Nàng cảm thấy trò chơi này chắc không đợi được đến khi kết thúc giai đoạn thử nghiệm mà bên trong đã trục trặc tự hủy rồi.
Cũng không biết mấy cái giờ sau có phải nàng sẽ thật sự đăng xuất khỏi trò chơi được hay không, nếu như cập nhật cứ mãi không kết thúc, vậy chẳng phải nàng sẽ luôn ở trong trò chơi sao?
Thời An lo lắng sốt ruột, từ chối đề nghị bảo nàng ngủ tiếp trong chốc lát của vai ác, ngồi cuộn chân ôm đầu gối, trong lòng chỉ có nôn nóng, hoàn toàn không chú ý tới miệng vết thương chỗ mắt cá chân của bản thân được người khác bôi thuốc băng bó lại một lần nữa.
Mục Trì Thanh cách đống lửa nhìn về phía Thời An, ánh lửa nhún nhảy chặn cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, làm hắn có thể không cần che giấu, trắng trợn lại tham lam nhìn chăm chú đối phương.
Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, đêm khuya đã qua, sinh nhật hắn cũng kết thúc, đối phương lại không rời đi, là không trở về được hay là bởi vì bị thương? Nếu không thể quay về, nàng sẽ ở lại nhân gian một năm sao?
Mục Trì Thanh không biết suy đoán của bản thân đúng hay không nhưng sâu trong đáy lòng hắn thật sự có ý nghĩ đen tối bí ẩn, hy vọng nàng có thể ở lại, nhưng ý niệm như vậy không thể để Thời An biết được, tiên tử trên bầu trời sao lại vì một người phàm nhân bình thường mà ở lại nhân gian.
Mục Trì Thanh rũ lông mi xuống, thu lại đáy mắt u ám vô độ, Thời An không thích tính cách ban đầu của hắn, vậy hắn có thể thay đổi, có thể đi con đường chính đạo, bất kể nàng thích bộ dáng gì hắn đều có thể diễn được.
Có lẽ có một ngày, hắn sẽ đủ khả năng để có thể giữ đối phương lại.
Mục Trì Thanh lại ngước mắt lên, đáy mắt âm u đen tối đã thu hồi lại, một chút cũng không thấy, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Thời An, ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía nàng, nói: “Nên đổi thuốc rồi.”
Thời An vẫn luôn suy nghĩ chuyện trò chơi, nghe thấy vậy liền sửng sốt: “Hả?”
Mục Trì Thanh giật mắt cá chân nàng một cái, nàng mới phát hiện thảo được đắp bên trên lúc trước đã được thay một lần, hẳn là lúc mình hôn mê đối phương đã thay.
Thời An vốn định tự mình làm nhưng mà năng lực có hạn, tư thế lại thật sự không được tự nhiên, cho nên nàng vẫn ngoan ngoãn giao cho vai ác làm, miệng vết thương có chút hơi ngứa, nàng mới vừa động đậy đã bị đè lại.
Thời An đành phải dời lực chú ý của mình đi nhưng đồ vật trong sơn động thật sự có hạn, không có gì mới lạ, tầm mắt nàng dạo qua một vòng rồi lại trở về trên người vai ác.
Nhìn một chút, nàng đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của vai ác, không đúng, hẳn là ngày hôm qua, hai mươi ba tháng chín đã qua nhưng mà nàng vẫn còn chưa tặng quà sinh nhật.
Thời An vừa nghĩ đến bây giờ bổ sung cũng không tính là muộn, kết quả mở cửa hàng ra mới phát hiện hệ thống đang đóng lại, một chút cũng không có ý định mở ra trước thời hạn.
Nàng không muốn vai ác bỏ qua bất kỳ ngày sinh nhật nào, cho dù có thể đưa bổ sung vào lần tới nhưng mà lần này ít nhất phải cho cái gì đó, nhưng mà cửa hàng không mở được, cái gì nàng cũng không lấy ra được.
Không đúng, còn có một thứ có thể lấy ra được.
Thời An mím môi dưới, tầm mắt đảo qua ô vuông vật phẩm, nhìn thấy đồ lúc trước mình đã sớm bỏ vào —— một khối ngọc bội.(TN x T Y T)
Lúc trước là nàng lấy đồ về từ cửa hàng có ý đồ đen tối đó, vốn định tìm một cơ hội thích hợp đưa lại cho vai ác,chỉ là vẫn chưa tìm được, trước mắt đây chính là một cơ hội.
Thời An thầm nghĩ, nếu trò chơi thật xảy ra vấn đề, có khả năng nàng sẽ không thể trở lại, thay vì để ngọc bội ở trong ô vuông của hệ thống, không bằng thừa dịp lần này trả lại cho hắn.(TN x T Y T)
“Mục Trì Thanh.”
“Hửm?” Hắn ngửa đầu nhìn, một khối ngọc bội đung đưa rơi xuống trước mắt hắn, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó cong miệng lên một độ cong xinh đẹp.
Thời An kéo tay vai ác, đem ngọc bội đặt vào tay hắn, nói: “Hình như ngươi không kinh ngạc?”
Mục Trì Thanh cúi đầu, hai tay vòng ra phía sau nhanh chóng cột lại, nghe vậy ừ một tiếng, thừa nhận nói: “Sau đó ta đã đến cửa hàng hỏi qua.”
Thời An nghe ra một chút ý cười ở trong giọng nói nhẹ nhàng của hắn, chậm rãi trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn biết ngọc bội ở chỗ của ta à?”
Mục Trì Thanh cột chặt xong, buông tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thời An, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, nói: “Có thể đoán được một chút.”
Thời An mím môi trầm mặc, mệt cho nàng còn luôn đợi cơ hội thích hợp để trả lại, nào biết người ta đã sớm đoán được, nói là có thể đoán được, nàng mới không tin, vai ác đại khái đã sớm xác nhận, biết ngọc bội ở trong tay nàng mới đúng.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Vậy tại sao ngươi không bảo ta đưa?”
Mục Trì Thanh cũng không để ý nói: “Ta đã bán rồi, nó đã không còn là đồ của ta nữa.”
Hắn hỏi: “Đây là quà sinh nhật năm nay à?”
Sau đó, không đợi Thời An nói cái gì hắn đã nói tiếp: “Ta rất thích.”
Ánh mắt Thời An run lên, nhìn về phía đối phương, không biết vì sao nàng lại cảm thấy vai ác có lẽ đoán được cái gì đó, nhưng sao có thể được, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói lần sau sẽ bổ sung quà tặng, chẳng may trò chơi thật sự hỏng thì chẳng phải là nàng nuốt lời sao.
Nàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thích là được.”
Hai người không tiếp tục nói về ngọc bội nữa, nói đông nói tây một hồi, nhắc đến cuộc gặp gỡ ngày hôm qua, trong lòng Thời An còn sợ hãi, cảm thấy vai ác thật sự quá mạo hiểm, lúc ấy chỉ hơi sai sót thồi là hai người sẽ cùng nhau ngã xuống cái hố đó.
Nàng nói: “Ngươi nên buông tay mới đúng, ta sẽ không làm sao cả, nhiều nhất chỉ là trở về trời thôi.”
Không nghĩ đến vai ác lại quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng mà trong sách nói quên mình vì người khác chính là làm chuyện tốt.”
Thời An nhất thời im lặng, trong lòng hoài nghi không phải là mình sẽ uốn cong thành thẳng chứ, thế cho nên vai ác hoàn toàn bị lệch lạc đó chứ? Nàng vừa định uyển chuyển khuyên một câu, một câu “lấy ác chế ác, lấy thiện vì thiện” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy hai mắt vai ác cong lên, hiển nhiên lời vừa rồi nói là đang lừa nàng.
Thời An tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hung dữ nói: “Lần sau nhớ kỹ đó!”
Mục Trì Thanh không nói gì gật đầu, cũng không đáp lại, mãi đến khi Thời An chạm vào cánh tay hắn, hắn mới chậm rãi ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Về sau sẽ không.”
Sẽ không để cho nàng gặp loại chuyện như thế này nữa.
Hắn nhìn ra ngoài theo hướng cửa sơn động, mảnh núi rừng này hắn đã tới không chỉ một lần, đường vào núi hôm nay hắn cũng đi qua không chỉ một lần, là con đường nhỏ có phong cảnh đẹp, lại có sơn động không dễ phát hiện, Mục Trì Thanh dùng sức mím môi dưới, sẽ không có lần sau.
Thời An không biết hắn còn nửa lời phía sau chưa nói hết ra, nghe vậy lại vui vẻ lên, không uốn cong thành thẳng là được, sau này vai ác muốn vào con đường quan trường đi làm quan, nàng sẽ không hy vọng kết cục cuối cùng của đối phương là trung thần bị tàn hại, phải học được cách tự bảo vệ mình.
Tuy nói là cuối mùa thu nhưng thời gian trên núi thấy mặt trời mọc sớm hơn so với những nơi khác.
Thời An quấn cái áo ngoài không thuộc về mình, ngồi ở bên ngoài sơn động, một một hơi rồi lại hít một hơi, Mục Trì Thanh đi từ trong sơn động ra, đem trà nóng trong tay đưa qua, sau đó ngồi xuống dựa gần vào nàng.
Cái sơn động này tuy không ở trên đỉnh núi nhưng tầm nhìn vô cùng trống trải, trước mặt không có bất kỳ cái gì che đậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy biên giới vô tận xa xôi, cũng không biết vai ác làm như thế nào mà phát hiện ra.
Hơi nóng trong chén trà bốc lên, lượn lờ ở phía trước, Thời An nhẹ nhàng vẫy tay quạt, mặt trời ở nơi này chớp mắt một cái đã hiện ra đường chân trời, giống như một viên ngọc hồng lựu cực phẩm với ánh sáng ấm áp.
Ngay sau đó, Thời An thấy hoa mắt, đăng xuất trò chơi.
Nàng còn đang đắm chìm trong nháy mắt mặt trời vừa mọc, nhắm mắt lại chờ vài giây mới thoát ra khỏi khoang trò chơi, chậm rãi ngồi dậy, mở điện thoại ra, màn hình hiển thị thời gian lúc này, rõ ràng chỉ nhiều hơn một chút so với thời gian bình thường nàng dùng mà thôi.
Thời An không tắt đi theo trình tự trước mà gõ gõ hậu trường, hỏi: “Trò chơi kết thúc cập nhật rồi sao?”
Hệ thống có ý đồ giả chết, lừa dối cho qua, lại bị cô lấy mấy chữ “công tác kém cỏi kiến nghị hủy bỏ” này phải chạy ra, ở trong trò chơi, cô không so đo nhiều, không đại biểu ra khỏi trò chơi cũng không so đo: “Nói đi, sao lại thế này? Có phải cậu làm việc sai hay không?”
Hệ thống kỳ kèo một lúc, xấu hổ cúi đầu: “Tôi quên mở chế độ bảo vệ.”
Nói xong, lại nhanh chóng bổ sung nói: “Nhưng mà, ký chủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện xảy ra trong trò chơi sẽ không ảnh hưởng không đến thế giới hiện thực.”
Thời An giật giật mắt cá chân, quả thật không có bất kỳ cái gì khác thường, trên người cũng không có cảm giác mệt mỏi, rõ ràng là vô cùng nhẹ nhàng.
Cô nhíu mày lại, xụ mặt tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao tôi lại ở lâu hơn một ngày?”
Hệ thống nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ là hai ba giờ thôi.” Dưới cái nhìn chằm chằm của cô, nó vội vàng sửa miệng, thề nói: “Thật sự là trò chơi cập nhật, ký chủ không tin thì có thể kiểm tra phiên bản trò chơi.”
Phiên bản trò chơi được viết phía sau nền giao diện, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, Thời An liếc nhìn, một số số liệu cuối cùng quả nhiên nhiều hơn một số so với lúc trước.
Tay cô chỉ lắp trò chơi, hỏi: “Có phải cậu còn có chuyện gì gạt tôi chưa nói hay không?”
Hệ thống: “…”
Thời An: Tôi biết ngay mà!
Tuy rằng hệ thống không có thật thể nhưng nó vẫn cảm giác được sau cổ chợt lạnh, nó có ý đồ muốn trốn tránh, nhỏ giọng ậm ờ nói: “Lần tới sẽ bị lỡ mất một năm.”
Thời An nhíu mày: “Có ý gì?”
Hệ thống căng da đầu nhỏ giọng giải thích: “Lần tiếp theo tiến vào trò chơi, tuyến thời gian sẽ nhảy qua một năm.”
Thời An phiên dịch ý tứ của nó một chút, xác nhận nói: “Cậu nói là, lần sau nếu như tôi lại tiến vào trò chơi là sẽ tới sinh nhật mười tám tuổi của vai ác?”
Hệ thống gật đầu, nịnh nọt lấy lòng khen nói: “Năng lực lý giải của ký chủ thật tốt.”
Thời An xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, đây là do nguyên nhân gì tạo thành?”
Hệ thống cúi đầu, chậm rì rì nói: “Cập nhật tạo ra BUG.”
Nói xong, nó dừng lại, thật cẩn thận thăm dò: “Ký chủ, cô còn muốn tiếp tục trò không?”
Thời An do dự, bỏ qua một năm cũng không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là cô không nói trước được với vai ác, đối phương có thể sẽ cho rằng về sau cô sẽ không tới nữa hay không?
Tuy rằng chỉ là một trò chơi, hơn nữa còn là phiên bản thử nghiệm, cuối cùng đến lúc phát hành có giữ nguyên thiết lập nhân vật này của Mục Trì Thanh hay không cũng không biết, nhưng mà không hiểu sao cô không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Thời An suy nghĩ vài giây, dưới sự thấp thỏm lại chờ mong nhìn chăm chú của hệ thống, cô quyết đoán offline một giây, làm nó lo lắng hãi hùng đi.