Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 27: Ta không cần quà, ta cần nàng



Thời An gật gật đầu, không để ở trong lòng, dù sao qua một ngày nữa thì nàng đã ra khỏi trò chơi rồi muốn gặp cũng không thể gặp được. Nàng âm thầm suy nghĩ, chắc nàng đã gặp qua người trông giống đối phương ở đâu đó cho nên mới có cảm giác quen thuộc như vậy.

Mục Trì Thanh xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, đi ra khỏi cung cùng với Thời An.

Trước khi lên xe ngựa hắn dặn dò xa phu: “Đi ngoài thành.”

Lúc này mà ra khỏi thành thì buổi tối chắc chắn sẽ không thể quay trở về kịp, Thời An có thể đoán được hắn muốn làm cái gì nên mím môi lại, cố ý không hỏi.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau Mục Trì Thanh tự mở miệng trước, giọng nói của hắn hơi trầm thấp, không đầu không đuôi nói: “Ngày mai ta không muốn ở trong phủ Quốc công.”

Thời An gật đầu: “Ừ, chúng ta đi ngoài thành, cách nơi đó thật xa.”

***

Ra khỏi kinh thành, khi hai người đến nơi đã là giờ ngọ.

Xe ngựa ổn định vững chắc ngừng ở trước cửa chính biệt trang, Thời An còn chưa xuống đã nhịn không được tò mò vén màn xe lên, đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ, biệt trang trước mắt to lớn rộng, nhìn gần trông rất tráng lệ.

Thời An bước xuống từ trên xe ngựa, động tác có hơi quy củ một chút, trên biển hiệu có ba chữ cái to rồng bay phượng múa: Vân Thủy Giản, nàng ngửa đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nó cũng giống như những chữ vừa rồi nàng nhìn thấy trong cung đều là phong cách qua loa phóng đãng.(TN x T Y T)

Thời An trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn về phía vai ác: “Biệt trang này không phải tài sản riêng của ngươi có đúng không?”

Mục Trì Thanh do dự gật đầu, thấy biểu cảm kỳ quái của Thời An nên bổ sung nói: “Là tòa nhà trước kia mẫu thân của ta đã từng ở.”

Tòa nhà, đây là tòa nhà sao? Rõ ràng là một cái biệt trang nha!

Thời An mặt không cảm xúc lẩm bẩm một câu ở trong lòng, lần đầu tiên có cảm giác thật về tài sản của vai ác. Nàng không nên xem đối phương ở giai đoạn là một người đáng thương chỉ cô độc một mình, rõ ràng trước mắt là một nhân vật lớn có tương lai ánh vàng rực rỡ đấy.

Mục Trì Thanh nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Thời An, mím môi lại hỏi: “Nàng không thích nơi này sao?”

Thời An nhanh chóng đáp lại: “Thích! Đương nhiên là thích rồi!”

Nàng đang bị tài sản của vai ác làm cho kinh ngạc, huhu, đến khi nào thì nàng mới có thể có một sơn trang biệt viện đây, thật sự rất hâm mộ đấy~

Thời An cảm thán vài giây rồi vứt suy nghĩ này ra sau đầu, không hề nghĩ đến sơn trang gì nữa. Ở một ngày cuối cùng trong trò chơi thì ở bên cạnh vai ác mới là quan trọng nhất, nàng kéo người bên cạnh chớp mắt nói: “Còn đứng đó làm cái gì, chẳng lẽ không muốn để ta đi vào sao?”

Mục Trì Thanh vô thức cong khóe môi lên, đi vào biệt trang cùng với Thời An.

Đây là một biệt trang có suối nước nóng, lúc trước khi xây dựng thì vô cùng xa hoa, mỗi một ngọn cỏ một cái cây đều lịch sự tao nhã. Từ năm trước sau khi Mục Trì Thanh lấy nó về thì sai người xử lý tỉ mỉ, đến hôm nay đã khôi phục bảy tám phần hình dáng ban đầu.

Chỉ là còn có một nguyên nhân khác, biệt trang suối nước nóng này đều là nơi kết thúc mỗi một đời luân hồi của hắn. Cho dù chết như thế nào thì cuối cùng cũng đều sẽ chết ở đây.

Mục Trì Thanh nhướng mày lên nhìn về phía Thời An, tiên nữ hắn mơ ước, thầm mưu toan giữ đối phương ở lại nhân gian. Nếu bị phát hiện thì hắn sẽ bị trời phạt hay là có thể trộm được một đời viên mãn đây?

Thời An thật sự không nghĩ rằng có một ngày bản thân có thể tắm suối nước nóng ở trong trò chơi, nàng vùi người vào trong dòng nước ấm áp, có loại ảo giác giống như bản thân mới là người ăn sinh nhật. Từ sau khi vai ác nắm được quyền lực, mỗi một lần hình như nàng đều bị đối phương thay đổi suy nghĩ trong vô thức và lấy lòng, giống như vừa rồi nàng chỉ thuận miệng cảm thán một câu thì mơ mơ màng màng đã bị đưa đến chỗ này.

Thời An theo dòng nước đạp đạp hai cái, thầm nghĩ vừa rồi hình như vai ác nói muốn đi thay đổi người canh gác biệt trang, chắc cũng là vì để nàng yên tâm tắm suối nước nóng nên mới tìm lý do như vậy.

Nàng ở trong ao không đến nửa canh giờ thì đã bước ra, trò chơi trước sau vẫn là trò chơi, hiệu quả giác quan làm thật sự rất thật nhưng cũng không phải là chân thật.

Thời An thay một cái áo choàng rộng thùng thình, nàng cầm khăn vải chà lau mái tóc đen dài vẫn còn hơi ẩm ướt. Nàng gom tóc lại không có cột lên mà xõa sau đầu.

Toàn bộ biệt trang giống như chỉ có hai người là nàng và Mục Trì Thanh, lộ ra một phần yên tĩnh độc nhất vô nhị, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu ríu rít. Nàng vốn định đi tìm Mục Trì Thanh nhưng có quá nhiều hành lang, nàng loanh quanh lòng vòng, thành công làm cho bản thân lạc đường.

Thời An hơi mê mang nhìn xung quanh bốn phía, chỉ cảm thấy chạy đi đâu cũng giống y chang nhau, nàng suy nghĩ một lúc rồi chọn một con đường trống trải nhất, cùng lắm thì quay trở về cửa chính tìm thị vệ hỏi đường, có khi lại nhanh hơn một chút.

Chẳng qua bố cục trong biệt trang suối nước nóng này khác biệt so với trong suy nghĩ của nàng, đi dọc theo con đường lớn cũng không phải là cửa chính mà là một tiểu viện rộng mở, được xử lí vô cùng lịch sự tao nhã, ở dưới tàng cây còn có một cái bàn đu dây.

Hai mắt của Thời An sáng ngời, đi vào muốn thử xem dây thừng treo bàn đu dây có chắc chắn không thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Nàng kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mục Trì Thanh đứng bên ngoài cửa sân. Chỉ là sắc mặt của đối phương trắng bệch, nhìn qua rất không thoải mái, cắn răng nói một tiếng mau ra đây thì kiên trì không được mà ngồi xổm xuống.

Thời An bị bộ dáng này của hắn hù dọa làm cho nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy chậm qua ghé sát vào mới phát hiện ra Mục Trì Thanh không chỉ có sắc mặt trắng bệch mà ngay cả thân thể đều hơi run rẩy. Trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, sờ lên thì cảm thấy lạnh lẽo trơn trượt, trên môi càng thêm không có chút máu.

Thời An vừa hoảng loạn vừa kinh ngạc, tay chân luống cuống đỡ hắn, dưới tình huống vội vàng hỏi lung tung: “Ngươi làm sao vậy, có phải bị tuột huyết áp không?”

Nàng vừa nói vừa nhanh chóng mở cửa hàng ra, mua một viên kẹo nhét vào trong miệng của Mục Trì Thanh rồi đỡ người đến ngồi xuống dưới hành lang.

Sau khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, sắc mặt của Mục Trì Thanh chậm rãi khôi phục lại, hắn ngẩng đầu, môi dưới khẽ động rất nhỏ rồi hỏi: “Mới vừa rồi nàng bị dọa rồi đúng không?”

Thời An nhíu mày, nhét túi kẹo còn dư lại vào trong lòng ngực của hắn rồi nói: “Ta sắp phải bị hù chết rồi đó! Ngươi bị làm sao vậy, có phải không ăn bữa trưa nên đói bụng rồi đúng không?”

Hỏi xong, nàng mới nhớ tới bữa trưa là hai người ăn cùng nhau. Vai ác ngồi bên cạnh nàng, lượng cơm ăn cũng rất bình thường, còn rảnh rỗi chia thức ăn cho nàng nên chắc sẽ cảm thấy không đói bụng.

Mục Trì Thanh lắc đầu, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thời An thì trái tim đột nhiên đập nhanh khó nhịn, hầu như đến mức nghĩ đến là cảm thấy sợ hãi. Sau khi rời khỏi tiểu viện kia thì bệnh tình mới dần dần biến mất, hắn hỏi: “Tuột huyết áp là cái gì?”

Thời An không ngờ rằng hắn khó chịu như vậy còn có tâm trạng nghe nàng nói chuyện, nàng tức giận vỗ hắn một cái, quay đầu hừ nói: “Không có gì.”

Mục Trì Thanh không tiếp tục hỏi nữa, hắn đỡ cây cột muốn đứng dậy, quả nhiên thấy đối phương duỗi tay lại, con ngươi che giấu dưới hàng mi dài khẽ cong lên.

Sau một trận hữu kinh vô hiểm Thời An vẫn không yên tâm, sau khi dùng bữa tối xong thì thúc giục vai ác nhanh chóng đi nghỉ ngơi. (Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)

Mục Trì Thanh không lay chuyển được nàng nên xoa xoa giữa mày, cong khóe môi lên nói: “Nếu đi ngủ vào giờ này thì nửa đêm ta sẽ tỉnh dậy. Khi đó ngủ không được, nàng lại quay trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình ta.”

Thời An nghe ra một chút ấm ức trong giọng nói của hắn, nàng vậy mà rất thích bộ dáng này của hắn nên hạ giọng xuống một cách vô thức, “Ta không ngủ, tiên nữ không cần ngủ.”

Sau khi dỗ dành người đi rồi, Thời An chống cằm click mở hậu trường và tiến độ của nhiệm vụ vẫn ngừng ở vị trí 98% như cũ không nhúc nhích, không hề có ý định muốn tiến về phía trước.

Nàng kêu hệ thống lên hỏi: “Ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?”

Hệ thống cũng rất lo lắng cho danh hiệu của nó: “Nếu không ký chủ lại đi dỗ dành hắn đi?”

Nói xong, nó còn vô cùng tích cực vơ vét ra một đống đề cử các hoạt động sinh nhật bất ngờ lại đây cho nàng xem, xếp hạng đầu tiên chính là: “Tự tay làm một chén mì trường thọ.”

Thời An hơi động lòng nhưng nàng không biết xuống bếp, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định thử xem: “Có video dạy học không, là cái loại bắt đầu từ nhào bột ấy?”

Hệ thống vô cùng phối hợp: “Có, có!”

Một người một hệ thống bận việc hơn nửa canh giờ, mất đi sức lực chín trâu hai hổ rốt cuộc ở sau lần thất bại thứ N thì cũng thành công làm ra mì sợi.

Tiếp theo với nàng mà nói thì nấu mì tương đối đơn giản hơn rất nhiều, Thời An thậm chí còn nấu thêm một quả trứng lòng đào, sau đó nàng lui ra phía sau một bước và nói: “Thế nào, ít nhất trông có vẻ khá tốt đúng không?”

Hệ thống không dám nhiều lời, vỗ tay bốp bốp bốp.

***

Trên giường, Mục Trì Thanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ chập chờn. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng bắn ra một chút tia lửa, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trong đại sảnh trống không giống như chưa từng có ai ở đó.

Mục Trì Thanh rũ mắt đứng một lát, sau đó vẻ mặt vô cảm đi vào trong phòng. Lúc này đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động, bước chân của hắn ngừng lại, giống như đột nhiên tỉnh táo vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Thời An bước vào từ bên ngoài đại sảnh.

Thời An thấy Mục Trì Thanh đứng ở trong đại sảnh, kinh ngạc nói: “Ngươi tỉnh rồi hả?”

Nàng vừa đi đến cái bàn bên cạnh vừa nói: “Tỉnh dậy rất đúng lúc, mau tới ăn mì đi.”

Lúc này Mục Trì Thanh mới nhìn thấy cái khay Thời An đang bưng, trên đó có đặt một chén mì còn đang có hơi nóng bay lên. Hắn vội vàng đi qua cầm lấy, sau đó thì dừng lại, “Mì trường thọ……”

Thời An ừ một tiếng, nhìn về phía vai ác, không khỏi nhíu mày lại: “Tại sao ngươi không mặc áo ngoài, không lạnh sao?”

Mục Trì Thanh không nghe rõ Thời An đang nói cái gì, hắn ngơ ngác nhìn chén mì trường thọ kia. Trong lúc nhất thời không biết bản thân rốt cuộc có phải còn đang nằm mơ hay không? Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Nàng tự tay nấu sao?”

“Đúng vậy.” Thời An gật đầu, dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên vẫy vẫy, dẩu miệng nói: “Rất vất vả mới có thể làm được đó, ngươi nhìn xem còn bị phỏng nữa nè.”

Mục Trì Thanh nhìn về phía đầu ngón tay của nàng, vệt đỏ khắc ở trên da thịt trắng nõn của nàng rõ ràng một cách kỳ lạ. Trong nháy mắt dục niệm trong lòng hắn mở rộng vô hạn, từ trong lồng ngực đầy ắp tràn ra, rốt cuộc không che giấu được.

Tiếng chuông không biết từ nơi nào truyền đến, sâu thẳm trong đêm, báo hiệu ngày 23 tháng 9 đã tới.

Thời An a một tiếng: “Đúng rồi, quà sinh nhật!”

Nàng suýt chút nữa đã quên mất, khi đang chuẩn bị lấy ra thì đột nhiên nghe Mục Trì Thanh nói: “Ta không muốn quà sinh nhật.”

Nàng nghe vậy thì dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, mang theo vẻ khó hiểu nhìn về phía đối phương.

Ngón tay của Mục Trì Thanh không tự giác siết chặt lại, nửa đêm cuối mùa thu hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng nhưng lại vẫn cảm thấy hơi nóng sôi trào trong lồng ngực giống như muốn đốt cháy cả người hắn vậy, mà dưới biển lửa là vực sâu không chiếm được thỏa mãn.

Hắn nhìn về phía Thời An, giấu đi vẻ không thỏa mãn trong mắt, ngay cả hô hấp cũng như sắp biến mất, “Ta không muốn quà sinh nhật, sau này cũng không muốn. Cho nên nàng có thể ở lại… ở lại Đại Thịnh được không?”

Thời An ngây ngẩn cả người, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị đây là lần cuối cùng bước vào trò chơi nhưng không ngờ tâm nguyện cuối cùng của Mục Trì Thanh lại là muốn nàng ở lại.

Chuyện này không phải là muốn hay không muốn quà sinh nhật thì có thể giải quyết được, bọn họ căn bản không ở cùng một thế giới cho nên làm sao nàng có thể ở lại trong trò chơi được chứ.

Thời An rũ mắt xuống, không nhìn vẻ cẩn thận và lo lắng trong đôi mắt của hắn, cũng không muốn nhìn thấy vẻ bối rối sợ hãi trên gương mặt của Mục Trì Thanh.

Sau một lúc im lặng rất lâu, nàng yếu ớt hơi hé miệng, “Ta không thể……”

Oanh ——!

Trong phút chốc, dị tượng bắt đầu xảy ra, đất rung núi chuyển giống như muốn xé mở thế giới này ra.

Lời nói còn chưa nói hết biến mất ở trong một vùng ánh sáng trắng, trước khi hôn mê Thời An cuối cùng nhìn thấy Mục Trì Thanh duỗi tay về phía nàng, trên mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng hoảng loạn giống như muốn bắt lấy nàng.