Khi làm thủ tục khám bệnh:
-Tên sao?
Vân My bỗng cảm thấy khó xử.
Cậu ta thấy thế nên cười.
-Tên cậu ta là Hà…
Cô ấy khẽ kéo tay áo cậu ta.
-Sao?
-Đừng có tự tiện nói về vấn đề liên quan đến tôi như thế.
-OK, vậy cậu nói đi.
Vân My quay sang cô y tá vẻ khó xử.
-Là Hoàng…
Vừa nói vừa hơi liếc nhìn cậu ta. Nghe đến họ Hoàng cậu ta trợn mắt lên.
-Nè, con mèo…
-Là Hoàng Vân My ạ.
Cậu ta thấy lửa trong người lại bắt đầu ko yên.
Làm xong thủ tục đơn giản, cô y ta kêu Vân My ngồi đợi đến khi được gọi tên.
Lúc này cậu ta mới tỏ thái độ rõ rệt.
-Sao cậu dám nói thế? Cậu mang họ Hoàng từ khi nào vậy hả? Khi nào?
-Nơi công cộng đừng có quát lên như thế.
Vân My ôm mặt nói giọng khó chịu.
-Cậu nghĩ cậu đã là người nhà của tôi rồi sao mà nói mình là Hoàng Vân My?
Ko nói gì cả, quyết định cho cậu ta độc thoại cho biết mặt.
-Cậu nghĩ ai cũng có thể mang họ Hoàng của tôi sao?
-…
-Một người như cậu ko bao giờ tôi cho phép cùng họ với tôi, ko bao giờ!!!
-…
Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến cậu ta với thái độ ko mấy thiện chí. Một vài người còn phàn nàn, cau có.
Thấy thế Vân My càng tỉnh bơ hơn khiến cậu ta bực bội vô cùg, nhìn vẻ mặt coi thường mình như thế đúng là có khó chịu.
Cô ấy nói nhỏ và khẽ mỉm cười.
-Ko phải cậu nói ko thích bộ dạng yếu đuối của tôi sao, dù ko thể như bình thường nhưng ít nhất cũng để cậu thấy tôi vẫn ko dễ bị bắt nạt khi đang bệnh.
Chỉ vì một câu nói nên cậu ta mới lâm cảnh khốn đốn và mất mặt thế này. ^-^
-Hoàng Vân My!
Nghe cái tên được xướng lên cậu ta càng thấy tức tối.
Vân My đi vô phòng khám, còn cậu ta thì ngồi ngoài chờ đợi.
“Con mèo đáng ghét, mong nhổ răng tê rần cho khỏi nói luôn.”
Cũng ko đến nỗi lâu lắm ột chiếc răng.
Khi nhổ xong cảm giác tốt hơn trước rất nhiều.
Trước khi ra về, cả hai có thoáng nghe thấy tiếng mấy cô y tá.
-Tụi nhỏ dạo này lạ thiệt.
-Đúng thế.
Ko hiểu gì hết, có phải là đang nói hai người họ ko nhỉ?
-Hết dẫn nhau đến khoa sản giờ lại dẫn đến khoa Răng – Hàm – Mặt.
-Cái gì???
Cậu ta nổi điên.
Đang tính lại ấy bà đó biết tay thì Vân My kéo tay cậu ta lại.
-Gì hả?
Cậu ta khó chịu nhìn cô ấy.
-Kệ bọn họ đi, đừng có gây thêm chuyện nữa.
-Cậu ko nghe thấy họ nói gì à? Nghĩ tôi và cậu là gì của nhau?
-Thế cậu quay lại đó định sẽ nói gì?
-Tất nhiên là nói…
-…
Muốn để ko hiểu lầm thì nói là hai anh em, nhưng cậu ta phản đối việc đó nãy giờ, đã là hai anh em phải mang cùng họ, ngẫm thấy ko ổn nên đành nín nhịn cho qua.
Cậu ta hất tay Vân My ra và bỏ đi trước.
…
Tuy đã nhổ răng rồi nhưng vẫn chưa thể ăn cơm được vì còn hơi nhưng nhức.
Thế nên chị giúp việc đã nấu cháo và mang lên tận phòng cho cô chủ mới.
Cháo rất là ngon, vả lại ko còn đau như hôm trước nên ăn cũng được nhiều hơn.
-Đã làm chị vất vả rồi.
-Sao cô chủ lại nói thế?
-Cô chủ?
-Giờ cô cũng là cháu gái ông chủ nên tất nhiên tôi phải gọi là cô chủ rồi.
Vân My cười gượng vẻ bối rối.
“Trước mặt người khác sao lúc nào cũng giả nai như thế nhỉ? Còn trước mặt mình thì có khác nào cậu ta là quỷ sứ.”
Xấu tính, đi coi lén người khác thế hả?
-Cháo chị nấu ngon lắm, em cảm ơn.
-Cô chủ làm tôi xấu hổ quá!
Cậu ta càng cau có hơn.
“Hai cái kẻ này…>”< ”
Còn tôi thì lại thấy khó chịu với nam chính. >”_