Mai Linh run rẩy đón nhận ánh mắt nóng bỏng của hắn, ngực cô phập phồng vì thở dốc, đôi gò bông căng tròn càng nhấp nhô làm hắn không thể dứt ra. Một tay hắn đang luồng xuống mở khóa quần của cô khiến cô sợ hãi vội vã ngăn lại:
- "Đừng, đừng anh, sẽ có người nhìn thấy chúng ta mất".
Tuy rằng xung quanh chỉ là bãi đất trống cỏ mọc cao qua khỏi đầu nhưng xa xa vẫn có vài căn nhà dân, mặc dù bọn họ vẫn đang ở trong xe nhưng cô cảm giác như chỉ cần ai đó đi ngang qua liếc mắt là sẽ thấy được tất cả.
- "Về nhà, về nhà rồi anh muốn gì cũng được mà".
- "Tôi chờ không được".
Hắn cắng răng cố gắng không làm gì quá khích, không gian chật hẹp khó hành sự càng làm hắn nôn nóng hơn.
Người dưới thân đã bị hắn lột sạch chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh không che kín được nơi xuân sắc.
Hắn cúi đầu, hôn lên từng tấc da của cô, gặm nhắm hương vị thơm ngọt nơi da thịt. Đầu lưỡi hắn đảo qua hai viên châu đỏ hồng nơi đỉnh tuyết trắng, lập tức, người con gái run rẩy thở dốc, cảm giác trống rỗng ùa đến bủa vây.
- "Đừng, anh, đừng..."
Cô nài nỉ van xin, không khí trong xe nóng lên, mùi hương tình ái đặc quánh.
Hắn đưa tay chạy dọc theo cơ thể cô, xoa nắn quả đào căng tròn mọng nước, cảm giác đàn hồi khiếng hắn càng kích thích hơn, người bên dưới vẫn rên rỉ không ngừng.
- "Xin, xin anh đó, ở đây, ở đây có người, em sợ...hức"
Tiếng nấc nghẹn của cô vang lên ngay khi hắn vừa đánh vào mông cô một cái, cả gương mặt cô thoáng đã đỏ như nhỏ ra máu, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu ngực sữa trắng nõn đã chi chít vết hôn, hai đầu nhũ hoa bóng lưỡng lóng lánh nước.
- "Nhìn xem cơ thể của em thuộc về ai".
Hắn xoay người cô lại bắt ép cô mở to mắt nhìn vào kính chắn gió phía trước, mặt kính vốn trong suốt phản chiếu rõ ràng bộ dạng của cô lúc này. Mai Linh ngẩn người, cô không dám nghĩ sẽ có một ngày mình trở nên như vậy, cô muốn tránh đi nhưng người đàn ông phía sau lại không cho phép.
Hắn hôn xuống vai cô, hai tay luồng ra phía trước xoa nắn cặp ngực đầy đặn, hơi thở gấp gáp, hắn nhếch miệng nói:
- "Ai đang lẳng lơ chưa kìa?"
Cô nghe hắn nói thì lắc đầu kịch liệt, nước mắt chảy ra không ngừng nhưng chiếc kính trước mắt lại đang phảng chiếu rõ rệt bộ dạng cô lúc này.
- "Không, không phải, không phải".
Nào là tam tòng tứ đức, nào là tiết hạnh phụ nữ, nào là đi ngay về thẳng, tất cả đều bị bộ dáng của cô bây giờ hủy hoại cả rồi.
- "Không phải? Không phải cái gì? Em có muốn biết bộ dạng của mình mỗi khi nằm dưới thân tôi sẽ như thế nào không? Hửm"
- "Đừng, đừng nói, anh đừng nói nữa"
Cô dành chút lý trí cuối cùng để phản kháng nhưng bàn tay của hắn đã sớm chạm đến nơi sâu kín nhất của cô, ngón tay chai sần xoay tròn ấn vào hoa hạch một lực khiến cô giật nảy mình:
- "A...đừng".
Một dòng nước ấm nóng chảy ra khiến huyệt đạo non mềm càng thêm nhạy cảm.
- "Hức...đừng".
Cô nhỏ giọng nỉ non, mơ màng không dám nhìn vào sự thật trước mắt.
Tiếng cười trầm khàn của hắn vang lên bên tai, mùi Long Diên Hương quen thuộc vây kín lấy cô, hai ngón tay hắn đã tìm đến cửa huyệt trơn trượt, bắt đầu ra vào.
- "Mai Linh, em nhìn đi, ở nhà em được dạy dỗ thế nào, nếu như để mọi người biết em dám để người đàn ông khác chơi mình, không biết sẽ có suy nghĩ gì nhỉ".
- "Không, đừng...a..."
- "Nằm dưới thân người đàn ông khác rên rỉ, hẳn là em sướng lắm nhỉ".
- "Đừng nói, hức... đừng nói...a... a...".
- "Hay em muốn bị tôi chơi đến chết".
- "Không...a... không phải, không có...a...xin...a... xin anh"
- "Mai Linh, mở to mắt ra, nhìn xem em đang lẳng lơ đến mức nào, nhìn nơi đó của em đang đòi hỏi được tôi đâm vào thế nào."
Hắn giữ mặt cô đối diện với tấm kính, hình ảnh phản chiếu lại như sự thật tàn nhẫn giày xéo lấy cô.
Cô ngồi dựa lưng vào lồng ngực người đàn ông phía sau, hai chân mở rộng gác lên đùi hắn, nơi huyệt đạo hồng hào ướt át hoàn toàn bị phơi bày ra, ngón tay hắn vẫn đang liên tục ra vào.
Mai Linh ngửa đầu thở dốc, hơi thở ấm nóng cọ vào cổ hắn khiến hắn càng tăng nhanh tốc độ lên, khoái cảm đánh ập đến khống chế cô không nói được lời nào, cảm giác tê dại cuồng cuộng nhấn chìm cô xuống vực sâu dục vọng. Tay cô níu chặt lấy hắn, tiếng nước va chạm da thịt văng vẳng bên tai, một dòng điện chạy xẹt qua khiến tầm mắt cô tối sầm, cuối cùng cũng bị hắn làm cho lên đỉnh.
Đồng thời, lệ nóng nơi khóe mắt chầm chậm trào ra.
Nhìn người con gái dưới thân vì mình mà thất thần, Hoàng Phong đã không còn kìm chế nổi, vội mở cúc kéo khóa quần xuống, hắn nhanh chóng vùi mình vào cô.
Khoái cảm chưa tan lại tiếp tục ập đến, trong một giây nào đó Mai Linh đã nghĩ mình đã bị cảm giác đê mê này quấn lấy rồi chết đi, thế nhưng những cú thúc hông mạnh mẽ của hắn kéo cô về hiện tại.
Một giây trước là thiên đàng, một giây sau lại rơi xuống địa ngục.
- "A...a.. nhanh...nhanh quá...anh dừng lại...dừng lại...a...chịu không nổi...a..."
Cô ngửa đầu đón nhận những xúc cảm mà hắn mang lại, đôi mắt long lanh xinh đẹp chìm trong mơ màng, cô không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì lại khiến hắn phát điên lên như vậy.
Nhìn cô dưới thân mình bao lần ngất đi rồi lại tỉnh, giọng lạc đi vì rên rỉ, đôi mắt sưng húp vẫn còn vương lại nước mắt chưa khô.
Tim hắn nảy mạnh một nhịp, cảm giác điên cuồng trào dâng kéo theo từng cú thúc mạnh mẽ.
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một luồng suy nghĩ ích kỷ. Hủy hoại cô, giam cầm cô, giữ lấy cô cho riêng mình, bẻ gãy chân cô, chặt đứt đôi cánh của cô để từ đây cô không thể rời xa hắn nữa, đôi mắt long lanh đó chỉ được nhìn hắn, sự quan tâm lo lắng đó chỉ được dành cho hắn, cô chỉ được phép nằm dưới thân hắn, nếu có người dám chạm vào cô...
Nghĩ đến đó, cả gương mặt hắn thoáng chốc tối sầm u ám.
Nếu có kẻ dám chạm vào cô, dám nhìn thấy dáng vẻ vì cực khoái mà rơi vào mê mang của cô hắn nhất định sẽ móc mắt kẻ đó ra cho chó ăn, chặt tay kẻ đó vì dám ôm ấp cô, chặt chân kẻ đó vì dám quấn lấy cô, khâu miệng kẻ đó lại vì dám hôn cô, hắn sẽ khiến cho kẻ đó muốn sống không được chết cũng không xong.
- "Mai Linh, Mai Linh, em phải là của tôi, chỉ được phép là của tôi".
Hắn như phát điên lên, sự quan tâm của cô dành cho hắn khiến cho bản tính tàn độc bị che dấu dưới lớp vỏ dịu dàng dần hiện nguyên hình.Hắn muốn cô phải đau đớn vì hắn cũng muốn cô lên đỉnh vì hắn, thậm chí hắn có thể vì thời khắc này này mà chịu đựng những khốn khổ mà hắn từng chịu đựng thêm trăm vạn lần.
Hắn còn muốn nhiều hơn nữa, muốn được nhiều hơn nữa từ cô.
Đang trong cơn say tình, chợt một bàn tay mềm mại ấm áp chạm nhẹ lên lưng hắn, như vỗ về hắn bình tĩnh lại.
Hắn sực nhớ, ngoại trừ lần đầu hủy đi trinh tiết của cô, còn lại trong khi hai người làm tình cô chưa bao giờ khiến hắn phải đau.
- "Mai Linh, cào lên lưng anh, cắn lên vai anh, để lại vết thương trên người anh đi".
Hoàng Phong cúi đầu nói, giọng đã dịu đi rất nhiều. Hắn muốn cô để lại điều gì đó cho hắn.
Thế nhưng, cô đã ngất đi từ lúc nào, trên gương mặt chỉ còn lại vẻ ửng hồng cùng dòng nước mắt chưa khô.
Chiều dần buông, chiếc Maybach đen nhám thong thả chạy trên đường, cửa ở ghế lái đã được hắn kéo xuống để gió lùa vào làm tan đi mùi tình dục bên trong xe, ghế phụ bên cạnh đã được hạ xuống để Mai Linh có thể nằm ngủ thoải mái, chiếc chăn mỏng vẫn được đắp lên người cô.
Cuộc hoan ái sau đó vẫn kéo dài, Mai Linh mệt mỏi thiếp đi, đợi đến khi hắn bắn toàn bộ mầm mống vào bên trong cô thì mọi chuyện mới kết thúc.
Hoàng Phong để cô nằm trong lòng mình, tay ôm chặt cơ thể cô lại, có thứ gì đó khiến hắn không thể như trước nữa.
Không cam lòng...
Trời tối, đến khi chiếc xe trở về biệt thự thì đèn trong nhà đã được bật sáng lên, Mai Linh vẫn chưa thức dậy nên người giúp việc chỉ thấy ông chủ của mình đang bế một cục tròn tròn bọc trong chăn mỏng.
Hắn ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn tờ hợp đồng của hai người trên tay.
Thời hạn: 6 tháng.
Hai người sắp qua tháng thứ ba rồi.
Ban đầu lúc đưa ra quyết định bao nuôi cô hắn cứ nghĩ mọi việc đều sẽ bình thường như những cô gái khác, thậm chí là một người tẻ nhạt như cô rồi sẽ mau chóng làm hắn phát chán mà rời đi, thế nhưng, càng ngày hắn càng không biết được, vì sao hắn lại có những thay đổi nhanh đến như vậy? Vì chính cô hay vì người con gái luôn hiện diện trong lòng hắn bao lâu nay?
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng rồi tự động mở ra, Minh xuất hiện, trên tay còn cầm một hộp bánh.
- "Tao gọi điện không thấy mày bắt máy, đến nhà thì bảo vệ nói mày không cho ai vào, muốn thăm con bé một chút cũng không được, mày làm gì nó vậy?"
Minh bước đến trước mặt hắn, anh hạ thấp giọng nhìn về phía giường ngủ.
Hoàng Phong đứng dậy, hắn thở ra một hơi rồi cất tờ giấy vào tủ đầu giường.
- "Đến phòng khách rồi nói".
Hơn tám giờ tối, người giúp việc đều đi nghỉ ngơi hết, Vú Năm cũng đã trở về nhà chính từ lúc cô khỏi bệnh, cả căn phòng rộng lớn sáng đèn chỉ có hai người đàn ông.
Hoàng Phong đến quầy bar rót rượu cho cả hai, ngồi đối diện với Minh, hắn chậm rãi kể lại những gì diễn ra trong suốt hai tháng qua.
Nghe xong, Minh nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi:
- "Từ lúc mày nói muốn được thử bao nuôi con bé tao đã thấy có gì đó rất lạ, càng nghĩ tao lại càng thấy con bé rất giống Huyền My, mày nói thật đi, mày xem con bé thay thế cho cô ấy đúng không?"
Hoàng Phong không vội trả lời, hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một chút rồi lại lảng tránh quay đi, mở bao thuốc lá lấy ra một điếu, ngọn lửa trong hộp quẹt zip sáng phừng lên, hắn nheo mắt rít một hơi rồi ngửa đầu dựa vào ghế từ từ thở ra làn khói trắng nhạt, hương bạc hà đọng lại nơi đầu lưỡi.
- "Lần đầu tiên gặp Mai Linh tao cứ ngỡ mình được gặp lại Huyền My năm mười chín tuổi, tao biết đó không phải cô ấy nhưng tao lại không thể nào ngăn mình được. Ở bên cạnh Mai Linh, tao cứ có cảm giác như rốt cuộc thì cô ấy cũng thuộc về mình, cả hai đều có nét giống nhau, có tính cách giống nhau thế nhưng... Mai Linh luôn quan tâm đến tao còn cô ấy thì không".
Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói ra những suy nghĩ hắn luôn giữ trong lòng, có chút gì đó khiến cho hắn cảm thấy rối bời.
- "Phong, thật ra nếu mày đang bao nuôi một người nào đó khác thì tao sẽ không nói gì cả, nhưng lần này tao phải nói, mày biết mà, Mai Linh không giống những người khác."
Minh xoay ly rượu trong tay, tuy không có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt mà cô nhìn mình, anh lại cảm thấy cô tựa như một đứa em gái bé nhỏ mà mình phải bảo vệ.
- "Nếu có thể, buông tha con bé đi, nó sẽ bị mày làm tổn thương mất, mà chính mày sau này cũng sẽ bị kéo theo thôi, mày không thể tiếp tục tình trạng này được nữa".
Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, những gì hắn phải chịu anh đều thấy rõ, chính vì điều đó nên mỗi một việc làm của hắn anh đều sẽ xem như không biết, dung túng hắn để hắn mặc sức làm càng, thế nhưng càng lúc anh cảm giác hắn càng đi sai đường, nếu cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn hắn sẽ phải quay lại xuất điểm đó mà thôi.
Đột nhiên sực nhớ ra một chuyện anh vội hỏi:
- "Con bé có biết những công việc mày đang làm không?"
Hắn im lặng một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.
- "Tao không nói, mỗi ngày đi ra ngoài tao chỉ có thể để người đi theo sau bảo vệ thôi, Mai Linh không nên biết quá nhiều về những thứ này".
Bọn hắn đều là những kẻ lặn ngụp trong thế giới dơ bẩn mà trưởng thành, cô là người ở một thế giới khác, tốt nhất là đừng biết đến sự tồn tại của nơi hắn đang đứng.
- "Không biết cũng tốt, nhưng mày phải đến đó một chuyến, lâu rồi mày không ra mặt đám mới nổi đang lộng hành trên đất của mình kìa".
Minh đặt ly rượu xuống bàn, một mình anh trong thời gian qua phải chạy tới chạy lui làm việc cả hai người.
Hoàng Phong lúc này mới nhìn anh mỉm cười:
- "Cảm ơn mày, chắc là vừa rồi mày cũng bận rộn lắm".
- "Nếu không phải tại mày thì tao đã không sứt đầu mẻ trán rồi."
Minh liếc hắn một cái cháy xém, đêm trước em gái ở nước ngoài gọi về nói anh đã gầy đi không còn đẹp trai như xưa nữa làm anh mất ăn mất ngủ mấy đêm liền.
Hắn nhìn vẻ mặt muốn chém mình đầu lìa khỏi cổ của anh mà bật cười, đứng dậy vỗ lên vai anh mấy cái nói: