Tống Lăng Ức xung phong làm tài xế, cẩn thận lựa chọn một chiếc xe đầy đủ tiện nghi, cẩn thận đưa người về nhà. Hai ngày trước, Tề An Cư đã chuyển đến nơi mới, đó là căn hộ do chính cậu giới thiệu, cùng một khu phố, cùng một tòa với cậu.
Ban đầu, cậu khá bất ngờ khi Tề An Cư đồng ý đến xem nhà, sốc hơn là anh lại quyết định thuê nhà.
Đã nhiều năm như vậy, đây là khoảnh khắc duy nhất cậu thấy mình hoàn toàn có cơ hội chinh phục crush, còn thở là còn hy vọng! Nhìn xem, bây giờ sống chung một nhà, liệu sau này hai đứa có thể chung một phòng?
Nếu ngày ấy đến... Tống Lăng Ức nghĩ đã muốn bay lên tận mặt trời chói chang.
Vừa mới xuống xe, Tề An Cyw đã cẩn thận đỡ mẹ. Dương Quỳnh quan sát một vòng, phán xét một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: "Tệ hơn rất nhiều so với nơi ở trước đây. Thôi được rồi, tạm vậy, con đã tìm được người giúp việc chưa?"
Tề An Cư im lặng.
Tống Lăng Ức cầm hành lý đi theo sau, tranh thủ ngắm nhìn chiếc gáy hoàn hảo của crush. Nghe thấy mấy lời của Dương Quỳnh, cậu chỉ hơi cong môi lên.
Dương Quỳnh đã ở viện dưỡng lão được vài năm, cách đây không lâu vừa trải qua cuộc đại phẫu. Do đó, cơ thể rất yếu không thể đứng lâu, liền lập tức vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tống Lăng Ức dĩ nhiên không định cứ thế mà phắn đi. Cậu nhìn Tề An Cư đang dọn dẹp đồ đạc và quyết định ở lại giúp đỡ, với niềm tin rằng crush không ghét cậu.
Mà có ghét, cậu vẫn sẽ lờ đi ( ̄▽ ̄)
Tuy nhiên, không lâu sau đó, Tống Lăng Ức nghe thấy tiếng gọi từ phía cửa: "An ơi, vào đi!"
Tống Lăng Nghi nhận ra vai Tề An Cư có chút căng thẳng, nhưng anh nhanh chóng thả lỏng và mở cửa hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Cổ mẹ đau quá, con xoa bóp giúp mẹ."
Tề An Cư nghe lời.
"...Không, không phải vậy... Này, con không biết làm à?" Dương Quỳnh không hài lòng nói: "Nói đến kỹ thuật, dì Lưu là số một. Hồi trước dì ấy luôn đấm bóp cho mẹ. An An, con nên gọi dì quay lại làm việc. Mẹ nghĩ hiện dì Lưu đang sống ở tình G – quê nhà của bà ấy."
Bởi vì Tề An Cư không đóng cửa, Tống Lăng Ức mới ngó vào trong phòng, nghe Dương Quỳnh nói, không khỏi chen mồm: "Dì, trong khu phố chúng ta có một phòng khám, có các bác sĩ chuyên nghiệp, có kỹ năng về xoa bóp và châm cứu, để cháu mời họ thử xem."
Nói xong không chờ Dương Quỳnh trả lời, cậu lập tức gọi điện cho phòng khám.
Không lâu sau đó, một điều dưỡng trung niên mang theo thiết bị đến cửa.
Khi được người có chuyên môn tiếp quản, Tề An Cư lặng lẽ tiếp tục thu dọn đồ đạc và lau chùi từng ngóc ngách. Mặc dù trước đó đã tổng vệ sinh nhưng thói quen sạch sẽ làm anh không chịu được một hạt bụi.
Tống Lăng Ức im lặng, chờ đợi thời cơ thích hợp để mang đến một chậu nước hay miếng giẻ lau. Hai người hợp tác mà không cần nhiều lời.
Chỉ là Tề An Cư vốn đã ít nói và hôm nay càng im lặng hơn. Tống Lăng Ức quan sát biểu hiện của anh và đề nghị: "Em nghĩ trong hoàn cảnh này nên thuê một người giúp việc."
"..."
"Em đang thuê một người giúp việc, lương cao mà việc nhẹ. Để bà ấy rảnh rỗi mãi cũng không nên, hay em bảo bà ấy đến cơm nước và phụ giúp việc nhà cho anh..."
"Không cần."
"......Ồ."
Không lâu sau đó, Tống Lăng Ức không kìm được bản thân nữa: "Anh vừa vẽ tranh vừa chăm sóc bác gái, chẳng phải rất vất vả sao?"
"Tôi sẽ thuê giúp việc theo giờ."
Tống Lăng Ức biết không thể thuyết phục được crush, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn hy vọng có một người giúp việc có thể san sẻ việc nhà với Tề An Cư, tốt nhất là gánh tất cả việc nặng nhọc cho anh.
Thời gian gần đây, cậu thường đến bệnh viện thăm Dương Quỳnh, vài ngày tiếp xúc cũng đoán được bác gái này khó hầu hạ đến mức nào. Nếu không phải mẹ anh, sợ rằng cậu không ưa nổi. Quan trọng nhất là cậu không chịu được việc thấy anh vất vả, dù chính anh còn không buồn bận tâm.
Nhưng nếu cậu nói thẳng ra suy nghĩ này thì chẳng khác gì tìm chết.
Ngay khi đóng máy, cậu trở về thành phố S thì hay tin mẹ Tề An Cư bệnh nặng. Phản ứng đầu tiên của không phải là "Sao mà nhọ quá vậy" mà là "Đệt, thời của bố đến rồi."
Sau khi trấn tĩnh lại, cậu thấy hơi xấu hổ bởi suy nghĩ không tốt nhưng không hề hối hận.
Suy cho cùng, người cậu bận tâm nhất trên đời là Tề An Cư và cậu chỉ có thể hiện giá trị của mình khi anh đang gặp khó khăn. Cậu muốn tạo ấn tượng tốt với anh, những điều khác không quan trọng.
Mặc dù có vẻ hơi ích kỷ khi nói ra nhưng cậu cảm thấy đã sống thì phải luôn biết nắm bắt cơ hội. Huống chi cậu cũng chẳng phải người tử tế, chỉ vì tỏ ra chính trực mà đánh mất thời cơ ngàn vàng.
Dương Quỳnh chìm vào giấc ngủ sau khi được đấm bóp.
Tống Lăng Ức đề nghị đi dạo để làm quen với khu dân cư. Tề An Cư cũng muốn ra ngoài thở không khí nên đã để lại lời nhắn cho mẹ phòng trường hợp bà tỉnh dậy đột ngột và không thấy ai.
Khu dân cư này sở hữu cơ sở vật chất sang trọng, nhiều cây xanh và môi trường yên tĩnh. Gần khu dân cư có siêu thị và lối vào tàu điện ngầm, rất thuận tiện cho mua sắm và di chuyển. Không dễ để tìm một nơi yên tĩnh phù hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi ở thành phố S, vì vậy Tề An Cư đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định xuống tiền.
Đi dạo một vòng, Tề An Cư dự định ghé siêu thị mua đồ. Anh vừa chuyển đến, chưa sắm sửa được nhiều thứ.
Tống Lăng Ức lâng lâng, cảm giác cả hai cùng đi siêu thị thật tuyệt, giống hệt một gia đình thực sự. Tề An Cư mua một vài nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hằng ngày sau đó đẩy xe đến quầy tính tiền. Tống Lăng Ức nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta chơi bóng nhé?" Cậu vẫn ghim Phàn Lâm và luôn muốn thay thế cậu ta.
Tề An Cư đã lâu không chạm vào vợt dù vết thương ở cổ tay đã bình phục. Anh có chút hứng thú trước đề nghị của Tống Lăng Ức. Ngay khi anh chuẩn bị đồng ý, điện thoại di động lập tức vang lên.
Tề An Cư có chút bối rối khi nghe điện thoại, gương mặt anh hơi tối lại. Trái tim Tống Lăng Ức bỗng căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ bảo tôi quay lại ngay."
Hóa ra sau khi tỉnh dậy, Dương Quỳnh không thấy con trai, cũng không có điện thoại trên người liền thực sự tìm người quản lý chung cư nhờ họ gọi cho anh.