất hiếm thấy.
Rất nhiều cán bộ trẻ tuổi được đề bạt sau khi náo động, phần lớn là trung học, trường nghề...rất ít người tốt nghiệp đại học. Thấy trung ương coi trọng bằng cấp, liền trăm phương nghìn kế làm ra một tấm bằng đại học. Đa số đều là tại chức, cũng có bằng đào tạo từ xa. Tóm lại, chẳng đáng tin cậy.
Thượng Vi Chính cảm thấy hứng thú chính là, chẳng những Khâu Minh Sơn là sinh viên đại học thập niên sáu mươi mà Phó chủ tịch thường trực địa khu Ngạn Hoa Phạm Vệ Quốc, Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa Nhạc Tây Đình cũng là sinh viên trường đại học thập niên sáu mươi. Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa, phân công quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chết độ Cao Khiết cũng là sinh viên trường đại học thủ đô, đồng thời là nữ Phó chủ tịch thị xã trẻ tuổi nhất trong toàn tỉnh Thanh Sơn, năm nay chỉ mới hai sáu tuổi.
Nói cách khác, nhóm cán bộ chủ trì công tác doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có thể nói đều là phần tử trí thức.
Khó trách bọn họ lại mạo hiểm như vậy, công nhiên thay đổi thuộc tính công hữu của xí nghiệp quốc doanh, tiến hành cái gọi là thử nghiệm cải cách.
Những phần tử trí thức này tự cho rằng mình đọc hai ba quyển sách thì cái gì cũng dám làm.
Là một cán bộ lạc hậu, Thượng Vi Chính đối với cái này không có hảo cảm. Ông ta thưởng thức nhất chính là những cán bộ cần cù, kiên định, vùi đầu chịu khổ, lão luyện thành thục. Chỉ có những người như vậy mới đáng tin, mới có thể bảo đảm giang sơn vĩnh viễn không thay đổi.
Khâu Minh Sơn tất nhiên không rõ ràng lắm quan cảm của Thượng Vi Chính đối với ông, thấy Thượng Vi Chính gật đầu đồng ý liền mở tài liệu trước mặt, tiến hành báo cáo.
Mặc dù tài liệu đã được mở ra, nhưng trong quá trình báo cáo, Khâu Minh Sơn cơ bản đều nhớ trong đầu, không cần nhìn qua bản báo cáo. Tương đối mà nói, Khâu Minh Sơn khí rất lớn, công tác khai mở đầy đủ, phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của một cán bộ. Là nhân vật số một của địa khu, ông tuy nắm giữ những phương hướng lớn, nhưng những công tác quan trọng khác thì Khâu Minh Sơn cũng không qua loa, luôn sâu xát xuống dưới, nắm giữ tư liệu trực tiếp.
Doanh nghiệp nhà nước cải cách là chuẩn bị cho quy mô chấn hưng kinh tế của địa khu Ngạn Hoa. Bất kể là Chủ tịch địa khu hay là Bí thư Địa ủy, Khâu Minh Sơn đối với việc này vô cùng chú ý, gần như là theo cùng toàn bộ hành trình. Nhất là sau khi Vi Xuân Huy cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc, hỏi đến những tình huống doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, Khâu Minh Sơn càng thêm coi trọng, gần như tất cả số liệu đều chứa đựng trong đầu của ông, cần gì phải nhìn tới tư liệu chứ.
Mở ra tư liệu, chẳng qua chỉ là một thói quen mà thôi.
Khâu Minh Sơn báo cáo lời ít mà ý nhiều, nhấn rõ vấn đề trọng điểm, nhất nhất đều công đạo rõ ràng. Việc nhỏ không đáng kể, toàn bộ loại bỏ. Chưa đến nửa giờ, đã báo cáo xong.
Bây giờ đã là buổi tối, còn Thượng Vi Chính thì đã hơn bảy mươi tuổi. Chiều nay vừa mới từ thủ đô bay tới Hồng Châu, đường xa mệt nhọc. Buổi báo cáo này cũng không nên diễn ra quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Thượng lão.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, nói như vậy, cậu đối với công tác doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ là hoàn toàn cầm chắc thái độ khẳng định?
Thượng Vi Chính chậm rãi hỏi, ánh mắt sắc bén, dừng lại trên mặt Khâu Minh Sơn, vô cùng nghiêm khắc.
Khâu Minh Sơn không chút sợ hãi, gật đầu nói:
- Vâng, đúng vậy. Thượng lão, tôi cho rằng trước mắt nên nhìn tới hiệu quả thực tế. Doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ, thành tích vẫn là chủ yếu. Hiệu quả kinh tế và lợi ích không tồi.
Thượng Vi Chính vẫn chăm chú hỏi:
- Tất cả đều tốt, không có chút vấn đề nào chứ?
- Đương nhiên, vấn đề cũng tồn tại.
Không đợi Khâu Minh Sơn nói xong, Thượng Vi Chính đã không chút khách khí, cắt ngang hỏi:
- Tôi hỏi cậu, kết cấu chủ thể của chủ nghĩa xã hội khoa học là gì? Là chế độ công hữu! Các người thay đổi như vậy, xí nghiệp quốc doanh có còn là xí nghiệp quốc doanh nữa hay không? Ví dụ như công ty bách hóa Ngạn Hoa, các người tiến hành cái gì là hình thức đầu tư cổ phần. Thương nhân Hongkong chiếm 60% cổ phần công ty bách hóa Ngạn Hoa, vậy công ty bách hóa này có còn là xí nghiệp quốc doanh nữa không? Tự tiện thay đổi thuộc tính của nó, ai cho các người quyền lực này?
Giọng điệu lạnh lùng, không chút lo lắng.
Những người tham dự hội nghị đều biến sắc.
Không nghĩ tới Khâu Minh Sơn vừa mới báo cáo xong, Thượng Vi Chính đã liền khai hỏa, không đợi được ngày mai đến Ngạn Hoa. Hơn nữa, thông qua nội dung và giọng điệu chất vất Khâu Minh Sơn, Thượng Vi Chính có lẽ đã có định liệu cho việc điều tra.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân ánh mắt đều trở nên có chút tối tăm.
Viên Lưu Ngạn khóe miệng hơi nhếch lên, thân hình dựa vào phía sau. Đương nhiên, vẻ mặt và động tác biên độ cũng không lớn, rất nhạt. Nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản sẽ không phát hiện được. Mặc dù Viên Lưu Ngạn là người có tính cách khá nóng nảy, nhưng dù sao trong trường hợp như thế này, cũng còn không đến mức nông cạn.
- Thượng lão, chúng tôi vẫn đang tiến hành thử nghiệm và thăm dò. Cải cách mở cửa chính là ném đá vượt sông.
- Ném tảng đá mục đích là qua sông, mà không phải đã ở trong dòng sông mà mất đi phương hướng sao?
Thượng Vi Chính lại cắt ngang lời nói của Khâu Minh Sơn, rất không khách khí.
- Thượng lão, căn cứ tình huống trước mắt mà xem, chúng ta cũng còn chưa lạc phương hướng.
Khâu Minh Sơn vẫn không có ý lùi bước. Đương nhiên, giọng điệu và vẻ mặt đều cố ý khống chế, duy trì lễ phép tất yếu.
Luận sự, hữu lý thì phải nói rõ lý lẽ. Mặc dù phản bác như vậy là đã nghiêm trọng rời bỏ quy tắc bất thành văn trong quan trường, nhưng ít ra bên ngoài là cho phép. Từng cán bộ Đảng viên đều có quyền trong hội nghị Đảng phát biểu cái nhìn của mình.
Nhưng nếu vẻ mặt và giọng điệu không khống chế thì đó là một chuyện khác rồi.
Công nhiên chống đối thượng cấp, quy củ bên ngoài đều không cho phép.
Thượng Vi Chính có thể tức giận, cắt ngang lời nói của Khâu Minh Sơn, nhưng Khâu Minh Sơn lại không thể tức giận. Đối mặt với một đại nhân vật như vậy, kinh nghiệm của ông vẫn còn quá nhỏ bé, chức vụ cũng quá thấp.
- Lấy công ty bách hóa Ngạn Hoa làm ví dụ, thương nhân Hongkong cùng chúng ta hợp tác, tiến hành hình thức đầu tư cổ phần, thay đổi chỉ là một cái danh nghĩa, nhưng tài sản quốc gia vẫn không bị xói mòn. Tất cả tài sản của công ty bách hóa Ngạn Hoa, bao gồm bất động sản và động sản, định giá là sáu triệu nhân dân tệ, cũng không có xem nhẹ mà còn đánh giá cao. Thương nhân Hongkong tổng ngạch đầu tư thực tế là mười hai triệu đô la Hongkong, tương đương với sáu triệu nhân dân tệ. Đây là vàng thật bạc thật, không thiếu một phân. Tất cả đều rơi đúng chỗ.
- Được, đây cũng là một vấn đề. Đồng chí Khâu Minh Sơn, tôi muốn hỏi cậu, nếu tài sản công ty bách hóa Ngạn Hoa định giá là sáu triệu nhân dân tệ, thương nhân Hongkong cũng đầu tư là sáu triệu nhân dân tệ, vì sao thương nhân Hongkong lại chiếm 60% cổ phần? Chẳng lẽ tiền của bọn họ đáng giá hơn chúng ta?
Thượng Vi Chính ánh mắt càng thêm sắc bén.
Vinh Khải Cao hai hàng lông mày nhíu lại.
Kỳ thật, đây cũng là điều mà ông ta muốn hỏi. Tào Thành trên bản báo cáo điều tra viết rất rõ ràng, Vinh Khải Cao đối với điều này rất nghi ngờ, ban đầu vốn định đặc biệt cho gọi Khâu Minh Sơn, hỏi cho rõ ràng. Không nghĩ tới cao tầng nhanh như vậy liền phái đến tổ điều tra, kế hoạch của ông ta còn chưa thực hiện được, nhưng cũng không thể không buông tha.
Vinh Khải Cao xem ra, đây chính là một nhược điểm rất lớn.
Khâu Minh Sơn nói:
- Thượng lão, lúc trước, thương nhân Hongkong cũng không ủng hộ chúng tôi tiến hành định giá tài sản của công ty bách hóa Ngạn Hoa. Họ cho rằng tài sản công ty bách hóa Ngạn Hoa chỉ đáng giá bốn triệu. Thông qua việc chúng tôi không ngừng kết nối, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý dựa theo định giá là sáu triệu đồng, nhưng cổ phần tương đương chỉ có thể chiếm 40%.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, nếu nói như vậy, công ty bách hóa Ngạn Hoa định giá sáu triệu còn có ý nghĩa gì nữa? Cuối cùng vẫn tương đương với bốn triệu đồng. Tuy nhiên, con số chỉ là thủ đoạn bịp bợm, lừa gạt người thôi.
Thượng Vi Chính không khỏi mỉm cười một cái, rất phản đối nói.
- Thượng lão, vẫn còn có ý nghĩa. Bởi vì song phương hợp tác, bất động sản sẽ có khấu hao tài sản cố định. Kim ngạch khấu hao tài sản cố định sẽ dựa theo sáu triệu mà tính toán. Ngoài ra, sau này nếu tái hợp tác, tài sản sẽ vẫn dựa theo cổ phần tương đương sáu triệu.
- Haha, đây là có ý gì? Tôi nghe qua cảm thấy hồ đồ rồi. Đồng chí Ích Dân, đồng chí Dật Thì, các người nghe có rõ ràng không?
Thượng Vi Chính chuyển hướng sang bên cạnh Tiết Ích Dân và Dương Dật Thì, cười lạnh hỏi. Xem ra ông cụ này có vẻ tức giận rồi. Nếu không e ngại đây là tỉnh Thanh Sơn, thì chỉ sợ sớm đã đập bàn rồi.
Thượng Vi Chính tính tình cũng không được hòa nhã cho lắm.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, vấn đề này quả thật khá phức tạp.Vậy mời anh giải thích cặn kẽ một chút.
Tiết Ích Dân đầu tiên là mỉm cười hướng Thượng Vi Chính gật đầu, tỏ vẻ đối với những lời này của Thượng Vi Chính là hoàn toàn đồng ý, sau đó chuyển hướng sang Khâu Minh Sơn, mỉm cười hỏi.
Dù sao Tiết Ích Dân cũng không phải là Thượng Vi Chính, ngay trước mặt Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn những quan to của tỉnh Thanh Sơn cũng không thể lớn tiếng chất vất Khâu Minh Sơn.
Chỉ khi nào đạt đến địa vị của Thượng Vi Chính thì mới có tư cách làm chuyện như vậy.