Dưới trời đêm tĩnh lặng, vết máu khô đen kịt dưới đất phản chiếu bóng tối xa xăm.
Giữa đống đổ nát hoang vu cằn cỗi, có vài bóng người đứng nhìn nhau chằm chằm.
Bầu không khí lúng túng một cách lạ kì.
“…”
Thực tế thì ngay khi vừa dứt câu, Diệp Ca đã lập tức hối hận.
Bỏ mẹ rồi.
Thật ra anh cũng không biết phải giải thích thế nào cả!!
Ngay lúc này, Kê Huyền lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:
“Có thể mở hộp ra rồi.”
Vừa nói hắn vừa tự nhiên rút tay khỏi eo Diệp Ca, sau đó hơi lùi một bước, đôi mắt đỏ rực cụp xuống, ánh mắt dán trên chiếc hộp màu xám Diệp Ca đang cầm trên tay.
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai nấy nghiêm mặt nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Diệp Ca.
Diệp Ca ngạc nhiên liếc sang Kê Huyền.
Anh hoàn toàn không ngờ, với tính cách thâm độc của đối phương, hắn ta lại giúp anh giải vây vào thời khắc quan trọng này.
Không ngờ là, Kê Huyền lại nhạy bén cảm giác được ánh mắt của anh, hắn ngước lên nhìn Diệp Ca, khóe môi cong lên như cười như không, sắc đỏ lan tràn trong đôi mắt sâu thẳm và u ám của hắn. Hắn thong thả mấp máy môi:
“Anh nợ em đó nha.”
Diệp Ca: “…”
Vẫn cứ là thâm độc.
Bấy giờ, ba người còn lại cũng xúm đến, ánh mắt đồng loạt hướng đến chiếc hộp trên tay Diệp Ca… Trước đó Diệp Ca đã nhấn mạnh rất nhiều lần về tầm quan trọng của thứ nằm trong hộp nên ai nấy đều không khỏi nóng ruột.
Dù cô hoàn toàn không tin con quỷ trước mặt này, nhưng cũng phải thừa nhận rằng vừa rồi hắn đã ra tay giúp đỡ họ, hơn nữa, hiện giờ có chuyện còn quan trọng hơn cần họ để tâm đến.
Vệ Nguyệt Sơ quay lại nhìn Diệp Ca, hít thật sâu rồi chậm rãi nói:
“Mở đi.”
“Ừ.”
Diệp Ca thấp giọng trả lời, sau đó đưa tay nhấc nắp hộp lên.
Do không bị khóa, anh mở nắp hộp vô cùng dễ dàng.
Mọi người thò đầu nhìn vào trong hộp.
…Trong hộp còn một chiếc hộp nhỏ khác.
Diệp Ca: “…”
Tất cả chìm trong im lặng: “…”
“Ê ê ê!” BLAST giận đến mức lông mày dựng lên, cậu ta lớn tiếng gào: “Con quỷ này bị khùng đúng không?!”
Trần Thanh Dã đẩy kính, chậm rãi nói:
“Một lần hiếm hoi chúng ta cùng ý kiến.”
Diệp Ca lấy chiếc hộp nhỏ ra, đặt lên lòng bàn tay quan sát.
Nó là một khối lập phương vuông vức nhẵn nhụi, không có bất kì lỗ khóa hay khe hở nào, nhưng khi lắc nó lại có thể nghe thấy tiếng đồ vật bên trong.
Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Con quỷ kia đâu? Nếu nó có thể nhả ra vị trí cái hộp này, vậy chúng ta cũng có thể hỏi nó xem làm sao để mở được cái hộp này chứ.”
Diệp Ca hít sâu, nói: “Ờm… e là hơi khó.”
…Đã lâu vậy rồi, chắc người điều khiển rối đã biến nó thành rối quỷ rồi.
Diệp Ca ôm theo niềm hy vọng mong manh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền.
Người đàn ông nhún vai, tỏ ý anh đã đoán đúng.
Diệp Ca: “…”
Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày: “Sao vậy?”
Diệp Ca bất lực miết sống mũi: “Giết quỷ diệt khẩu rồi.”
Vệ Nguyệt Sơ: “…” Đúng là một tên đàn ông đáng sợ.
“Nhưng mà…” Diệp Ca nhìn về phía hộp nhỏ màu xám, anh híp mắt, ánh sáng rét lạnh tụ lại trên đầu ngón tay anh, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Anh nói: “Có thể thử dùng bạo lực phá hộp.”
Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp ra tay, Trần Thanh Dã bên cạnh đã đột ngột lên tiếng: “Này!”
Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, cúi người ghé sát đến gần chiếc hộp nhỏ trong tay Diệp Ca, chau mày: “Cái gì đây?”
Trần Thanh Dã chỉ vào một góc trên mặt hộp, nói:
“Hình như trông hơi quen quen.”
Diệp Ca sững lại.
Anh lật chiếc hộp nhỏ lại, ngửa mặt hướng về phía Trần Thanh Dã lên trời rồi nhìn theo chỗ đối phương chỉ.
Trên đó có một hoa văn khắc chìm, nếu không nhờ ánh trắng chiếu vào đúng góc thì gần như không thể phát hiện.
Vệ Nguyệt Sơ cũng sáp đến.
Cô cẩn thận tìm góc độ nhìn vài lần, sau đó cũng cau mày: “Hình như hơi quen thật.”
Cô nhìn Diệp Ca: “Anh thấy bao giờ chưa?”
Mắt Diệp Ca sầm xuống.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua bề mặt không bằng phẳng của chiếc hộp, đôi mắt hổ phách nhạt màu phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, anh nhẹ giọng nói thật chậm rãi:
“Dĩ nhiên.”
Giọng Diệp Ca bình tĩnh: “Đây là logo của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.”
Mọi người đồng loạt ngây người, ngẩng lên nhìn Diệp Ca.
Cái quái gì…?!
…
Năm phút sau, Diệp Ca phủi tro giấy còn lại trong tay, sau đó quay người bước tới.
“Sao rồi?” Vệ Nguyệt Sơ gấp gáp hỏi.
Diệp Ca híp mắt lắc đầu: “Ngũ Túc chưa thấy kiểu hộp này bao giờ.”
Trần Thanh Dã phân tích: “Cũng phải thôi, dù sao anh ta cũng chưa gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên được bao lâu, thông tin biết được cũng có hạn…”
Thời gian…?
Diệp Ca giật mình.
Anh lấy điện thoại ra, đặt chiếc hộp dưới ánh trăng rồi canh góc chụp một tấm, sau đó cắt riêng chỗ có logo rồi gửi cho ai đó qua WeChat.
Không lâu sau, điện thoại anh đổ chuông.
Vừa kết nối, một giọng nói chói tai đã vang lên bên kia đầu dây, nghe cực kỳ rõ ràng giữa bầu không khí yên ắng: “Tiên sư thằng ranh này, tối rồi cậu còn gửi tin nhắn gì đấy?! Không cho ai ngủ hết phải không?”
Diệp Ca tỉnh bơ giơ điện thoại xa khỏi tai mình.
Anh nói: “Trưởng phòng, anh có nhận ra logo này không?”
Giọng Lưu Triệu Thừa như không thể tin nổi:
“Diệp Ca, cậu làm việc ở Cục quản lí nhiều năm như vậy để làm cảnh hả? Logo của ngành mình cũng không nhận ra?”
“Biết thì biết, nhưng mà…” Diệp Ca ho một tiếng rồi nói: “Không phải vì nó hơi khác logo chính thức hiện tại của chúng ta sao, nên tôi mới hỏi sếp xem… có ấn tượng gì không?”
Mới nãy ông ta cũng có để ý đến, tuy đó đúng là logo của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, nhưng lại có vài sự khác biệt rất nhỏ trong chi tiết.
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì.
Diệp Ca kiên nhẫn đợi.
Một phút sau, giọng Lưu Triệu Thừa lại vang lên: “À… nó hả, đó là logo cũ của Cục quản lí.”
Có vấn đề.
Diệp Ca: “Chuyện là thế nào?”
“Chắc khoảng hơn ba mươi năm trước gì đó, Cục quản lí từng tái cơ cấu một lần.” Lưu Triệu Thừa nói: “Trước đó họ từng sử dụng thứ này, sau thì bỏ.”
Hơn ba mươi năm trước…?
Diệp Ca cau mày: “Tái cơ cấu? Tại sao lại tái cơ cấu?”
Lưu Triệu Thừa: “Tôi cũng không biết, khi đó tôi vừa gia nhập Cục quản lí không lâu, cũng chỉ là một nhân viên quèn như cậu thôi, sao biết được phía trên làm cái quái gì chứ. Dù sao thì lần đó gần như thay máu hết một loạt các ông lớn, cơ chế tổng thể cũng thay đổi nhiều lắm, sau đó phải phát triển thêm mười mấy năm mới dần trở thành như bây giờ.”
Ông ta hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Diệp Ca đáp: “Không có gì… tôi thấy một thứ chắc là đồ cũ của Cục quản lý nên tò mò hỏi tí thôi.”
“Đồ cũ? Đồ cũ gì?” Lưu Triệu Thừa hỏi: “Chụp toàn thể cho tôi xem.”
Diệp Ca vật lộn nửa buổi, phải nhờ sự giúp đỡ từ Trần Thanh Dã mới tìm ra cách gửi ảnh mà không cần cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Cái này thì tôi biết.”
Diệp Ca chấn động: “Sếp nói đi.”
Giọng Lưu Triệu Thừa vang lên: “Đây là một công cụ được nghiên cứu rất lâu về trước, là thứ Cục quản lí dùng để cất giữ đạo cụ có tính bảo mật và độ nguy hiểm cao, nếu như cưỡng chế phá ra thì nó sẽ tự hủy cùng với đồ vật bên trong.”
Diệp Ca giật mình.
May mà vừa rồi anh không chém mở cái hộp như kế hoạch ban đầu, không thì công sức của họ đã đổ sông đổ bể rồi.
Lưu Triệu Thừa nói tiếp: “Nhưng bây giờ thứ này hiếm giờ, do ít có tác dụng nên sau khi Cục quản lí tái cơ cấu thì không chế tạo nó nữa, cậu lấy đâu ra đấy?”
Ánh mắt Diệp Ca sầm xuống, anh không trả lời câu hỏi của đối phương mà tiếp tục hỏi:
“Vậy sếp cách mở không?”
“Vụ này thì tôi không biết.” Lưu Triệu Thừa nói: “Nhưng chắc trụ sở chính của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên ở thủ đô còn giữ lại không ít tài liệu và đồ vật trước khi tái cơ cấu, cậu có thể liên lạc với bên đó hỏi thử xem…”
Vừa hay, lúc này họ cũng đang ở thủ đô.
Diệp Ca: “Được, cảm ơn.”
Anh còn chưa kịp cúp máy, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói đầy ngờ vực của Lưu Triệu Thừa:
“Không phải cậu lại nhúng chàm vụ gì đấy chứ?”
Diệp Ca chối đây đẩy: “Không có không có! Sao thế được chứ!”
Lưu Triệu Thừa “Hừ” một tiếng: “Cậu sớm về lại đây cho tôi, thành phố M còn bao nhiêu việc đây này, không làm xong cuối năm nay có muốn nhận thưởng không đây!”
Điện thoại ngắt kết nối.
BLAST khoanh tay đứng bên cạnh chau mày nhìn Diệp Ca, giọng cực kì tệ:
“Này, tui nói ông chứ… ông để lão nói chuyện với ông vậy à?”
Xung quanh quá đỗi yên tĩnh nên dù họ không cố tình nghe lén cũng vẫn vô tình nghe thấy tiếng của đối phương… Tuy đã sớm biết ACE che giấu thân phận làm một nhân viên quèn của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, nhưng nghe cấp trên của anh nói chuyện không nể nang gì như vậy vẫn khiến họ không khỏi khó chịu.
Hiển nhiên, những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ.
“Đúng đúng!” Vệ Nguyệt Sơ nhảy đến bên cạnh Diệp Ca, giận dữ nói.
Cô là người đến Cục quản lí sớm nhất trong số họ, khi cô còn chưa biết Diệp Ca là ACE cũng đã nhiều lần tận mắt chứng kiến cảnh trưởng phòng Lưu gây khó dễ với Diệp Ca. Lúc đó không cảm thấy gì nhưng bây giờ biết người đối phương nhằm vào là thần tượng của mình, lửa giận lại bất chợt nổi lên.
Vệ Nguyệt Sơ nở nụ cười cực kì vô hại, hệt như một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu:
“Nếu anh không tiện ra tay, tôi không ngại dạy dỗ ông ta chút đỉnh đâu…”
Trần Thanh Dã trầm ngâm: “Ông ta có sợ sâu không?”
“Từ từ, từ từ!” Diệp Ca đau đầu, anh vội lên tiếng cắt ngang mưu đồ “dạy dỗ” Lưu Triệu Thừa của họ: “Các cậu rảnh lắm hay gì?”
Vệ Nguyệt Sơ gãi ót, xấu hổi nói:
“Có phải bây giờ đâu mà, thì… sau khi về thành phố M ấy…”
“Thật ra… trưởng phòng Lưu chỉ là một người tốt hơi quá thôi.” Diệp Ca thở dài.
Anh cụp mắt:
“Các cậu quay lại thế giới hiện thực cùng đám ma quỷ ngang ngược kia sau khi trò chơi sụp đổ, nhưng… lúc tôi trở lại, nơi này vẫn là một thế giới rất bình thường.”
Kí ức phủ bụi thật lâu lại tràn về.
Vào thời điểm ấy, chỉ có một từ để diễn tả…
Luống cuống.
Đèn quá sáng, người quá nhiều, thế giới quá yên bình.
Diệp Ca đã sống trong môi trường tàn khốc của trò chơi quá nhiều năm, khiến anh trở nên lạc loài với nơi này.
Khi đó, cả khi một chiếc xe hơi chạy lướt qua cũng khiến anh vô thức cảnh giác và thù địch, anh gần như phải dùng kiềm chế mình hết sức mới ngăn được mình rút dao chém nó. Mỗi đêm dù chỉ một ánh đèn thoáng qua hay một tiếng động vang lên từ thành phố phía xa cũng có thể đánh thức anh, người anh ướt đẫm mồ hôi, tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng chiến đấu… dường như anh đã rời khỏi trò chơi, nhưng lại như chưa từng rời đi vậy.
Phải biết tuy Diệp Ca vẫn luôn đứng đầu bản điểm tích lũy nhưng anh vẫn thiếu mấy chục ngàn điểm để có thể trực tiếp rời khỏi trò chơi.
Sau khi giết chết Kê Huyền, trò chơi nhận định Diệp Ca đã giết một con quỷ cấp cao, điểm tích lũy của anh lập tức tăng vọt, nhờ đó mà anh lấy được chiếc vé trở về thế giới hiện thực.
Cũng vì vậy, sự phản bội của Kê Huyền chính là thứ cuối cùng Diệp Ca trải qua trước khi rời khỏi trò chơi.
Và cũng gây ảnh hưởng kéo dài mãi về sau khi Diệp Ca trở về thế giới thực.
Trò chơi hóa thành ác mộng quấn lấy anh không ngừng nghỉ, thì thầm vào tai anh.
Hơn nữa, thế giới thực cũng đã thay đổi quá nhiều.
Do người mang cái tên “Diệp Ca” đã mất tích quá lâu nên cũng đã đã bị xem như đã chết, nơi anh từng ở cũng bị cho đấu giá, quê hương cảnh còn người mất, không còn chút dấu vết từng là của bản thân nào. Anh không còn người thân, không có căn cước công dân, trơ trọi một mình trên thế gian hệt như tấm bèo không biết trôi dạt về đâu.
So với thế giới thực này, trò chơi còn giống “nhà” hơn.
Cho đến khi…
Cái người tốt bụng quá mức đó xuất hiện.
Diệp Ca ngước mắt nhìn ba người trước mặt: “Anh ấy tìm người giúp tôi cấp lại thẻ căn cước, cũng là anh ấy cho tôi công việc này, nhà trọ mà tôi đang thuê cũng là anh ấy đứng ra làm người bảo đảm, hơn nữa, ba tháng tiền cọc đầu tiên cũng là anh ấy trả.”
Còn lí do thì đơn giản đến buồn cười.
Theo như Lưu Triệu Thừa giải thích thì là do phòng Hậu cần của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên quá thiếu người, mà ông ta lại nhất thời nông nổi nên mắc phải sai lầm, tuyển ngay một nhân viên chỉ biết ăn không ngồi rồi về làm.
Chẳng qua trước khi gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, Diệp Ca cũng đã điều tra sơ bộ.
Anh rất cảnh giác, dù sao thế giới này làm gì có lòng tốt vô điêu kiện như vậy… Thế nên Diệp Ca đã ngó qua hồ sơ của Lưu Triệu Thừa tại đồn cảnh sát.
Năm năm trước, cậu con trai duy nhất của Lưu Triệu Thừa tử vong trong một cuộc náo loạn của lệ quỷ cấp B, khi đó, cậu ấy bằng tuổi với Diệp Ca trong thế giới thực.
Về sau, Diệp Ca đón nhận lòng tốt của ông ta, trở thành một nhân viên Hậu cần trong Cục điều tra.
Tuy Lưu Triệu Thừa hay to tiếng lại xấu tính, còn rình rập trừ lương anh hằng ngày, nhưng Diệp Ca luôn cực kì rộng lòng với ông ta.
Ở thời đại này, người tốt quá mức như vậy thật không còn nhiều.
“Ồ… là vậy hả?” Vệ Nguyệt Sơ gãi đầu: “Không ngờ ông chú Địa Trung Hải là người tốt vậy đó.”
Trần Thanh Dã: “Đúng vậy, tuy không nhiều tóc, nhưng lại nhiều tâm.”
BLAST trầm ngâm: “Hình như tôi biết một dòng dầu gội có khả năng kích thích mọc tóc…”
Diệp Ca: “…”
Ê ê ê, các cậu lạc đề rồi đó!!!!
Anh hít thật sâu, tay ấn huyệt Thái Dương của mình, nói: “Dừng, dừng ngay, bây giờ là lúc nói chuyện tóc tai của trưởng phòng hả?”
Dưới sự cố gắng của Diệp Ca, câu chuyện đang dần đi xa đã được kéo về đúng hướng.
Vệ Nguyệt Sơ cụp mắt nhìn chiếc hộp nhỏ nhắn vuông vắn trong tay Diệp Ca, hỏi: “Vậy giờ anh định làm gì?”
Trần Thanh Dã: “Liên lạc với Ngũ Túc đi, không phải anh ta từng làm việc ở thủ đô một thời gian sao? Biết đâu lại có manh mối liên quan…”
Diệp Ca cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay mình, anh đột ngột nói:
“Nhưng chẳng phải chúng ta đang ở thủ đô rồi sao?”
Trần Thanh Dã giật mình: “Ý anh là?”
Diệp Ca ngước lên, mỉm cười: “Chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay đến thăm trụ sở chính một chuyến luôn đi.”
“Nhưng mà…” Trần Thanh Dã nhíu mày: “Giờ đang là buổi tối…”
BLAST bộp chộp ngắt lời anh ta: “Nè nè, sao ông cứ như lão già vậy, tuân thủ nhiều quy củ vậy để làm gì? Sao buổi tối thì không được hả?”
“Hơn nữa… ông nghe không hiểu sao?”
Cậu ta cười hề hề, một ngọn lửa hệt như màu tóc cậu ta như bùng lên sâu trong đôi mắt, cậu ta hào hứng nói:
“Lần này chúng ta sẽ đột nhập vào đó!”
Trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
So với chi nhánh tại thành phố M treo bảng hiệu tái chế và xử lí rác thải, trụ sở chính hoành tráng hơn nhiều, chí ít thì là một tòa nhà hẳn hoi.
Từ sau bách quỷ dạ hành, sự tồn tại của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên cũng bại lộ nên những bảng hiệu dùng để ngụy trang kia đã bị tháo xuống, đổi thành bảng hiệu chính thức của họ, mà trên bảng hiệu đó đang khắc logo cùng kiểu với trên chiếc hộp.
Dù đang là đêm khuya nhưng vẫn còn vài tầng trong Cục quản lí sáng đèn, dẫu sao ban đêm cũng là thời gian phần lớn lệ quỷ hoạt động, dĩ nhiên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên phải có nhân viên trực đêm.
Vì trụ sở chính Cục quản lí quá lớn nên mấy người họ đã thống nhất sẽ chia nhau hành động, tìm nơi lưu giữ các tài liệu và vật phẩm trước khi tái cơ cấu.
Nhưng mà…
“…” Diệp Ca hít sâu: “Bốn chữ chia nhau hành động cậu nghe không hiểu chữ nào hả?”
Kê Huyền dừng lại sau Diệp Ca không xa, bộ dáng thản nhiên như thường, mặt không đổi sắc: “Chẳng qua em vừa khéo chọn cùng đường với anh thôi, đừng có nghĩ nhiều.”
Diệp Ca: “…”
Tôi đệt mợ cậu chứ không nghĩ nhiều.
Kê Huyền bước nhanh tới sóng vai cùng Diệp Ca, hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực trong bóng tối lóe lên một tia sáng khác thường:
“Anh không nói với ba người kia nguyên nhân anh chọn đến vào buổi tối, đúng không?”
Diệp Ca khựng lại.
Anh khôi phục nhịp bước ban đầu, tỉnh bơ hỏi ngược lại: “Ồ? Cậu hiểu tôi đấy.”
Kê Huyền nở nụ cười, hắn thân mật sáp tới gần hơn, giọng nói trầm thấp:
“Dĩ nhiên rồi, em là người hiểu anh nhất thế giới mà.”
Diệp Ca lạnh lùng lườm hắn: “Đây là lí do cậu định biến tôi thành lệ quỷ lúc còn ở trong trò chơi à?”
Kê Huyền: “…”
Hắn vô thức khựng lại, để rồi ngay lập tức bị Diệp Ca bỏ lại phía sau.
Kê Huyền vội vàng tăng tốc đuổi theo theo sau lưng Diệp Ca, vội vàng xin lỗi.
“Anh ơi, em sai rồi.”
Diệp Ca không để ý tới hắn.
Đúng lúc này, anh cảm thấy tay áo mình hơi trì xuống.
Diệp Ca nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một bé trai tóc đen mắt đỏ đang dùng những ngón tay tái nhợt dè dặt níu tay áo anh, tỏ vẻ đáng thương làm nũng:
“Anh ơi, em biết lỗi thật rồi mà.”
Cậu dùng chiêu này nhuần nhuyễn như có năng khiếu trời ban ấy nhỉ.
Diệp Ca nói: “Không có tác dụng với tôi đâu.”
Nhưng Kê Huyền lại nhạy cảm phát hiện giọng điệu của đối phương mềm mỏng đi đôi chút.
…Linh ta linh tinh, rõ ràng có tác dụng với anh mà.
Cậu bé được đằng chân lân đằng đầu sáp đến gần hơn, ngón tay nhỏ xíu lạnh bằng kéo bàn tay xuôi bên người chàng thanh niên, ngón tay của hai người lồng vào nhau.
Cậu ngước mắt, đôi mắt đỏ hồng ầng ậng nước nhìn Diệp Ca, mềm giọng gọi:
“Anh ơi…”
Diệp Ca nhướng mày: “Cậu biến ngay về cho tôi!”
Kê Huyền: “Em không muốn.”
“Biến lại!”
“Không muốn.”
Diệp Ca: “…”
Cuộc đối thoại này quen quá vậy.
Anh hít thật sâu, không tiếp tục dây dưa việc này với đối phương nữa.
Diệp Ca nghiêm túc đổi đề tài, nói: “Nhưng cậu nói đúng một chuyện.”
Anh cụp mắt, sâu trong đôi mắt nhạt màu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đúng là tôi không cho ba người họ biết lí do tôi chọn tới đây vào ban đêm.”
Theo lời Lưu Triệu Thừa, món đạo cụ này đã ngừng sản xuất trước khi tái cơ cấu, hiện tại rất hiếm thấy.
Diệp ca không biết con quỷ xương kia có được thứ này từ đâu.
Có thể là trộm, cũng có thể là công khai cướp lấy.
Dẫu sao thì hiếm thấy cũng không có nghĩa là không có, là một lãnh chúa ác quỷ cấp cao nó có rất nhiều thủ đoạn, nói không chừng còn có tay trong trong Cục quản lí, lấy được cũng không lạ.
Nhưng… điều khiến Diệp Ca lo lắng là một trường hợp khác mà anh không muốn nghĩ tới.
Và, việc tái cơ cấu xảy ra mấy chục năm trước… có liên quan gì tới Mẹ không?
Ba người còn lại chưa từng tiếp xúc với sự tồn tại của trò chơi, nhưng Diệp Ca thì khác.
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ, vào đêm giông bão đó, bố anh liên tục dùng con dao trong tay đâm vào cơ thể lạnh lẽo của mẹ, băm vằm máu thịt bà thành bùn nhão. Sau đó, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt điên loạn nhìn chằm chằm Diệp Ca đang đứng ngay cửa rồi lảo đảo đi về phía anh… giống hệt gã đàn ông mà anh thấy trong tòa chung cư nọ.
Mà lúc đó là trước khi anh bị kéo vào trò chơi mười lăm năm, tình cờ khớp với thời gian Cục quản lí tái cơ cấu.
Diệp Ca mím môi, như đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
Đột nhiên anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình đã lớn lên từ lúc nào, trở thành những ngón tay mảnh khảnh lạnh băng của đàn ông trưởng thành.
Diệp Ca ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chỉ thấy Kê Huyền mỉm cười với anh: “Em biết anh muốn tìm chỗ nào.”
Diệp Ca giật mình: “Cái gì?”
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn: “Sao? Không cho em cài tay trong vào tổ chức này của các anh à?”
Diệp Ca: “…”
Sao trông cậu có vẻ hùng hồn quá vậy?
Người đàn ông hơi siết chặt nắm tay, ngay sau đó, Diệp Ca cảm thấy mắt mình hoa lên.
Anh đứng giữa một phòng kho lớn, nơi này chất từng đống tài liệu dày cộp cao đến trần nhà, không khí tràn ngập mùi mục nát cũ kĩ.
Diệp Ca nhìn thấy trong góc kho đặt một cái bàn không lớn, bên trên có những cái rãnh lớn nhỏ khác nhau.
Kích thước của một trong những cái rãnh… vừa khít với kích thước cái hộp Diệp Ca đang cầm trong tay.
Diệp Ca nhìn chiếc hộp trên tay, ánh mắt có vẻ nghi hoặc.
Anh thử ướm chiếc hộp vào rãnh.
Vừa như in.
Một tiếng “Cạch” khẽ khàng vang lên, vài đường nét méo mó xuất hiện trên chiếc hộp kim loại nhỏ, sau đó… từ từ mở ra.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ra.
Diệp Ca nín thở bước lên một bước.
Chiếc hộp chứa đầy máu tươi dính dớp.
Hai con mắt hoàn chỉnh nổi trong vũng máu, mống mắt đen kịt, tròng trắng trong suốt, dây thần kinh thị giác nguyên vẹn nối liền phía sau, chúng dập dềnh trong chiếc hộp đầy máu trông cực kì đáng sợ.
Diệp Ca giật mình.
Nhãn cầu?
Tại sao lại là nhãn cầu?
Ngay lúc đó, một suy nghĩ cấp tốc xẹt qua đầu Diệp Ca như một tia chớp, anh trợn tròn mắt, bỗng chốc quên cả thở… như thể hết thảy đầu mối lúc này đã liên kết lại với nhau.
Người phụ nữ bị chồng điên cuồng moi tim, băm vằm nội tạng.
Từng bộ da nguyên vẹn bị lột xuống.
Còn có… chiếc hộp chứ đựng thứ gì đó trong kho hàng của Dream Maker.
Anh nhớ tới khối thịt trôi lơ lửng trong trí nhớ của Kê Huyền, khối thịt khổng lồ đỏ tươi đang nhúc nhích.
Kê Huyền từng nói: “Vương là kẻ đại diện cho Mẹ.”
…Vì hiện tại bà ta không thể tới nhân gian.
Giờ phút này, cuối cùng Diệp Ca đã biết Mẹ giao nhiệm vụ gì cho những đứa con của mình.