Không, đêm nay em sẽ là sói, anh cứ là con cừu ngoan ngoãn đi.
Lục Hạo Nghiên khá ngạc nhiên, phút sau cô vòng tay qua cổ hắn, cơ thể của hắn bây giờ lại vô cùng bất động bởi câu nói đầy tình ý tứ của cô, hắn nhớ lại trong đêm động phòng đầu tiên, cô cũng từng chủ động thế này nhưng cũng bị hắn làm cho bị động sang, còn giờ thì cũng nên để cô vợ nhỏ chủ động chút rồi.
Cô thuận theo đó đẩy mạnh hắn xuống, ngay phút chốc cô đã đè lên người hắn, đôi mắt vẫn còn mơ hồ theo men say do rượu gây nên nhìn lấy hắn. Hai tay hắn vòng lên đầu mình tựa như cái gối đỡ lấy đầu mình, rồi cũng nhìn cô với ánh mắt khiêu gợi.
Bị chiếc ánh mắt của hắn làm cho si mê, Nguyệt Dao nhất thời ngẩn người, trái tim như bị lệch đi một nhịp.
Cô lúc này đã mở mắt ra hẳn, gương mặt tỉnh rượu cũng dần dần hiện ra, vẻ hồng hào xinh đẹp từ đó cũng được bộc lộ.
Thấy cô vợ nhỏ của mình vẫn chưa chịu ra tay, trong lòng hắn có chút hụt hẫng, sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt hắn, có vẻ như cô không muốn nữa thì phải, mà hắn cũng không thể ép được, hắn có lên mạng tìm kiếm được rằng trong lúc ân ái, nhiều bạn nữ sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng cũng không ít bạn nữ sẽ cảm thấy ngược lại. Hắn lại không biết cô thuộc trường hợp nào, nếu như cô không muốn thì hắn cũng không ép.
Mặc dù bản thân bây giờ rất có hứng để ân ái nhưng cũng phải kìm chế dục vọng của bản thân.
Nhưng đúng thật là cô không muốn, đầu óc cô tuy đã tỉnh nhưng vẫn khá mệt bởi trước khi tham dự buổi tiệc, sắc mặt cô vốn không tốt, thế nên hiện tại vẫn nghỉ ngơi là hơn. Cô ngã người xuống cơ thể hắn, dang rộng tay ôm lấy hắn, nhắm mắt.
- Em có thể ôm anh ngủ chứ?
Hắn thật sự rất hụt hẫng, nhưng cũng đành chịu, thôi thì chiều cô ấy chút cũng không sao, bởi thế nào cô cũng là của hắn, hắn nghiêng người thuận theo làm cơ thể của cô nghiêng theo, rồi ôm lấy cô. Một tay hắn để lên đầu cô, chạm nhẹ lên mái tóc cô, mùi hương dịu nhẹ từ thân thể người phụ nữ làm hắn rất thoải mái mà hít lấy từ nó.
Cứ thế rồi hai người ôm nhau mà thiếp đi, trong không gian yên lặng ấy chỉ nghe mỗi tiếng hơi thở đều đặn phát ra từ hai con người.
...
- Em đang lợi dụng Thẩm Nguyệt Dao sao? Nếu chỉ chơi đùa thì tốt nhất là không nên!
- Em không chơi đùa.
Chu Tào Anh đang bấm điện thoại, nghe thằng anh mình nói vậy, cô cũng ngước mắt lên nhìn hắn, âm điệu tự nhiên phát ra, chẳng cần suy nghĩ gì, cô vốn không hề chơi đùa Nguyệt Dao, mà là thích thật.
Chu Nhất Lang thở dài:
- Em có biết đó là người của Lục Hạo Nghiên không? Đến cả con gái ôm vợ mình mà hắn cũng ghen, rất đáng sợ, anh không muốn em dính vào và nếu như em không chơi đùa Thẩm Nguyệt Dao thì rất tốt nhưng anh nghĩ em nên tránh xa họ ra càng xa càng tốt.
Chu Tào Anh đứng bật dậy, nói lớn:
- Thì đã sao? Dao Dao là chị gái của em, em nhận chị ấy là chị gái rồi không thay đổi được gì đâu, còn cái tên kia chọc tức hắn cũng được.
- Tào Anh, em đừng cố chấp thế chứ, Lục Hạo Nghiên không phải là tên dễ chạm vào.
Tào Anh thở hắt ra một hơi, chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay cũng rơi theo xuống, cau có mặt mày nhặt nó lên rồi quay lưng đi.
- Em buồn ngủ rồi, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi.
Chu Nhất Lang lắc đầu ngao ngán, hắn suy nghĩ gì đó một hồi lâu rồi cũng vào trong.
Ánh đèn trong nhà cũng tắt đi, màn đêm tĩnh mịch nhanh chóng bao lấy toàn bộ căn biệt thự lớn.
...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, rồi lại tắt, rồi lại vang lên, liên tục lặp đi lặp lại, cô gái đang nằm trên giường nghe tiếng chuông mà cau mày, cô mệt mỏi với lấy chiếc điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, bắt máy:
- Alo?
Tiếng gọi mệt mỏi, dường như chẳng có sức lực để nói, cô vẫn nhớ rằng trong khi tối qua hai người họ chẳng hề làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ, đến tận sáng Lục Hạo Nghiên vẫn ôm cô, thì giờ người mệt mỏi sẽ là hắn vì nằm trong tư thế ôm suốt đêm liền, nhưng sao giờ người cô cứ nhức mỏi không ngừng.
- Cô là Thẩm Nguyệt Dao? Bộ tiểu thuyết "Đem tình yêu ta bay lên" đang hot rầm rộ rồi, chúng tôi muốn hợp tác với cô có thể để bộ ấy chuyển thể được không?
- Chuyển thể? Ừm...ừm...hả, chuyển thể á? Tôi không nghe nhầm chứ?
Nghe đến hai từ ấy mà cô ngồi bật dậy, mắt chữ A mồn chữ O vì không tin những gì mình vừa nghe được, dù người còn mệt nhưng lại làm cô tỉnh ngủ hẳn, phấn chấn cả lên, bởi vì bộ đó cô mới hoàn thành chưa được bao lâu.
Giờ lại chuyển thể nó có nhanh quá không ấy chứ? Nó hot đến nổi mà giờ có đạo diễn muốn hợp tác với cô cơ á?
Người bên kia nói tiếp:
- Vâng! Chỉ cần một cái gật đầu của cô chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị, và sẽ liên lạc với cô sau, hãy lưu số điện thoại này nhé.
- Nhưng mà...anh không lừa tôi chứ?
Bỗng cô vẫn sững lại bởi cô đọc không ít những thông tin trên mạng về các vụ lừa đảo gọi điện thế này, tốt nhất là nên tin vào chính mình thì hơn.
- Chúng tôi đảm bảo không lừa được cô, hẹn gặp lại sau nhé.
- Mà này...này tôi chưa nói xong mà...alo? alo?
Cô thở dài, mím môi mà suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, bóng dáng đàn ông bước vào, là Lục Hạo Nghiên, hắn dựa vào thành cửa mà nhìn cô, Thẩm Nguyệt Dao nghe tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy hắn mà giật bắn mình.
Cô chắp miệng:
- Chậc...anh là ma hả? Làm em giật cả mình đấy.
Lục Hạo Nghiên cười khẩy:
- Sao thế? Sao lại giật mình, làm gì mờ ám hay sao mà giật mình?
Nguyệt Dao kể lại toàn bộ cuộc đối thoại ban nãy, gương mặt vẫn đang bồn chồn không biết làm gì tiếp theo, hắn mới nói:
- Là thật đấy, không đùa đâu, cô tiểu thư họ Thẩm là vợ của Lục Hạo Nghiên anh đây, là tác giả nổi tiếng rầm rộ kia mà. Em yên tâm, thằng nào dám lừa em, anh sẽ không tha đâu.