Thái Á Á tặng cho cô một thỏi son, cùng loại với thỏi son của cô ấy, rồi thì thầm vào tai Yên Nhiên đề nghị cô nhcậu chóng tìm bạn trai, nói xong bản thân còn tự bật cười trước.
Yên Nhiên ngượng ngùng đẩy cô ấy ra, vành tai như có cảm ứng tự động đỏ bừng lên.
Buổi trưa hôm đó, bà ngoại mang về một chiếc bánh kem nhỏ. Chiếc bánh hình tròn được bao phủ bởi viền kem hình hoa hồng, tản ra hương bánh ngọt ngào.
Bà ngoại và Thái Á Á hát tặng cô bài chúc mừng sinh nhật, dưới ánh sáng trưng như ban ngày, cô thổi tắt nến, nhưng trong lòng bừng sáng.
Bà ngoại không thích bánh kem ngọt, nên chỉ ăn một miếng nhỏ. Vừa rồi Thái Á Á và Yên Nhiên mới ăn một bữa trưa thịnh soạn nên cũng ăn rất ít. Còn lại hai miếng bánh kem nên bà ngoại mang đi một miếng, đưa cho dì Trương.
"Yên Nhiên, hay là cậu mang miếng bánh này cho cậu bạn học đuổi tên biến thái giúp cậu đi!" Đột nhiên Thái Á Á nhớ đến, vội nói: "Không phải cậu nói hai người thường xuyên cùng nhau về nhà sao, chắc là cậu ấy sống gần đây nhỉ."
Yên Nhiên ngơ ngác. Cô và Thái Á Á từng nhắc đến Bạch Lễ, nhưng chưa từng vô tình tiết lộ thêm thông tin nào khác.
"Ừm... cậu ấy ở cách đây khá xa." Yên Nhiên múc thêm một thìa bánh, nói một cách mơ hồ.
"Hả, vậy được rồi." Thái Á Á cũng không muốn hỏi thêm.
Nhưng Yên Nhiên lại có chút chột dạ.
Miếng bánh cuối cùng được cất trong tủ lạnh, để dành thành món ăn nhẹ vào buổi tối.
Nhưng có lẽ là do Thái Á Á nhắc đến, Yên Nhiên không nhịn được mà nghĩ đến Bạch Lễ.
Kể từ lần ngại ngùng vì khóc ngày hôm đó, dường như cả hai đã ngầm thỏa thuận - cùng "quên" nó.
Nhưng bình thường khi kết thúc buổi tự học vào buổi tối, họ vẫn cùng nhau đạp xe về nhà, giống như đã hình thành một sự ngầm thấu hiểu. Yên Nhiên vẫn sẽ trò chuyện trên đường đi để lấp đầy khoảng trống yên tĩnh. Cô cảm thấy mình và Thái Á Á ngày càng giống nhau, càng ngày càng nói nhiều hơn.
Suy cho cùng, Bạch Lễ cũng coi như là bạn của cô, có lẽ cô nên mang cho cậu một miếng bánh kem.
Yên Nhiên vẫn đang do dự, chợt phát hiện có người gửi đến một tin nhắn.
Trên màn hình nhỏ và hẹp của chiếc điện thoại di động cũ kỹ, bất ngờ xuất hiện bốn chữ đơn giản - "Chúc mừng sinh nhật", mã tài khoản gửi tin đến là của Bạch Lễ.
Số điện thoại này được trao đổi với nhau trên đường đi học về, vào một buổi tự học buổi tối nào đó. Lý do là vì thời gian trực vào thứ Bảy không chắc chắn, có lẽ sẽ thuận tiện cho việc liên lạc. Về phần tại sao lại tiện, Yên Nhiên lúc để lại số cũng chưa nghĩ tới.
Hiện tại ngoại trừ lời chúc của bà ngoại, Thái Á Á và dì Trương thì đây là lời chúc duy nhất cô nhận được từ người khác. Thì ra hai người các cô thực sự là bạn bè.
"Cảm ơn." Yên Nhiên trả lời, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ cậu có ở nhà không?"
"Có, có chuyện gì sao?"
"Cậu có muốn ăn bánh kem không?" Khi tin nhắn được gửi đi, Yên Nhiên thực sự có chút lo lắng.
"Bánh kem sinh nhật sao?"
"Ừm ừm." Yên Nhiên đang nghĩ cách soạn từ, đang chuẩn bị gõ "Nếu như không tiện thì thôi."
Thì tin nhắn của Bạch Lễ gửi đến: "Cảm ơn. Tớ cũng đang định qua đó tìm cậu."
Yên Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ "Tớ định qua đó tìm cậu", đột nhiên trong lòng có chút bối rối. Bạch Lễ muốn tới tìm cô, nên cô xóa những chữ đã gõ trước đó đi.
Mười phút sau, Yên Nhiên nhìn thấy Bạch Lễ ở bên ngoài vườn hoa hồng. Cậu vẫn mặc đồ đen, mang theo cặp sách và ngồi trên chiếc xe đạp, nhưng hôm nay cậu không đội mũ. Mái tóc màu bạch kim bị ánh nắng rọi xuống chiếu thành màu vàng ấm áp. Bởi vì đạp xe tới, gió thổi làm mái tóc cậu có chút tán loạn, thậm chí còn có hai ba sợi tóc lòa xòa trên đỉnh đầu, khiến cho cậu trở nên dịu dàng hơn cả Bạch Lễ ngày thường vào buối tối.
Yên Nhiên bỗng chốc trở nên lo lắng, bối rối mời cậu vào nhà, sau đó mới nhận ra là bà ngoại đã đến nhà máy từ buổi chiều. Cô không biết có phải là do không có bà ngoại, nên hai người họ mới trở nên ngại ngùng hay không.
Cô lấy miếng bánh kem trong tủ lạnh ra, trong lòng bỗng cảm thấy bất an. Đại não của cô bây giờ đang phản ứng chậm lại ba nhịp.
Bạch Lễ nói một tiếng cảm ơn, cầm nĩa lên. Cậu không vội vàng, nhưng động tác rất nhanh. Yên Nhiên còn đang định rót cho cậu cốc nước, thì phát hiện cậu đã đặt nĩa xuống rồi.
"Bánh kem rất ngon, cảm ơn cậu." Nói xong, Bạch Lễ lại bổ sung thêm một câu: "Buổi chiều tớ có lớp học thêm, tớ đang rất vội nên phải đi ngay bây giờ." Như thể đang giải thích vì sao cậu lại ăn nhanh như vậy. Những sợi tóc lòa xòa trên trán khẽ lay động.
"Ồ, vậy sao? Vậy cậu đi trước đi, không sao, không sao đâu." Yên Nhiên vội xua tay, nhưng Bạch Lễ đã đặt thứ gì đó vào trong lòng bàn tay đang giơ lên của cô.
Là một túi quà nhỏ.
"Đây là?"
"Một túi hạt giống hoa hồng. Tên loại này là Yên Nhiên." Bạch Lễ thản nhiên vươn tay vuốt đám tóc màu bạc trên đỉnh đầu, giọng điệu vui vẻ.
Yên Nhiên sững người tại chỗ.
Bạch Lễ đến nhanh mà đi cũng nhanh, giống như một cơn gió lướt qua, vốn sẽ không để lại dấu vết. Nhưng túi hạt giống hoa hồng trên bàn học đã chứng minh, chứng minh rằng, chắc chắn gió đã thổi qua nơi này.
Trên bàn, chiếc gương được lấy ra để thử son môi còn chưa được cất vào ngăn kéo, đang phản chiếu dáng vẻ ngọt ngào của Yên Nhiên.
Cô vừa phát hiện vành tai mình đã đỏ bừng.
Cô giống như nhận ra điều gì, nhưng lại không dám đi xác minh. Cô nghĩ, có lẽ cô đã coi Bạch Lễ như một người bạn tốt.
Mặt trăng sẽ mọc cũng sẽ lặn.
Trong khoảng trống mà thời gian trôi qua, Yên Nhiên lấp đầy tất cả thời gian bằng các đề thi. Trên đường về nhà, cô bắt đầu có ý thức cắt giảm các cuộc trò chuyện của mình. Bạch Lễ không nói nhiều, cô cũng không đưa ra chủ đề, nên cậu chủ yếu yên lặng. Nhưng kiểu im lặng ấy cũng khiến cho Yên Nhiên cảm nhận rất lớn, thậm chí là cảm giác an toàn.
Trong khi tận hưởng cảm giác an toàn này, Yên Nhiên đã cố gắng che giấu trạng thái của mình, lén lút giấu nó đi.
Cho đến một ngày tên của Bạch Lễ xuất hiện trở lại trong chủ đề nói chuyện của các nữ sinh trong giờ ra chơi.
"Nghe nói có người yêu đương với Bạch Lễ ở lớp 15, bị chủ nhiệm phòng giáo vụ bắt được. Bây giờ cả hai đang ở trong văn phòng."
"Thật hay giả thế?"
"Tuyệt đối là thật, tớ vừa từ văn phòng trở về, Bạch Lễ cũng ở đó."
Yên Nhiên muốn bịt tai lại, nhưng trái tim đã lúc chìm lúc nổi. Cô và Bạch Lễ thường về nhà sau khi tự học vào buổi tối, cô chưa bao giờ thấy Bạch Lễ và cô gái khác ở cùng nhau. Nhưng ngoài tiết tự học buổi tối vẫn có rất nhiều lớp, ngoài đường đi còn có phòng học, khuôn viên. Yên Nhiên nhìn vào tập đề trên bàn, nhưng không thể tập trung.
Cô nghĩ rằng bản thân cô là đại diện môn Ngữ văn, phải nên đến gặp giáo viên để xác nhận lại bài tập.
Khi cô đến gần văn phòng, một cô gái đẩy cửa ra. Tóc dài của cô gái buộc thành đuôi ngựa, khi cười khóe miệng và khóe mắt cong lên, chính là một loại biểu tượng cho sự xinh đẹp.
Trái tim Yên Nhiên trùng xuống, cô dừng bước chân ở trước cửa. Cô đột nhiên cảm thấy phản ứng với hành vi này của mình thật vô lý, quá kỳ lạ rồi.
Trên đường về nhà vào tối hôm đó, Yên Nhiên không vực dậy nổi tinh thần. Cô biết thứ tình cảm kỳ lạ ấy đang tồn tại mà không có lý do hợp lý, nhưng dường như cô không thể kìm nén nó trong lòng.
Bạch Lễ liếc nhìn Yên Nhiên, trông cô rất giống một cây bắp cải héo khô.
"Cậu sao vậy?"
Giọng nói của Bạch Lễ dường như lại đánh trúng một dây thần kinh nào đó của Yên Nhiên, và rồi nhiều cảm xúc kỳ lạ hơn đột ngột xuất hiện. Cô vội vàng đè nén nó xuống, nghĩ tới nghĩ lui lời nói của mình, nhưng càng nghĩ càng thấy rối rắm, đơn giản buột miệng hỏi: "Cậu có một người bạn gái rất xinh đẹp phải không?"
"Không có." Bạch Lễ không hề do dự mà phủ nhận.
"Không phải hai cậu bị chủ nhiệm..." Yên Nhiên thuận theo đó hỏi, nhưng trước khi giọng nói của Bạch Lễ cất lên, những cảm xúc tồn đọng trước đó đột nhiên biến mất đi theo hai từ "không có."
"Ồ. Cậu ấy tỏ tình với tớ, tình cờ bị lão Lương nghe thấy." Bạch Lễ lạnh lùng nói: "Tớ không quen biết cậu ấy."
"Vậy à." Yên Nhiên nhỏ giọng đáp, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng cô biết trong lòng cô lúc này đang có một niềm vui sướng thầm kín. Niềm vui sướng này được khuếch đại lên từng chút một, cuối cùng hiện lên bên khóe miệng, khiến cô không thể kiềm chế đuóc.
"À... Chủ Nhật này cậu có rảnh không? Cậu có thể đến chụp ảnh đấy."
Lần trước Bạch Lễ đến thăm nhà Yên Nhiên, nhìn thấy vườn hoa hồng dưới ánh nắng. Trước đây cậu từng nghe nói có một vườn hồng lớn trong thị trấn, nhưng cậu không ngờ đó là nhà của Trình Yên Nhiên.
Cậu có một chiếc máy ảnh, bình thường hay chụp cho vui. Sau khi nhìn thấy vườn hoa hồng một lần, chợt nảy ra ý định chỉ đơn giản chụp một bức ảnh, rồi tình cờ nhắc đến nó một lần với Yên Nhiên.
Cậu nghe Yên Nhiên nói khoảng thời gian này vườn hồng được cho thuê, nên cậu tùy tiện nhắc đến mà cũng không quá quan tâm.
Nhưng Yên Nhiên lại ghi nhớ kỹ trong lòng. Chủ Nhật tuần này vườn hồng không được thuê, hơn nữa bà ngoại cũng không có ở nhà, cô có thể trực tiếp đưa Bạch Lễ vào vườn hồng.