Nàng uống một ngụm rượu, trên mặt hơi nóng, mượn chuyện hỏi: “Đại ca, huynh và Ninh Khang Vương bất hòa với nhau là vì chuyện gì vậy?”
Nàng thật sự hơi tò mò, rốt cuộc năm năm trước lần nàng tiến cung thì đã gặp qua Thẩm Thời Hàn. Lúc ấy nàng nhớ rõ hai người họ người này lạnh lùng hơn người kia, lúc ấy Mục Trì Thanh vẫn còn là một người lãng nguyệt thanh phong, hình tượng tuân thủ lễ phép tự kiềm chế, chức quan cũng hoàn toàn không theo kịp Thẩm Thời Hàn. Tại sao giữa hai người sẽ xảy ra xung đột chứ? (Lãng nguyệt thanh phong: Trăng sáng gió mát)
Thẩm Thời Hàn bị hỏi đến mức sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Thời gian lâu lắm rồi, ta đã không nhớ rõ.”
Nói xong, Thẩm Thời Hàn vẫn cau mày lại suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể nhớ ra nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ đối phương đã từng đắc tội với hắn ở trong một chuyện rất quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Được rồi, không nghĩ nữa, dù sao chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành gì.
Thời An không nghĩ tới ngay cả ở chính chủ cũng không thể hỏi được nguyên nhân nên đành phải từ bỏ.
Hai anh em trò chuyện với nhau một lúc, nửa đường lại quay lại chuyện vào ngày tổ chức tiệc ngắm hoa cúc kia, Thời An liếc mắt nhìn ca ca một cái, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn nói: “Là Tiêu đại ca nói cho ca ca biết đúng không?”
Thẩm Thời Hàn gật đầu: “Nếu không phải sau đó ta có việc đi đến Công Bộ thì chắc sẽ không biết được chuyện này đâu.”
Nhắc tới Tiêu Lăng Hoàn, Thẩm Thời Hàn đột nhiên híp mắt cười một cái, đè thấp giọng nói, thần thần bí bí nói: “Lại nói tiếp, vốn dĩ lão tổ tông nhà chúng ta muốn kết thân với Tiêu gia. Đáng tiếc là lúc trước thân thể của muội muội không tốt, nếu không thì khẳng định đã sớm định hôn ước từ khi còn nhỏ rồi, Tiêu Lăng Hoàn còn phải gọi ta một tiếng đại ca đấy.”
Thời An chớp vài cái mắt, cảm thấy đại ca của nàng hơn phân nửa là đang nói hươu nói vượn. Thẩm gia cũng không phải chỉ có một cô nương là nàng, muốn kết thân thì đổi người khác không phải là được rồi sao. Huống chi nàng và Tiêu Lăng Hoàn kém nhau bảy tám tuổi làm sao có thể có đính hôn từ khi còn nhỏ được chứ?
Thẩm Thời Hàn vốn dĩ muốn chọc muội muội, không thể nhìn thấy được hiệu quả mong muốn thì đột nhiên cảm thấy thất vọng. Vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó thì nghe thấy nhã gian cách vách truyền đến âm thanh giống như là chén đũa đồng loạt vỡ nát.
Thẩm Thời Hàn nhíu mày ghét bỏ nói: “Cách vách là tên nhóc nhà ai dùng bữa vậy, tại sao lại hấp tấp bồn chồn không yên phận như vậy?”
Xảy ra chuyện này, lời nói vừa rồi không thể nói tiếp được nữa.
Thẩm Thời Hàn đang gắp thức ăn cho Thời An, bên ngoài nhã gian đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, còn rất dồn dập.
Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau một cái đều cảm thấy hơi mờ mịt, Thẩm Thời Hàn buông chiếc đũa lập tức đứng dậy sải bước đi về phía cửa. Rất có một loại tư thế ông đây đang muốn nhìn xem là ai không có mắt dám can đảm quấy rầy ta và muội muội dùng bữa.
Ngoài cửa, gã sai vặt của tửu lầu Lâm Giang đang cung kính đứng chờ, thấy cửa được mở ra, không chờ Thẩm Thời Hàn nói chuyện thì nhanh chóng nói: “Chỉ Huy Sứ đại nhân, dưới lầu có người đang đánh nhau!”
Trong bữa tiệc loại chuyện uống quá nhiều rượu rồi cuối cùng bắt đầu nói bậy bạ hoặc thậm chí vung tay đánh nhau này là chuyện rất hay xảy ra, Thẩm Thời Hàn đã nhìn thấy rất nhiều chuyện như vậy nhưng chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, tay đặt ở trên khung cửa chuẩn bị sẵn sàng đóng cửa bất kỳ lúc nào: “Đánh nhau thì có liên quan gì đến ta, đi báo quan đi.”
Gã sai vặt nhanh chóng nói thêm một câu trước khi cánh cửa đóng lại: “Đại nhân, là, là người của Hoàng Thành Tư.”
Gương mặt của Thẩm Thời Hàn lập tức đen đến mức không thể nhìn, hơi thở thoải mái quanh người hắn lập tức biến mất, thay thế là hơi thở lạnh thấu xương giống như lưỡi dao sắc bén. Hắn cất bước đi ra khỏi cửa: “Ta đi xem thử.”
Thời An không hề sợ một chút nào, ngược lại có một loại cảm giác đột nhiên cảm thấy yên tâm, nàng xua xua tay: “Ca ca mau đi đi, muội ở chỗ này chờ ca ca.”
Thẩm Thời Hàn không ở đây, một mình Thời An cũng không có hứng thú dùng bữa.
Ánh mắt của nàng nhìn quét một vòng ở trong phòng, phát hiện ở vị trí sát cửa sổ có đặt một cái bàn nhỏ nên một tay nàng cầm bầu rượu một tay cầm cái ly rượu rồi đi về phía đó.
Ngước mắt nhìn về phía xa thì thấy nơi xa có rất nhiều đốm lửa, gió thổi tới từ trên bờ sông, trong cảm giác mát lạnh mang theo một chút hiu quạnh và đương nhiên bây giờ đã qua đầu thu.
Thời An uống một ngụm rượu gạo, gọi hệ thống lên: “Còn bao nhiêu lâu nữa thì tôi mới có thể trở về?”
Hệ thống vốn đang đắc ý suy nghĩ ký chủ có phải đang nhàm chán nên tìm nó để trò chuyện hay không? Ai ngờ vừa lên thì đã hỏi khi nào có thể trở về, nó lập tức cảm thấy chán nản ủ rũ cụp đuôi nói: “Còn muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tốc độ dòng chảy thời gian của hai bên không giống nhau. Bên kia mới trôi qua một hai phút.”
Nó nói xong, đợi một lát thấy Thời An không nói gì thì rất cẩn thận hỏi: “Ký chủ, cô muốn quay về sao?”
Thấy Thời An không để ý đến nó, trong lòng tò mò lại nhịn không được bắt đầu dụ dỗ: “Ký chủ có thể ở thêm một khoảng thời nữa, cô nhìn tạo hình này chân thật như vậy. Thiết kế nhân vật của cô cũng rất tốt, coi như là đi nghỉ dài hạn ở Đại Thịnh, còn không tốn thời gian không tốn tiền. Thật sự rất tốt.”
Nó thổi phồng một lúc, nghĩ nếu không nhắc đến chuyện làm nhiệm vụ nói không chừng ký chủ sẽ mềm lòng.
Đang suy nghĩ thì Thời An rốt cuộc chậm rãi lên tiếng nói: “Chờ trở về tải một cái phần mềm chống mê hoặc cho cậu.”
Hệ thống: “……!”
Mặt của nó đều tức giận đến đỏ lên, cảm giác bị xúc phạm rất lớn, cũng không quay đầu lại, chui vào trong hậu trường.
Phía sau, cánh cửa của nhã gian vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Thời An mới vừa bắt nạt xong hệ thống, tâm trạng rất tốt, nàng vô cùng vui vẻ quay đầu lại: “Đại ca!”
Sau đó khóe môi cong lên lập tức rũ xuống, không tình nguyện đứng dậy từ trên ghế khô cằn nói: “Điện hạ.”
Nàng vừa mới uống lên một chút rượu gạo, không đến mức say nhưng trăng sáng gió mát vờn quanh khó tránh khỏi làm nàng hơi mơ màng một chút. Đầu óc xoay chuyển chậm nửa nhịp, lúc này mới ngơ ngác nhìn thẳng người đang đi tới, không hề có ý muốn hành lễ.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh trầm xuống, trở tay vỗ cửa, ngăn cách ánh mắt bên ngoài cửa.
Lâm Trấn sờ chóp mũi, ôm kiếm đứng canh giữ trước cửa.
Trong nhã gian Mục Trì Thanh chậm rãi đến gần, ánh mắt lướt qua rượu gạo đặt trên bàn nhỏ, im lặng không tiếng động thu hồi ánh mắt lại rồi nhỏ giọng kêu: “An An?”
Thời An mơ hồ lên tiếng, nhìn chằm chằm người tới một lúc, ngồi xuống lần nữa rồi hỏi: “Tại sao điện hạ lại ở chỗ này, cũng đến đây uống rượu sao?”
Nàng trông tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhưng mấy cái động tác đã bán đứng nàng. Nếu là ngày thường nàng tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu mơ hồ thậm chí hơi thân mật như vậy để nói chuyện với hắn, nhất định sẽ mang theo xa cách đúng mực.
Trong lòng Mục Trì Thanh hơi động, hắn cúi người tới gần, nghe thấy có mùi rượu nhợt nhạt hỗn loạn với mùi hương ngọt ngào, Thời An ngửa đầu nhìn lên nhíu mày không vui phản đối: “Điện hạ, ngài cách quá gần rồi.”
Mục Trì Thanh nhịn không được nhỏ giọng cười một tiếng, chẳng những không lui về phía sau mà theo bản năng nói nhỏ giọng lại, giống như sợ làm nàng cảm thấy sợ hãi, trong mắt mang theo ý cười hỏi: “An An, nàng uống bao nhiêu rượu rồi?”
Mới vừa rồi hắn ở nhã gian cách vách, nhã gian chính ở tửu lầu Lâm Giang là của hắn. Hai bên nối liền vào nhau, có thể nghe thấy giọng nói nói chuyện của nhau, chỉ là không thể nhìn thấy mà thôi.
Thời An híp mắt lại, giơ tay lên ở trước mặt và ra hiệu.
Nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, ánh mắt ngơ ngác nhìn vô cùng chăm chú. Giờ phút này hô hấp của Mục Trì Thanh nhỏ hơn rất nhiều, nàng nhìn một lát và đột nhiên hỏi: “Tại sao quan hệ của điện hạ và ca ca không tốt? Ngay từ lúc bắt đầu đã là vậy rồi sao?”
Vấn đề này đã gác trong đầu nàng một thời gian rất lâu, không thể hỏi ra kết quả từ chỗ của Thẩm Thời Hàn nên bây giờ gặp một đương sự khác nên nàng thật sự không thể nhịn được lòng hiếu kỳ đang ngo ngoe rục rịch.
Mi mắt của Mục Trì Thanh chậm rãi ngước lên, ánh mắt chăm chú và giọng điệu dịu dàng, thậm chí mang theo một chút dỗ dành nhưng hắn cũng không có trả lời câu hỏi của Thời An mà hỏi một câu khác: “Lần đầu tiên An An nhìn thấy Thẩm Thời Hàn là lúc nào?”
Thời An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Rất lâu trước đây.”
Hàng mi dài của Mục Trì Thanh nhẹ nhàng run lên, giọng nói càng thêm dịu dàng: “An An còn nhớ rõ là ở đâu không?”
Thời An không hiểu cái này có gì đáng để hỏi, lần này nàng không muốn suy nghĩ nữa nên nói thẳng: “Ở đạo quan.”
Chẳng qua nói xong bản thân trước tiên lại cảm thấy do dự và nhíu mày, lắc đầu nói: “Không, không phải ở đạo quan, ở……”
Mục Trì Thanh kiên nhẫn chờ, ánh mắt miêu tả dọc theo dung mạo xinh đẹp tinh xảo kia. Chỉ cần An An nói ra hai chữ kia thì hắn sẽ không để nàng trốn ở đó nữa.
===
TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của team nhé!!