Hắn nói xong nắm lấy ray cô rồi kéo đi. Chu Tào Anh thấy cách xử sự của hắn mà không khỏi cảm thán:
- Người gì đâu mà kì cục! Có cái chuyện đó tới bữa nay cũng ghen, anh ra thù ghen lâu dài...
- Anh đã bảo là đừng dây dưa vào họ làm gì, đặc biệt là Thẩm Nguyệt Dao, đến cả em mà hắn còn ghen thì nếu anh mà theo đuổi Nguyệt Dao chắc hắn vỡ cho anh sưng mồm.
- Em nói cho anh biết, anh mà dám theo đuổi chị Dao Dao là em không tha cho anh đâu á nhé!!!
Chu Nhất Lang nói xong quay lưng rời đi, Chu Tào Anh nhìn bóng lưng hai người họ rời đi rồi vội đuổi theo anh trai mình. Trong thâu tâm của cô vẫn ánh lên một sự khó hiểu với hai vợ chồng nhà kia đặc biệt là Lục Hạo Nghiên.
Lục Hạo Nghiên khoác tay lên vai cô, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời chỉ bước đi mà không động đậy gì thêm, rồi đột nhiên cô sững lại đứng hình đó vài giây. Bởi vì trước mắt cô lại là bà Trần Thanh Ân mẹ của Nguyệt Dao và Lục Nam An, cha của Hạo Nghiên đang ngồi nói chuyện ẩn ý gì đó nhưng lại có vẻ thân thiết ngay tại khu vực vắng vẻ nhất của bệnh viện.
Nhìn thấy biểu hiện lạ của cô, hắn gặng hỏi nhưng cô không trả lời, bàn tay cô run run chỉ về phía trước.
Hắn đưa mắt nhìn theo, nhưng lại bình tĩnh hơn cô, bởi vì những chuyện này hắn đã nghi ngờ từ lâu, có lẽ Trương Dựt An đã điều tra đúng rồi.
Có điều hiện tại Thẩm Nguyệt Dao điên điên khùng khùng thế này, hắn cũng không biết cô có nhớ về cha mẹ cô hay không, nhưng nhìn phản ứng của cô thì đó là chắc chắn.
Người mẹ hiền từ của cô và người cha nghiêm khắc của hắn đang làm chuyện gì thế này?
Cái này đã đi ngược lại với luân thường đạo lý!
(Nhớ lại đoạn hội thoại giữa hắn và cha mình trước kia.)
Lục Hạo Nghiên ném lên bàn cha mình một xấp ảnh, trong đó toàn là những ảnh của lão Lục với một người đàn bà, không ai khác là mẹ vợ tương lai của hắn. Hai người trong ảnh đang nói chuyện với nhau như anh em nhưng lại khiến hắn hiểu lầm đó là tình yêu ngược đạo lý.
Hắn quát thẳng vào mặt cha mình, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:
- Cha làm cái gì thế này?
Lão Lục vẫn điềm tĩnh đọc báo, bơ đi cái lời nói tức giận của con mình, hắn thấy vậy liền nói tiếp:
- Mẹ thật là bất hạnh khi lấy cha!
- Đồ bất hiếu!
Lục Nam An tát thật mạnh thẳng vào mặt của hắn, ông ấy nhận biết hành động vừa rồi của mình có hơi quá liền nói xin lỗi rồi ngồi xuống đọc tiếp tờ báo.
- Một người là cha ruột tôi, một người là mẹ vợ tương lai của tôi, hai người díu dang với nhau nhằm mục đích gì chứ?
Lão Lục khóe môi cong lên, đứng dậy vỗ lên vai con trai mình, cười đầy ẩn ý:
- Là anh em với nhau, Trần Thanh Ân chính là em gái ruột của cha, vì mối thù bắt buộc phải thay họ, đổi tên.
- Chắc con cũng biết năm xưa con và Thẩm Nguyệt Dao đã từng gặp nhau, con bé gây tổn hại thể xác con khiến con để lại vết sẹo lớn trên cổ tay nhưng bù lại nó làm dịu tinh thầm cô đơn của con, cho nên giờ con nhất định phải cưới con bé.
- Con không nói cái đó, Thẩm Nguyệt Dao là bạn gái qua mạng của con chưa kể còn chưa gặp mặt thì...
- Có chắc là chưa gặp mặt?
Hắn chưa nói xong đã bị cha mình ngắt lời, lão Lục lấy trong túi áo mình hộp thuốc và một chiếc bật lửa, làn khói từ trong miệng lão bay ra, ung dung nói:
Hóa ra hắn đã chọn Thẩm Nguyệt Dao làm vợ mình chỉ vì từ nhỏ hai người đã quen và chơi thân với nhau, không những thế bọn họ còn hứa tuyệt nhiên rằng sẽ cưới nhau, bây giờ hắn nên thực hiện lời hứa đó. Hắn đã biết cô, nhớ cô nhưng cô đã quên đi hắn, cho nên hắn mới tạo ra mối gặp mặt rườm rà này.
Lục Hạo Nghiên vội xua tay, hắn dần bình tĩnh lại, khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười gỡ quái:
- Chuyện đó là do con lo không đến lượt cha lên tiếng, chuyện của cha nếu đem nói cho mẹ có thể bà ấy hỏi thăm cha hơi nhiều đấy!
- Con dám? Nếu chuyện của con cha không thể xen vào vậy chuyện của cha, con được xen vào hả?
- Nhưng đó là trái với luân thường đạo lý!
- Không đến lượt con dạy cha!
Lục Nam An quát lớn, trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, Lục Hạo Nghiên cau mày, hắn nghiến hàm răng mình lại đến nổi phát ra âm thanh khó nghe.
- Con dám nói thử xem, cha chắc chắn rằng con bé họ Thẩm đó sẽ không yên mà sống đâu.
Lão Lục phát ngôn lời đe dọa, hắn nghe mà chỉ biết câm nín, nuốt trọn cục tức này xuống mà bỏ đi.
Chỉ vì người phụ nữ hắn yêu mà chấp nhận mẹ hắn bị cha phản bội, có đáng không?
Hèn gì mối quan hệ cha con của Lục gia không được tốt cho mấy. Thậm tệ hơn là thế nữa!
...
Cảnh tượng trước mắt Thẩm Nguyệt Dao khiến cơ thể cô chẳng hề động đậy, Lục Hạo Nghiên đứng bên cạnh cũng nhìn ánh mắt căm phẫn với hai người kia, dường như hai người ấy đang nói gì đó, hắn kéo tay cô đến gần đó, trốn ra phía sau tường lớn.
Cô không nói nên lời, mặc kệ cho hắn làm gì thì làm.
Nhưng những câu thoại của họ còn làm cho cô sốc hơn thế nữa.
- Ông à, làm vậy liệu họ có biết?
- Mình không nói, ai mà biết được?
- Nhưng chuyện năm xưa về Lục Hạo Nghiên, nếu để nó biết thì toang.
- Không biết được đâu! Lục Hạo Nghiên chỉ là thằng con uất ơ nào đó được tôi đây thương xót nhận về, Hạ Châu vì mất con mới nhận nó thôi.
- Còn Thẩm Nguyệt Dao là con của bà với ông Thẩm Từ Minh, đó là lẽ đương nhiên và bình thường. Tôi và bà có mối thù truyền kiếp với nhà họ Thẩm, bất kể ai họ Thẩm trong gia đình đó đều liên quan trừ con gái bà và tuyệt đối không làm hại con gái bà.
Lục Hạo Nghiên nghe những lời nói này mà vô cùng hụt hẫng, hóa ra hắn chỉ là con nuôi của cha mẹ hắn thôi, hắn chỉ là đứa con thay thế cho cha mẹ hắn.
Thẩm Nguyệt Dao đứng bên rất hiểu nỗi lòng của hắn, vội nắm tay hắn xoa xoa như một lời an ủi, nhưng cũng không ngừng suy nghĩ về chuyện này, rốt cuộc nhà họ Lục và nhà họ Thẩm có mối thù truyền kiếp gì chứ?
Hắn ôm chằm lấy cô, hắn tuy không khóc nhưng cô cũng biết phần nào hắn rất đau trong lòng, vỗ nhẹ lưng hắn mà an ủi. Hơn ai hết, cô rất hiểu, đợi tâm trạng hắm ổn định nhất định phải làm rõ chuyện này cho ra lẽ.
"Tôi chỉ là đứa con thay thế cho cha mẹ mình, cứ tưởng họ thương yêu mình như con ruột hóa ra cũng chỉ là con nuôi. Tù nhỏ sống trong thế giới cô đơn, hóa ra là do sự sắp đặt của người cha nuôi mình, cha cũng yêu thương tôi nhưng mối quan hệ cha con đổ vỡ từ khi biết được chuyện này, còn mẹ tôi liệu bà ấy có thật sự xem tôi là kẻ thay thế?"