Nắng rọi qua trần nhà bằng kính, chiếu xuống không gian rộng rãi và sáng sủa, mặt sàn bóng loáng. Xuyên qua những mặt kính trong suốt, có thể nhìn thấy từng tốp nam nữ ăn mặc rực rỡ tới lui bên trong, dưới ánh đèn sáng ngời, không khí tràn ngập mùi thơm của những món hàng mới toanh.
Một chàng thanh niên với vóc dáng cao gầy đứng giữa dòng người qua lại, hoàn toàn tách biệt khỏi khung cảnh xung quanh.
Anh có gương mặt điển trai, đôi mắt hơi cụp xuống, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi mắt và mái tóc nhạt màu, tản ra khí chất xa cách khó gần.
Bấy giờ anh đang cau mày, trông như đang buồn bực.
Tuy vậy, vẻ ngoài quá mức xuất sắc vẫn thu hút không ít ánh nhìn cả lộ liễu lẫn kín đáo, thi thoảng sẽ có vài cô gái lén lút nhìn về phía anh, trông như có vẻ rục rịch muốn lại gần.
Nhưng ngay lúc ấy, một người phụ nữ với vóc dáng mảnh khảnh bước ra từ một cửa hàng.
Tuy trông cô cực kì xinh đẹp, nhưng gương mặt sắc nét lại mang đến cảm giác xâm lược bén nhọn. Lúc này cô đang híp mắt nhìn chàng thanh niên, nói với chất giọng khá trầm so với những cô gái bình thường:
“Sao anh không vào?”
Diệp Ca: “…”
Vì tôi không muốn.
Nhưng đối phương như không hề nhận ra vẻ kháng cự của anh, trái lại còn đi đến, không nói không rằng ôm tay Diệp Ca.
Vẻ mặt Diệp Ca không hề thay đổi, anh thở dài, cam chịu số phận bị kéo vào.
Kê Huyền quay sang, đôi mắt đen kịt híp lại tùy tiện quét qua đại sảnh, đôi tay tái nhợt lạnh băng siết chặt thêm vài phần đầy chiếm hữu, như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Xung quanh vang lên tiếng oán thầm thất vọng.
…Quả nhiên trai đẹp đều có chủ mà.
Vừa bước vào cửa hàng, Diệp Ca đã ngây người.
Hóa ra đây không phải cửa hàng quần áo phụ nữ.
Không đúng, Kê Huyền không phải nữ giới! Hắn vốn không nên đi vào cửa hàng quần áo nữ mà! Đừng để bị hắn ảnh hưởng!
Diệp Ca lắc đầu, hất những ý nghĩ hoang đường vừa rồi ra ngoài.
Thế nhưng, sau khi kéo anh vào tiệm Kê Huyền lập tức thả tay rồi biến mất ngay tức khắc, bỏ mình Diệp Ca đứng giữa những tủ quần áo.
Trông cửa hàng đồ nam này có vẻ là kiểu cực kỳ cao cấp, có quần áo may sẵn, cũng có thể đặt làm riêng; từng bộ đồ được treo trên vách gỗ, ánh đèn chiếu rọi xuống tỏa ra mùi tiền thơm ngát.
Diệp Ca tiện tay kéo một bộ ra liếc nhìn giá tiền.
Anh kinh ngạc đến quên cả thở.
Ăn… ăn cướp đấy hả?
Diệp Ca cẩn thận đếm số lượng số “không” trên đó, sau đó nhẩm tính tiền lương của minh ở Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên… ước chừng khoảng năm năm không ăn không uống anh sẽ mua được bộ quần áo này.
…Chết tiệt, rõ ràng anh cũng là công chức mà!
Khi Diệp Ca đang mải đau lòng vì khoản lương của mình, Kê Huyền dẫn thợ may đi ra.
Anh ngạc nhiên.
Không đúng, giờ Kê Huyền đang ở trong hình dáng này, sao có thể thử quần áo nam chứ?
Không đợi Diệp Ca kịp suy nghĩ, Kê Huyền đã chỉ về phía anh, cười tít mắt nói với thợ may: “Nhờ anh.”
Diệp Ca: “???”
Chờ anh phản ứng kịp, thợ may đã cầm thước dây ướm lên người anh.
Cơ thể Diệp Ca cứng đờ, anh chớp mắt với Kê Huyền.
…Vụ gì đây?
Kê Huyền thổi một chiếc hôn gió về phía anh.
…Muah.
Diệp Ca: “…”
Nhìn chàng thanh niên trước mặt quay đi không dám nhìn thẳng, nụ cười trên môi Kê Huyền càng sâu hơn, như đang cực kì đắc ý với việc này.
Thợ may quen tay hay nghề, hiệu suất cực cao, chẳng mấy chốc người nọ đã lấy hết toàn bộ số đo cần thiết rồi quay người đi vào phía trong cửa hàng.
Diệp Ca nhân cơ hội này tóm lấy Kê Huyền, cố hạ thấp giọng, hỏi:
“Cậu làm gì đấy?”
Kê Huyền cười xởi lởi: “Mua quần áo cho anh đó.”
Giọng Diệp Ca chợt vống lên: “…Tôi không mua nổi!”
Kê Huyền: “Em mua được.”
Diệp Ca: “…”
Trán anh lại giật giật, anh hít sâu rồi xoay người bỏ đi.
Kê Huyền nhanh tay lẹ mắt níu anh lại: “Anh đi đâu vậy?”
Diệp Ca nghiến răng: “Ra. Ngoài.”
Kê Huyền: “Không phải anh đã hứa sẽ ở bên em cả ngày hôm nay, muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm sao?”
Diệp Ca: “…”
Sao tôi không nhớ mình đã nói những câu đó nhỉ!
Thấy vẻ ngơ ngác của đối phương, Kê Huyền cong môi: “Hôm nay, em muốn mua quần áo cho anh ở đây.”
Hắn nghiêng đến, hơi thở lạnh lẽo lướt qua vành tai ấm áp của chàng thanh niên, giọng nói không còn nữ tính mà trầm khàn, mang theo chút lười biếng gian xảo không rõ:
“Mà hôm nay, anh thuộc về em.”
Tai Diệp Ca tê rần.
Anh lùi lại theo bản năng, sững sờ nhìn Kê Huyền.
Đối phương cũng lui về như không có chuyện gì, quay đầu nhẹ giọng dặn dò thợ may chuyện gì đó.
Ở nơi đối phương không thấy được, Diệp Ca giơ tay nhéo mạnh vành tai của mình, như muốn xua đi xúc cảm quái dị kia.
Thấy Kê Huyền quay đầu lại, Diệp Ca đột ngột buông tay, giả vờ nghiêng đầu ngắm hàng áo sơ mi trước mặt.
Kê Huyền đi tới, đôi mắt u ám lướt qua vành tai đỏ ứng của đối phương, sau đó nhìn theo ánh mắt anh đến chiếc áo sơ-mi trước mặt, hắn cong môi: “Thích à?”
Diệp Ca cảnh giác nói: “Không…”
Nhưng trước khi anh kịp từ chối, Kê Huyền đã gọi người phục vụ bên cạnh: “Gói hết hàng này lại.”
Diệp Ca: “…?”
Anh kéo tay Kê Huyền, nghiến răng nói nhỏ: “Tôi không cần!”
Kê Huyền bừng tỉnh: “Anh nói đúng.”
Diệp Ca: “???”
Gì cơ?
Anh chưa kịp hiểu chuyện gì.
Kê Huyền đã nói tiếp: “Mỗi áo sơ-mi thì sao được, không có quần và giày phối cùng thì làm sao mặc được chứ?”
Diệp Ca: “!!!”
Khoan đã???
Ý tôi không phải vậy!!
Kê Huyền nâng tay, ngón tay mảnh khảnh kẹp tấm thẻ màu đen vàng: “Gửi những thứ này và quần áo may xong đến địa chỉ vừa rồi tôi để lại.”
Ngay sau đó, hắn kéo Diệp Ca đang hoang mang đầy mặt rời khỏi cửa hàng.
Diệp Ca ngoái nhìn cửa hàng càng lúc càng cách xa sau lưng, anh đần mặt, rề rà hỏi: “Tổng… tổng cộng cậu tiêu bao nhiêu tiền đấy?”
Đôi tay lạnh băng của Kê Huyền ôm cánh tay Diệp Ca, hắn cười híp mắt, nói: “Anh muốn trả lại em à?”
“Cũng được.” Kê Huyền bình tĩnh gật đầu: “Chẳng qua những thứ này đều mua theo kích cỡ của anh, nếu anh không mặc thì chỉ có thể vứt đi thôi.”
Diệp Ca: “…”
Một chuỗi số 0 bay ngang đầu anh.
Đệt.
Kê Huyền nghiêng đầu nhìn Diệp Ca, mỉm cười: “Đi, em còn chưa mua đã đâu.”
Hắn dồn lực vào tay, cưỡng ép kéo chàng thanh niên đi về phía cửa hàng thứ hai.
Trong cửa tiệm sau lưng họ.
Hai nhân viên đứng sau quầy nhìn bóng lưng một nam một nữ càng lúc càng xa.
Một trong những nhân viên nói: “Chúa ơi, phú bà đó.”
Người còn lại gật đầu, hâm mộ hùa theo: “Còn là một phú bà xinh đẹp, vóc người cao ráo nữa.”
“Chẳng qua là hơi cao quá.”
“Nhưng mà tôi có thể.”
“Thật ra tôi cũng có thể.”
Thợ may ló đầu ra từ phía sau, tàn nhẫn chen ngang giấc mơ giữa ban ngày của họ: “Các cậu có thể cái quỷ gì, khi nào đẹp trai được như bạn trai của người ta đi rồi nói.”
Hai nhân viên cửa hàng im lặng: “…”
Nói đúng lắm, cãi không được.
Bất kể Diệp Ca có giãy dụa như thế nào, Kê Huyền vẫn kiên quyết dạo quanh một vòng khu thời trang nam giới cao cấp, đến cuối cùng, Diệp Ca cũng thôi phản kháng.
Dù sao anh có từ chối trực tiếp thẳng thừng đến cỡ nào, đối phương vẫn có thể tìm được đủ cách ngụy biện để đáp trả lại anh.
Diệp Ca treo túi lớn túi nhỏ trên người, bất lực theo sau Kê Huyền.
Kê Huyền thì bừng bừng hứng thú đi phía trước, ánh mắt lướt qua từng tủ kính một, có vẻ đang cực kì vui vẻ.
Một đôi tình nhân đi tới.
Cô gái nhìn Diệp Ca đi phía sau, thúc khuỷu tay vào bạn trai mình, nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Anh xem người ta kìa, tận tâm tận lực đi mua sắm cùng bạn gái, anh mới đi cùng em được mấy bước đã bắt đầu than thở.”
Diệp Ca: “Tôi không…”
Anh chợt nhận ra mình chẳng việc gì phải giải thích với người lạ, thế là bực bội nuốt những lời chưa nói ra trở vào.
Lúc này, Kê Huyền đi phía trước nhìn thấy một của hàng, mắt hắn sáng rỡ, quay đầu ngoắc tay với Diệp Ca:
“Mau, cái này hợp với anh này!”
Đôi tình nhân quay sang, nhìn lên biển hiệu cao cấp phía trên.
Chàng trai nói khẽ: “Em nhìn bạn gái người ta kìa, sinh nhật năm ngoái em tặng anh đôi găng Taobao giá 9.9 tệ, còn miễn phí vận chuyển.”
Cô gái: “…”
Diệp Ca không nhịn được quay sang: “Hắn không phải…”
Nhưng đôi tình nhân nọ đã đi xa.
Diệp Ca cam chịu thở dài, theo chân Kê Huyền vào cửa hàng.
Kê Huyền híp mắt, ánh mắt cay độc quét qua những kệ hàng, hắn rút từng bộ quần áo nhét vào lòng Diệp Ca: “Cái này, cái này, cái này… cả cái này nữa.”
Diệp Ca chật vật ló đầu ra từ sau đống quần áo: “Cậu tính giết người hay gì?”
Bấy giờ Kê Huyền mới dừng lại.
Hắn không nói không rằng đẩy Diệp Ca về phía phòng thay đồ: “Thử đi.”
Diệp Ca nhìn căn phòng nhỏ hẹp trước mặt, lại ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, tuyệt vọng thở dài.
…Đã đến nước này rồi.
Thì đành đâm lao theo lao thôi.
Năm phút sau, cửa phòng thử đồ mở ra.
Chàng thanh niên bước ra.
Nhân viên cửa hàng cảm thán: “Mắt thẩm mỹ của bạn gái anh tuyệt quá!”
Cô làm nhân viên bán hàng nhiều năm, đã sớm luyện ra bản lĩnh nhắm mắt khen bừa, nhưng lúc này, lời khen của cô thực sự xuất phát từ nội tâm.
Vóc dáng đối phương vốn cao gầy, là một mắc áo trời sinh, lúc này trên người lại là quần áo cao cấp nên càng thêm phần sang trọng, đôi mắt nhạt màu dưới ánh đèn lộ ra vẻ trong veo như hổ phách, có cảm giác xa cách bí ẩn như không thuộc về thế giới này.
…Điểm duy nhất còn khuyết thiếu chính là vẻ mặt của chàng thanh niên này hơi cứng nhắc quá.
Diệp Ca mở lời: “Thật ra thì…”
“Cảm ơn đã khen.” Kê Huyền thấp giọng cười: “Tôi lấy bộ này.”
Hắn đáp rất thuận miệng, vẻ mặt không hề thay đổi.
Diệp Ca: “…”
Kê Huyền bước tới, hàng mi dài che khuất đôi mắt u ám, ánh mắt như có thực thể tỉ mẩn quét qua từng tấc cơ thể anh…
Diệp Ca bị hắn nhìn đến khó chịu cả người, giống như… đối phương đang dùng ánh mắt lột sạch anh vậy.
Anh cau mày, cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”
Kê Huyền nhếch môi, đôi mắt đen láy lóe lên một tia đỏ rực, như gợn sóng thoáng qua trên mặt hồ.
Khi hai người rời khỏi cửa hàng này, tuy trung tâm thương mại vẫn đèn đuốc sáng choang nhưng nhìn qua lớp trần kính đã có thể thấy được bầu trời tối đen bên ngoài, chẳng qua tiếng người xung quanh vẫn ồn ào như cũ, ai nấy đều tươi cười qua lại trong sảnh.
Ánh mắt Diệp Ca đụng trúng một tiệm trà sữa ngay cửa trung tâm thương mại, ánh mắt đờ đẫn suốt cả ngày dài của anh chợt sáng bừng lên.
Anh thả hết túi lớn túi nhỏ xuống cạnh Kê Huyền:
“Đợi chút.”
Kê Huyền giật mình, như thể không ngờ đối phương lại đột ngột chạy đi: “Này,…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, bóng lưng đối phương đã nhanh chóng biến mất trước mặt.
Chừng mười phút sau.
Chàng thanh niên cầm hai cốc trà sữa quay lại.
Anh tự nhiên đưa một cốc cho Kê Huyền, sau đó cắm ống hút trong tay vào cốc còn lại.
Chất lỏng ấm áp ngọt thanh thơm nồng mùi trà trôi xuống cổ, mang theo ma lực khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ.
Diệp Ca ngồi xuống băng ghế dài, đôi chân dài hơi cong, anh thả lỏng nói:
“Tiệm này vẫn chưa mở tại thành phố M, nhưng tôi đã nghe đồn lâu rồi, thấy mọi người đều nói rất ngon.”
Anh lắc cái cốc, trầm ngâm nói:
“Cũng uy tín đấy chứ.”
Diệp Ca lại nhấp một ngụm, tiện hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Kê Huyền cầm cốc trà sữa, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm vào da thịt lạnh băng, đến cả lệ quỷ như hắn cũng sinh ra ảo giác ấm áp.
Hắn quay sang, đôi mắt đen kịt chăm chăm nhìn sườn mặt chàng thanh niên, chậm rãi bằng chất giọng trầm thấp:
“Đúng.”
Diệp Ca quay sang, cau mày: “Nhưng cậu vẫn chưa uống thử mà?”
Kê Huyền đột nhiên chồm tới, môi mỏng lạnh lẽo cọ qua làn da cạnh môi chàng thanh niên, vừa chạm vào đã rời đi như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng như lông vũ phớt qua, lại tựa như giấc mộng vừa thoáng hiện đã biến mất.
Diệp Ca ngây người tròn mắt.
Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã lùi về.
Kê Huyền cười khẽ:
“Không cần thử.”
…Đã đủ ngọt rồi.
…
Diệp Ca cố ý giữ khoảng cách vài bước với Kê Huyền.
Anh cụp mắt nhìn mặt đất cách mình mấy bước trước mặt, vẻ mặt vô cảm, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Môi anh nóng hừng hực do bị chà xát quá mạnh.
Anh không sợ đau, thậm chí anh đã sớm quen với cảm giác đau đớn, nhưng không biết vì sao ạm lại không thể phớt lờ cảm giác khác thường trên khoảng da nhỏ xíu cạnh môi kia, dù cho anh suýt đã chùi tróc một lớp da ở đó.
Kê Huyền đi phía trước đột nhiên khựng lại, quay người nhìn Diệp Ca.
Diệp Ca giật mình, phản ứng mãnh liệt lui vài bước, cảnh giác nói: “Cậu làm sao đấy?”
Nhưng lúc này, Kê Huyền đã không còn vẻ bất cần và buông tuồng trước đó, mắt hắn hơi tối lại, thấp giọng nói: ”Người điều khiển rối gửi tin, gã nói đã hỏi được rồi.”
Diệp Ca sửng sốt.
Anh nói: “Đi.”
Hai người nhanh chóng tiến về phía một ngõ nhỏ tối tăm không người, ngay sau đó bóng người biến mất trong ngõ, hệt như trước giờ vốn chưa từng xuất hiện ở đó. Đèn đuốc trên đường vẫn sáng trưng, người qua lại tấp nập, không ai chú ý đến hai bóng người đột nhiên biến mất.
Trong kho hàng.
Người điều khiển rối ngồi trên đống sách chất cao, đắc thắng đung đưa đôi chân ngắn cũn, mà dưới chân gã là một con quỷ đã bị hành hạ tơi tả đang nằm sấp, máu tanh nhầy nhụa chảy khắp mặt đất, trong máu trôi nổi nào nội tạng nát vụn nào mảnh xương, chồng sách bên dưới bị máu tươi thấm ướt trông cực kì đang sợ.
“Sao hả? Hiệu suất rất cao đúng không?” Người điều khiển rối đắc chí khoe khoang: “Ta đã cải tiến phương pháp ban đầu của ngươi, không chỉ…”
Diệp Ca không có hứng nghe gã đã tra khảo bằng cách nào, thứ duy nhất anh quan tâm là kết quả:
“Ở đâu?”
Người điều khiến rối bĩu môi: “Ngươi chẳng thú vị chút nào.”
Gã tung người nhảy xuống rồi nặng nề đáp xuống cơ thể đã bị phá hủy tả tơi của tên quỷ nọ, người đối phương run lên, phát ra tiếng rên rỉ thê thảm. Người điều khiển rối vô cảm nhảy xuống khỏi người đối phương, đưa tờ giấy cho Diệp Ca.
“Coi như phần thưởng…” Gã chỉ con quỷ sau lưng: “Cho ta nó được không?”
Diệp Ca biết rõ sở thích của tên này.
Chắc gã lại muốn biến nó thành một con rối quỷ đây.
Anh gật đầu: “Tùy mày.”
Nói xong, Diệp Ca vội vàng rời khỏi kho hàng.
Người điều khiển rối nhìn theo bóng lưng anh, bĩu môi: “Vô vị.”
Gã ngoái đầu nhìn cơ thể tàn tạ của con quỷ kia, gương mặt nhỏ xíu non nớt lộ ra nụ cười mơ màng: “Đương nhiên, ngươi thì không phải, bảo bối của ta…”
Cùng với tiếng cười giòn giã, tiếng kêu gào của lệ quỷ vang vọng trong kho hàng trống trải tối tăm.
…
Bờ biển.
Tàu chở hàng cập sát bờ, các công nhân đang điều khiển cần cẩu bốc những thùng hàng nặng nề to lớn lên tàu hàng, tiếng hò hét quanh quẩn trong màn đêm mịt mù, giọng họ nghe có vẻ xa xăm, mơ hồ lẫn vào trong tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.
Đáy khoang hàng hóa.
Hai người chơi ngồi trong cabin, lười nhác đánh bài.
Sau lưng họ chất đầy hàng hóa, trên đầu chỉ treo một bóng đèn đơn sơ lắc lư theo sự chuyển động của khoang thuyền, ánh sáng chập chờn.
“Mày nghĩ chúng ta phải chờ ở đây bao lâu?”
Người chơi còn lại ném ra một đôi sáu, gã ta chống cằm, lười biếng nói: “Đương nhiên là chờ đến nơi, nếu không mày nghĩ bọn chúng sẽ không phái người trông chừng à?”
…Đôi K.
“Trên tàu có nhiều lệ quỷ và quái vật như vậy, mày nói xem sao lại cần bọn mình canh nhỉ?” Người chơi nọ than phiền.
“Đừng có ca cẩm.” Người chơi còn lại nói: “Dù gì chờ đến khi tàu ra khơi chúng ta cũng có thể lên boong rồi.”
Vừa nói gã ta vừa quăng ra một đôi A.
Người đối diện không lên tiếng.
Người chơi nọ cười “khà khà”, gã ta cúi đầu nhìn lá bài còn dư lại trong tay mình, nói: “Không đi? Không đi vậy thì tao…”
Gã ta vừa nói vừa ngẩng lên.
…Trước mặt không một bóng người.
Không biết từ lúc nào, người ngồi đối diện đánh bài với gã ta đã biến mất.
Người chơi đó sửng sốt, quen tay tính rút vũ khí ra.
Giây kế tiếp, bóng đèn trên trần đung đưa kịch liệt, một nguồn sức mạnh nào đó quăng gã ta xuống sàn, vũ khí trong tay rơi cạch xuống đất rồi nhanh chóng văng ra xa, biến mất trong bóng tối.
Ngón tay lạnh băng ghìm chặt lấy cổ gã ta như một cái kềm sắt, đầu gối nhấn trên vòm ngực hắn, tiếng xương sường gãy nát vang lên.
Người chơi nọ trợn trắng mắt, gã ta cảm thấy không khí trong phổi mình nhanh chóng bị rút sạch, nước bọt lẫn máu tràn ra khỏi môi.
Trong tầm nhìn choáng váng, gã ta nhìn thấy bóng đèn đang lắc lư trên đầu, lưu lại tàn ảnh của ánh lửa trong mắt gã ta, chói đến mức gã ta chẳng tài nào nhìn rõ người đang khống chế mình, chỉ có thể nhìn thấy lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén của đối phương trong tầm mắt, sát ý khiến người gã ta phát run ghìm chặt gã xuống sàn tàu, hệt như một con sâu bị đóng đinh vào tiêu bản:
“Đồ ở đâu?” Giọng đối phương rất lạnh, như băng tuyết không tan hàng ngàn năm, chất giọng hơi trầm, không chất chứa chút cảm xúc nào của con người.
Người chơi giãy dụa muốn phản kích.
Đầu gối đối phương từ từ ghìm xuống.
Xương sườn vỡ nát chèn ép lên phổi gã ta, cơn đau dữ dội ập tới.
Giọng nói trịch thượng vang lên từ phía trên, rất nhẹ và rất chậm:
“Có phải mày muốn chờ những con quỷ bên ngoài phát hiện động tĩnh bên này không?”
Bởi vì cổ họng bị bóp chặt nên người chơi nọ không thể lên tiếng, nhưng gã vẫn thầm giật mình.
Không sai, đúng là gã nghĩ như vậy.
Chàng thanh niên khẽ cười, giọng anh vang vọng trong kho hàng, không hiểu sao lại khiến người ta sởn gai ốc:
“Yên tâm, chúng không nghe thấy đâu.”
Cái… cái gì!
Người chơi nọ hốt hoảng.
Là sao? Không nghe thấy là thế nào?!
Một ý nghĩ khiến gã hoảng sợ từ từ hiện lên trong đầu, khiến cơ thể gã vô thức ớn lạnh, chỗ xương sườn gãy trong ngực bị đè ép làm nó đâm xuyên qua da thịt khiến gã đau đến chết đi sống lại, cơ thể bắt đầu run rẩy do mất máu quá nhiều, cảm giác sợ hãi và khủng hoảng toát ra từ trong xương cốt.
Hai mắt người chơi nọ tối đi, bị nỗi đau chi phối, gã ta run rẩy chỉ tay về phía cách đó không xa, chật vật nói: “Hàng, hàng thứ ba… số…7, 6, 48…”
Diệp Ca ung dung đứng dậy đi về phía đối phương chỉ.
Món hàng số 7648.
Một chiếc hộp nhỏ đầy bụi không hề bắt mắt được giấu trên kệ hàng bụi bặm, nhưng ngay khi Diệp Ca chạm vào nó anh có thể cảm nhận được bên ngoài bao phủ kín kẽ bởi từng lớp đạo cụ bảo vệ chống bị phát hiện, nếu như tìm từng món hàng một trong khoang tàu này thì quả thật không khác gì mò kim đáy bể.
Diệp Ca không định mở nó ở đây.
Đầu tiên, có thể bên trong có cài đặt chế độ phản kích nào đó, mà việc này cũng rất mất thời gian, lỡ như những tên quỷ khác chạy đến thì việc thoát thân sẽ rất phiền phức.
Anh đi đến trước mặt người chơi nọ, cười khẽ:
“Cảm ơn.”
Giây kế tiếng, ánh sáng lạnh lẽo đột ngột lóe lên dưới ánh đèn chao đảo, hệt như ánh đèn bỗng dưng hiện ra trong bóng tối.
Tay chân mềm nhũn co giật, sau đó không cử động nữa.
Máu tươi đỏ sẫm chậm rãi lan tràn như mặt hồ tĩnh lặng, vũng máu phản chiếu ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhuộm đỏ sàn khoang tàu rét lạnh; máu tươi như những chiếc xúc tu dần thấm lên những lá bài tán loạn đầy đất, nhuộm lá bài trắng như tuyết phía trên nhất thành màu đỏ tươi chói mắt.