Than trời trách đất, cuối cùng chỉ có thể trách bản thân lụy tình, tự mình làm khổ mình.
Đời người, n.g.u một lần là quá đủ.
"Ly hôn đi."
10 năm.
Không nghĩ tới tôi lại là người chủ động yêu cầu ly hôn.
Ôn Ninh nghe xong, gương mặt cô ta gấp gáp không chờ được mà hiện lên vẻ tiểu nhân đắc chí.
Về phía An Khả Ngưỡng, hắn ta vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhướng mày nhìn thẳng vào tôi.
"Chơi chán chưa?" Hắn ta nói, "Em chỉ biết lấy mỗi trò vặt này ra dọa anh thôi sao?"
Tôi xoay người đi vào thư phòng của hắn, rút ra tập hồ sơ thỏa thuận ly hôn mà tôi đã đọc qua cả ngàn lần nhưng lại chưa bao giờ đưa ra.
Bút trên tay tôi lướt loẹt xoẹt trên mặt giấy. Nghĩ cũng thấy thú vị, ký tên vốn chỉ tốn một ít thời gian, vậy mà bấy lâu nay tôi vẫn chần chờ không dám nghĩ đến.
Sau khi đưa hồ sơ thoả thuận ly hôn cho An Khả Ngưỡng, tôi nói với Ôn Ninh: "Hợp đồng giữa tôi với cô đã hết hạn, không cần gia hạn nữa. Phần còn lại tôi sẽ tìm người giải quyết triệt để với cô."
Từ đầu đến cuối, một loạt các hành động của tôi diễn ra vô cùng dứt khoát. Tôi vô cùng bình tĩnh mà sắp xếp mọi thứ, đến cả một ánh mắt tôi cũng không thèm bố thí cho hắn.
Ấy vậy mà lại chọc cho một kẻ lạnh lùng như An Khả Ngưỡng nổi nóng.
"Tần Thi, em quậy xong chưa?"
Hắn ta nắm chặt cổ tay tôi.
"Anh buông tay tôi ra."
"Ôn Ninh." Hắn mở miệng ra kêu Ôn Ninh, nhưng mắt thì nhìn tôi chăm chăm, "Em ra ngoài trước đi."
Ôn Ninh không cam tâm rời đi trong lúc này, cô ta nắm chặt ống tay áo của An Khả Ngưỡng như muốn nói thêm gì đó. Thế nhưng khi nhìn thấy tập hồ sơ thỏa thuận ly hôn nằm lăn lóc trên sàn nhà thì lập tức ngoan ngoãn buông tay.
Cô ta chờ đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm một lúc cũng chẳng sao.
Trước khi đi, Ôn Ninh còn nán lại ưỡn ẹo chêm vào một câu đạo đức giả: "Hai người đừng cãi nhau nữa, có việc gì thì từ từ thảo luận với nhau rồi cũng đâu vào đó thôi mà.”
Cửa vừa đóng lại, tôi dùng hết sức hất tay An Khả Ngưỡng ra nhưng lại bị hắn ta ôm lấy, nhấc bổng lên rồi đ è xuống mặt bàn.
"Tần Thi, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn."
"Liên quan gì đến tôi chứ?”
Tôi tiếp tục đẩy hắn ra.
Hắn ta cười lạnh: "Rời xa anh, rời xa Ôn Ninh, với danh tiếng hiện tại của em thì ngay cả vai quần chúng em còn không được diễn nữa là."
"Cho dù là vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến anh."
Hắn buông tôi ra, khoanh tay dựa vào tường.
"Em cũng gần ba mươi rồi mà một tác phẩm cũng chẳng có. Sau này nổi tiếng kiểu gì?” An Khả Ngưỡng nhướng mày, "Dựa vào việc xào CP à? Xào với ai ấy nhỉ?? Cái tên gì mà…”
Hắn ta nhếch môi khinh khỉnh, châm chọc: "Người ta thèm để ý đến em sao?"
5.
À, đúng là không thèm thật.
Trần Tứ.
Từ khi tôi còn chưa vào giới giải trí, cậu ta đã hot rần rần.
Ở cái giới giải trí này, chỉ c ần sai một li là vô số người ra sức đẩy bạn xuống vực sâu thăm thẳm. Chẳng ai có thể nổi tiếng mãi được.
Ấy vậy mà bao nhiêu năm qua, Trần Tứ không chỉ giữ vững độ hot của mình mà tên tuổi cậu ta ngày một vang dội.
Tôi mới gặp cậu ta một lần duy nhất.
Bảy năm trước, tại Lễ trao giải âm nhạc quốc tế.
Trần Tứ là ca sĩ Trung Quốc duy nhất được diễn solo mở màn.
Đó là thời điểm sự nghiệp tôi có những bước ngoặt lớn, nhưng lúc chụp ảnh tập thể cùng cậu ta, tôi cũng chỉ có thể ló mặt ở ngoài cùng bức ảnh.
Khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là vài chục người trong bức ảnh, cậu ta còn là một vì sao sáng mà người thường như tôi mơ ước được chạm tay vào.
Huống chi hiện tại, sự nghiệp của tôi đã bị Ôn Ninh làm cho nát bét.
“Bà nói ai? Bà lặp lại thật to cho tôi nghe, bà muốn xin Wechat của ai cơ?”
Đầu dây bên kia là cô bạn làm nhà sản xuất phim mà tôi khá thân.
"Wechat người đại diện của cậu ta là được..." Tôi nắm chặt điện thoại di động, "Thôi bỏ qua đi, xem như tôi chưa nói gì."
"Bà bị Ôn Ninh k1ch thích tức đến n.g.u rồi phải không?" Cô bạn tôi nói thẳng: "Bà nghĩ coi Trần Tứ là ai, cậu ta sẽ đồng ý để bà tạo scandal hay sao? Dù bà có cầm dao kề vào cổ cậu ta đi nữa thì cậu ta cũng chả bao giờ đồng ý đâu. Tỉnh lại đi má ôiiiiii”
Sau hôm tôi ký tên ly hôn, Ôn Ninh đăng lên vòng bạn bè tuyên bố tôi và cô ta chính thức chấm dứt hợp đồng.
Ngay sau đó, cô ta liền ký hợp đồng với một nghệ sĩ tên Phùng Du vốn có xích mích với tôi.
Phùng Du không chỉ trông na ná tôi, mà cô ta còn trẻ hơn tôi những năm tuổi.
Người trong giới giải trí đều đang chờ mong kẻ bị bỏ rơi là tôi sẽ có kết cục như nào.
"Con khốn Ôn Ninh chơi ác thật, mới chấm dứt hợp đồng là quay sang bôi đen bà trên Weibo. Bà coi chưa, người ta chửi rủa bà trên mọi mặt trận kìa."
Cô ấy tức giận thay tôi.
"Ê mà tôi nghe nói Trần Tứ muốn tham gia chương trình hẹn hò."
"Hả? Chương trình hẹn hò?" Tôi thốt lên, "Cậu ta không sợ mất fan sao?"
"Bên nhà đài mừng rớt nước mắt, cúng thần bái phật bốn phương tám hướng kia kìa", cô bạn tôi không chút kinh ngạc, "Nghe nói chỉ cần anh ta chịu tham gia thì muốn gì bên đó chiều tất.”
Cùng đỉnh lưu như Trần Tứ tham gia chương trình hẹn hò, không cần nghĩ cũng biết đây là đề tài chấn động cho cánh nhà báo khai thác.
Nếu muốn trở lại sân khấu theo đuổi giấc mộng ca hát một lần nữa thì đây chính là cơ hội hiếm có mà tôi đang tìm.
"Tôi biết bà đang nghĩ gì." Cô ấy thở dài, giọng điệu vô cùng chắc chắn, "Nhưng bà giành không lại đâu. Vị trí nữ khách mời cạnh tranh khốc liệt lắm, con khốn Ôn Ninh thò mặt mốc vào giành cơ hội thử vai cho ả Phùng Du đấy.”
"Ghét thì ghét nhưng tôi phải công nhận, lần này chắc chắn Ôn Ninh sẽ giành được vị trí này. Nội việc đầu tư mua hot search cho Phùng Du cũng ngốn hết một khoản kha khá rồi. Chưa kể, cô ta thậm chí còn sắp xếp cho ảnh đế An Khả Ngưỡng đến làm khách mời thường trú để lấy lòng tổ chương trình nữa. Bà nói đi, bà giành sao lại người ta.”
Tôi im lặng cầm điện thoại di động.
"Mà thôi, bà rời khỏi Ôn Ninh cũng tốt. Cô ta trì hoãn bà quá lâu rồi." Cô ấy trấn an tôi, "Có một người đại diện đến gặp tôi nói là muốn hợp tác với bà, bà gặp thử không?”
"Được."
Sau khi cúp máy, tôi thêm Wechat người đại diện kia.
Cậu ta đề nghị gặp mặt trực tiếp để trao đổi thêm, tôi đồng ý.
Đoàn Tiêu.
Trông cậu ta rất trẻ, dường như không có nhiều kinh nghiệm lắm.
Tôi hỏi cậu ta tại sao lại muốn làm người đại diện của tôi?
Cậu ta hưng phấn nói, "Chị ơi, từ nhỏ em đã thích xem chị nhảy rồi."
Chết toi, sao có vẻ không đáng tin cậy lắm nhỉ.
Nhắc tới việc xem tôi múa từ nhỏ, cậu ta còn đứng lên, biễu diễn một đoạn trước mặt tôi.
Tôi hơi xấu hổ, vội vàng chỉnh lại kính râm.
"Chị ơi, chị nói gì đi." Cậu ta vừa nhảy xong, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, "Phải làm sao thì chị mới chịu ký hợp đồng với em?”
Tôi đưa khăn giấy cho cậu ta, chợt nghĩ ra một nhiệm vụ bất khả thi cho có lệ.
"Nếu cậu giành được cơ hội thử vai trong chương trình hẹn hò của Trần Tứ cho tôi, tôi sẽ ký với cậu."
"Ha ha."
Đột nhiên sau lưng tôi truyền đến tiếng cười chế nhạo quen thuộc.
À, ra là Ôn Ninh. Phía sau cô ta là An Khả Ngưỡng đang đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, kế đến là Phùng Du.
Khi xưa, cả ba chúng tôi cùng nhau ra ngoài trông cũng như này.
Dường như Ôn Ninh đang ngầm tuyên bố với tôi rằng người đứng cạnh An Khả Ngưỡng sẽ mãi là cô ta, còn tôi lại chỉ là kẻ qua đường ai cũng thay thế được.
“Ây dô, chắc đây là người đại diện mới của cô nhỉ?" Ôn Ninh cười nhạo, "Quá là xứng luôn ấy chớ. Người này so với người kia càng thêm ngây thơ. Tần Thi à, cô đã nhận ra mấy năm nay tôi bảo vệ cô tốt cỡ nào chưa?”
Cô ta đắc ý đến mức trước mặt An Khả Ngưỡng còn không thèm giả vờ.
Rõ ràng chúng tôi đang ở trong phòng VIP của nhà hàng, bốn bề kín như bưng. Nhưng tôi lại có cảm giác hàng ngàn hàng vạn người đang trông thấy dáng vẻ xấu hổ của tôi bây giờ.
"Biết sai chưa?"
Trước mặt mọi người, ngữ khí An Khả Ngưỡng lạnh lùng mà khinh miệt nói:
"Chỉ cần em cúi đầu xin lỗi Ôn Ninh, anh còn có thể cho em một cơ hội."
Xin lỗi?
Đừng có mơ.
"Không cần anh ra vẻ. Cơ hội này tôi sẽ tự mình nắm lấy.”
Nói cho oách vậy chứ tôi thực sự không có chút tự tin nào.
"Tôi vất vả tranh giành còn không chắc có thể cướp được, cô lấy cái gì mà nắm?" Ôn Ninh cười nhạt, "Dựa vào khuôn mặt này của cô sao?"
Mấy năm nay, mỗi khi tôi muốn biểu đạt ý tưởng nào đó đều bị cô ta và An Khả Ngưỡng dùng thủ đoạn chọc ngoáy, chà đạp, làm tôi mất hết niềm tin vào bản thân mình.
Đến cả bây giờ, tôi vẫn không cách nào phản bác được cô ta.
Tôi… thực sự không có phần thắng nào.
"Quả thật, chị Thi Thi không có cơ hội thử vai cho chương trình này."
Đoàn Tiêu vẫn luôn đứng xem đột nhiên lên tiếng, đôi mắt cong cong như trăng non: "Trực tiếp thành khách mời nữ trong chương trình chẳng phải hay hơn sao? Cần gì phải thử vai?"
Tất cả đều sửng sốt.
Cậu ta lấy điện thoại ra gọi điện.
"Anh ơi, em đã gặp chị Thi Thi rồi.”
Sau đó đưa điện thoại cho tôi.
Tôi bối rối nhận lấy, áp điện thoại lên tai.
"Alo?"
Tiếng nhạc xập xình ở đầu dây bên kia dần chuyển sang yên tĩnh.
Nhưng lại không nói gì.
Tiếng hít thở vang lên.
Dù chỉ là một hơi thở nhưng lại khiến tôi lờ mờ đoán ra được cái gì đó. Tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Tôi bất an nhìn Đoàn Tiêu.
Miệng thì cười tủm tỉm, nhưng rõ ràng cậu ta có chút không kiên nhẫn với người trong điện thoại.
"An Khả Ngưỡng." Cậu ta nhìn An Khả Ngưỡng, nhưng lại cố ý nói đầu dây bên kia nghe: "Cơ hội này, cũng không phải chỉ mình anh có khả năng cho chị Thi Thi.”
An Khả Ngưỡng nhíu mày, vừa định mở miệng nói ——
"Tần Thi."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Âm thanh này… thật chẳng hề khác âm thanh tôi nghe được vào Lễ trao giải m nhạc bảy năm trước.
Cậu ta là ánh sáng rực rỡ nhất trên sân khấu.
Mà tôi chỉ là một chiếc bóng dưới mặt đất dõi theo cậu mà thôi.
Tôi không bao giờ nghĩ tới người như tôi lại được trò chuyện với cậu. Hơi thở cậu ta như xuyên qua điện thoại thiêu đốt tai tôi.
"Trần...Trần Tứ?".
Vừa nghe tôi thốt lên cái tên này, Ôn Ninh lập tức biến sắc.
Phùng Du kéo kéo tay cô ta: "Chị, không phải chị nói..."
Ôn Ninh tức giận quay đầu trừng cô ta.
"Ừm." Trần Tứ có chút tuỳ ý hỏi, "Muốn cơ hội gì?"
Tôi hít sâu một hơi: "Tôi muốn tham gia chương trình hẹn hò với cậu.”
Cậu ta dừng vài giây: "Bên cạnh có người?"
Tôi theo bản năng nhìn An Khả Ngưỡng.
Ánh mắt của tôi không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của hắn. An Khả Ngưỡng vậy mà lại nhìn tôi chằm chằm.
"Ừm."
"Bật loa ngoài." Trần Tứ giở giọng vô lại.
"Hả?"
Tôi giật mình nhưng vẫn làm theo.
Tim tôi lúc này đập thình thịch.
Đặt điện thoại di động lên chiếc bàn thủy tinh sáng bóng, giọng nói lành lạnh nhưng trong trẻo của Trần Tứ vang lên.
"Tham gia chương trình kia làm gì?"
Hả? Tôi còn có thể làm gì khác trong chương trình hẹn hò sao?
"Muốn…”
"Muốn cái gì?"
Giọng cậu ta trầm hơn, từng bước dụ dỗ tôi.
Tôi hoảng loạn.
"Muốn hẹn hò với cậu."
Trần Tứ ở bên kia cười khẽ: "Tôi chỉ trực tiếp kết hôn thôi."