Ko thấy có tiếng đáp lại, nghĩ là cậu ta lại mặt dày ko thèm nói gì trong nhà bếp nên đi vô bếp nhưng cũng ko thấy đâu.
-Cái gì mà hét ầm ĩ lên thế hả?
Ngài chủ tịch đột nhiên xuất hiện.
-Con nhỏ Vân My đâu rồi ạ?
-Con bé nói ra ngoài có chút việc đến giờ vẫn chưa thấy về.
-Con nhỏ đó mà về đây thì biết tay con.
-Nó làm gì cậu mà cậu nắm tay nắm chân như sắp sửa đi cắt tiết lợn thế hả?
-Sao ông ăn nói khó nghe thế?
-Có sao tôi nói vậy thôi, tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực mà.
-Thế ông nghĩ sao nếu con miêu tả hiện thực rằng ông là một ông già đầu hói da nhăn nheo đầy vết nhăn và nốt chân chim?
-Thằng cha khùng này…
Ông già điên tiết túm tóc cậu ta.
-Oái…ông đừng túm tóc con như thế…
-Còn dám ăn nói linh tinh coi ta có cạo đầu cậu ko hả?
-Có sao nói vậy thôi…á…á…
Đang nói chuyện liên quan đến Vân My tự nhiên lại nhảy sang chuyện của hai ông cháu. +_+
Chỉnh sửa lại mái tóc và lại gắt.
-Con nhỏ đó dám đấm khiến con bất tỉnh cả buổi nay.
-Ăn nói hàm hồ, một đứa con gái chạy 500m còn ko nổi thì lấy đâu ra sức để đấm một kẻ to xác như cậu bất tỉnh hả?
-Nói ko tin nhưng cậu ta là một đứa con gái rất chi là bạo lực, cậu ta mà đã đánh ai thì kẻ đó chỉ còn nước bất tỉnh hoặc ko thì húp cháo.
-Ghê vậy đấy hả?
-Vâng, ông ko tin thì cứ thử lát nó về kêu nó đấm cho quả coi thế nào.
-Cũng được…mà cái gì? >””””