Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 25



“Chị.” Cô bé được chị ôm ngồi trên đùi trong phòng khách có chút ngượng ngùng, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hànm Chi,.

Thẩm Hàm Chi xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng nói: “ Thỏ con nhà ta thật đáng yêu.”

Thẩm Hàm Chi di chuyển tay xuống phía dưới, sờ được một quả cầu lông nhỏ tròn trịa, cô cụp mắt xuống, nhìn thấy đó là cái đuôi của thỏ trắng nhỏ, chiếc váy này vậy mà còn rất chu đáo, có một cái đuôi nhỏ bông xù.

“Chị, chị chạm vào cái gì vậy?” Cô bé chỉ cảm thấy Thẩm Hàn Chi đang kéo váy mình, nhưng lại không biết Thẩm Hàm Chi đang kéo cái gì.

Thẩm Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo cái đuôi thỏ bông xù, cười nói: “Tự em nhìn xem đi."

Cô bé nghi hoặc quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một quả cầu lông nhỏ tròn trịa đang được chị nắn ở trong tay. Cô bé chưa từng nhìn thấy thỏ thật bao giờ, liền tò mò hỏi: “Chị, đây là cái gì?”

Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, ôm cô bé cười một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Đây là đuôi của một con thỏ nhỏ, thỏ con này khác với những động vật nhỏ khác, đuôi chỉ ngắn như vậy thôi. Em thấy nó có phải rất dễ thương không?"

Thấy Thẩm Hàm Chi vui vẻ, Ôn Cẩn cũng gật đầu, vì sự việc của dì Lưu, cô bé thật sự rất muốn làm gì đó cho Thẩm Hàm Chi, nhưng lại không biết mình có thể làm được gì ngoại trừ bản thân mình, nàng hoàn toàn không biết gì hết.

Cô bé vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Chị ơi, từ nay về sau em chính là thỏ con của chị.”

Cô bé vừa nói vừa rúc vào vòng tay của Thẩm Hàm Chi, trái tim của Thẩm Hàm Chi lập tức tan chảy khi nhìn thấy thỏ con mềm mại và đáng yêu trong tay mình. Cũng may cô

à một người ngay thẳng, chính trực. Nếu đổi thành một người khác, thỏ con ngoan ngoãn như vậy, còn không phải sẽ bị ấn ở trong lòng hung hăng bắt nạt sao?

“Được rồi, Tiểu Cẩn chính là thỏ trắng nhỏ của tôi.” Thẩm Hàm Chi nói xong, liền bế Ôn Cẩn đi lên lầu.

Dì Dương và dì Tống đều ở lầu một, hai người cũng không điếc, cuộc đối thoại vừa rồi của Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn, hai người cũng đều nghe được.

Bất quá những người có thể làm việc trong biệt thự đều là người kín miệng, hai người chỉ là nhìn nhau một cái, cũng không nói gì nhiều, chẳng qua hai người đều nhận ra Thẩm Hàm Chi mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Hàn Chi bế cô bé về phòng, cô còn chưa có thay quần áo đang chuẩn bị về phòng thay đồ.

Ôn Cẩn kéo cổ tay Thẩm Hàm Chi, không nỡ rời xa Thẩm Hàm Chi, “Chị, chị đi đâu vậy?”

“Tôi về phòng tắm rửa một chút, buổi chiều không có việc gì làm, không ra ngoài, sau khi tỉnh dậy tôi sẽ dạy em viết, được không?” Thẩm Hàm Chi chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ của Ôn Cẩn, cười nói.

"Dạ." Cô bé gật gật đầu, đôi mắt lưu luyến nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một bên mặt của cô bé: “Tôi lập tức qua đây, em có thể tự chơi một lát.”

Cô bé lúc này mới gật đầu, dựa vào đệm chơi trò chơi Anipop, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, sợ Thẩm Hàm Chi không thể đến bầu bạn với nàng.

Nửa giờ sau, Thẩm Hàm Chi thay váy ngủ, đi vào phòng cô bé, nhìn thấy thỏ trắng nhỏ đang ngoan ngoãn cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Thẩm Hàm Chi lên giường ngồi cạnh thỏ con, thỏ con cũng cảm nhận được Thẩm Hàm Chi đã đến, lập tức xoay người vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi. Nàng đã rất thuần thục dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi chớp mắt một cái, thỏ con thích nghi khá nhanh, từ lúc đầu còn sợ chính mình, bây giờ thì đã có thể ôm cổ cô làm nũng.

“Chị ơi, chị ngủ trưa với em được không?” Cô bé nhẹ nhàng cọ cọ vai Thẩm Hàm Chi, hơi thở ấm áp phả vào vai và cổ lộ ra bên ngoài của Thẩm Hàm Chi, khiến cho Thẩm Hàm Chi cảm thấy ngứa ngáy.

Đó không phải là ý nghĩa của việc bị một cô bé nhắc nhở như thế sao? Bây giờ thực sự là thời gian để ngủ trưa.

Ôn Cẩn ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi một lúc, thấy Thẩm Hàm Chi không có trả lời, nàng đột nhiên có chút sốt ruột, cánh tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Hàm Chi, nhẹ nhàng cọ mặt mình vào cổ Thẩm Hàm Chi.” Chị ơi, sao chị không nói chuyện?”

Thẩm Hàm Chi bị cô bé cọ vào cổ hai lần, cô luôn có cảm giác như bị móng vuốt của mèo con cào, ngứa ngáy, bất quá thỏ trắng nhỏ đơn thuần như vậy, làm những động tác này khẳng định là theo bản năng, thỏ con mới sẽ không tán tỉnh đâu.

Ôn Cẩn lúc này cũng đang lén lút quan sát biểu tình của Thẩm Hàm Chi, dụi mặt vào cổ đối phương, nàng đã học được điều này từ việc xem phim truyền hình tối qua. Trong phim, thời điểm đàn em làm nũng với đàn chị như vậy, đàn chị sau khi bị cọ xát liền đặc biệt vui vẻ, cho nên nàng cũng muốn làm cho chị vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến những nụ hôn trong phim truyền hình, cô bé vẫn có chút ngượng ngùng, không dám đến hôn Thẩm Hàm Chi, hơn nữa chị còn không có phản ứng, đây là không thích sao? Ngay khi cô bé bắt đầu nghi ngờ, Thẩm Hàm Chi xoa xoa mái tóc của cô bé, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ ngủ chung với em. Ai biểu thỏ con nhà ta biết làm nũng như vậy?”

“Chị.” Ôn Cẩn ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi, thấy Thẩm Hàm Chi vui vẻ, nàng lại rúc vào người Thẩm Hàm Chi, làm nũng.

Thẩm Hàn Chi nhẹ nhàng gãi gãi mũi cô bé, cười nói: “Đi ngủ sớm một chút, đợi lát nữa đến hai giờ tôi sẽ dạy cho em viết chữ.”

Thẩm Hàm Chi ôm cô bé trong lòng nằm xuống, cô bé rất tự giác dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi. Đây là lần đầu tiên chị ngủ cùng với nàng, xem ra phim truyền hình nói không sai, người đàn chị kia thích đàn em làm nũng, mà chị cũng thích mình làm nũng!

Thẩm Hàm Chi hoàn toàn không biết ban đêm thỏ trắng nhỏ đã lén xem cái gì, lúc này cô vẫn cảm thấy thỏ con trong lòng mình rất đáng yêu, “Điều chỉnh điều hòa thấp xuống một chút, nếu không ôm như vậy sẽ rất nóng."

“Không nóng, em muốn ngủ với chị.” Cô bé ôm chặt lấy Thẩm Hàm Chi, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu, "Được rồi, vậy thì ngủ chung."

Thẩm Hàm Chi nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, đem thỏ trắng nhỏ dính người ôm ở trong lòng, sau mấy ngày ở chung với Ôn Cẩn, Thẩm Hàm Chi cảm thấy nuôi một con thỏ trắng nhỏ bên người cũng không tệ, vừa ngoan ngoãn, lại còn biết làm nũng, ngay cả khi khóc thút thít hốc mắt đỏ hoe, cũng rất đáng yêu.

Thẩm Hàm Chi nhịn không được, ôm Ôn Cẩn vào lòng xoa nắn, dùng cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé, thỏ trắng nhỏ nên được ôm vào lòng cưng nựng.

Cô bé ngoan ngoãn để mặc cho Thẩm Hàm Chi vuốt ve eo mình, lỗ tai hơi hơi đỏ lên. Thật ra lúc chị vuốt ve sau lưng nàng thế nhưng không có gì, nhưng mà khi vuốt ve eo nhỏ của nàng, Ôn Cẩn liền cảm thấy chân đều mềm nhũn, cảm giác cơ thể cũng có chút không thích hợp, nhưng cụ thể là không thích hợp ở chỗ nào, thì Ôn Cẩn lại không nói được.

Cuối cùng, cô bé không còn cách nào khác đành phải quy về nguyên nhân là do ngứa: “Chị ơi, ngứa quá.”

“Tôi không trêu em nữa, chúng ta đi ngủ đi.” Thẩm Hàm Chi lại ôm cô bé vào lòng, sau đó mới nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Cô bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, nàng cảm thấy mình có rất nhiều thứ cần thiết phải học gấp, đặc biệt là bộ phim truyền hình kia, cô bé cảm thấy rất hữu ích!

Ôn Cẩn buổi sáng dậy muộn, trước khi hai giờ đã thức dậy, nàng được Thẩm Hàm Chi ôm trong lòng, thoải mái đến mức không muốn dậy.

Ôn Cẩn nhìn Thẩm Hàm Chi đang ngủ ngon lành, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, vợ của nàng vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính, còn biết dỗ dành nàng, trong lòng cô bé giống như được ngâm trong mật, ngọt ngào đến mức sắp tràn ra. Nàng không đành lòng rời mắt khỏi Thẩm Hàm Chi trong giây lát.

Ôn Cẩn sợ đánh thức Thẩm Hàm Chi, không dám cử động, đành phải dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt Thẩm Hàm Chi hết lần này đến lần khác, càng nhìn càng không rời được ánh mắt, hiện tại cuối cùng nàng cũng hiểu được tại sao đàn chị và đàn em trong phim lại thích hôn nhau như vậy. Cô bé cũng cảm thấy chỉ ôm ấp thôi là không đủ để bày tỏ được sự yêu thích của mình dành cho chị.

Bị ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm, Thẩm Hàm Chi tựa hồ cũng nhận thức được điều đó. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cô bé đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời.

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, cười nói: “Em tỉnh bao lâu rồi?”

"Không có, em chỉ mới tỉnh lại được một lát.” Ôn Cẩn rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, khuôn mặt nhỏ dán chặt vào cổ Thẩm Hàm Chi, không muốn cách xa Thẩm Hàm Chi dù chỉ một chút.

Nhìn thấy con thỏ nhỏ trong lòng mình dính người như vậy, Thẩm Hàm Chi cười khẽ: “ Thỏ con của tôi làm sao lại dính tôi như vậy?”

"Dạ, em nhớ chị.” Cô bé dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi, giọng nói mềm mại và thanh tú.

Thẩm Hàm Chi đưa tay lay động con thỏ nhỏ vài lần, dùng lòng bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô bé. Tóc của cô bé rất mềm mại, nằm ở trong tay cảm thấy rất thoải mái.

"Em có khát không? Uống chút nước rồi tôi sẽ bắt đầu dạy em viết chữ được không?" Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành bên tai Ôn Cẩn.

“Dạ.” Cô bé ậm ừ hai tiếng, ăn vạ nằm trong lòng Thẩm Hàm Chi mà không đứng dậy.

Thẩm Hàm Chi bật cười, vỗ vỗ cô bé hai cái: "Muốn tôi ôm em đi rót nước hay không?"

"Không cần, em có thể tự mình đi được." Cô bé có chút thẹn thùng trả lời, tuy rằng nàng thích được chị ôm nàng, nhưng vẫn luôn ôm như vậy, nàng sợ chị sẽ cảm thấy nàng yếu ớt.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn thỏ con trong lòng mình. Thỏ con ngoài miệng thì nói là có thể tự mình đi được, nhưng thực ra nàng không hề có ý định đứng dậy khỏi vòng tay của cô.

Thẩm Hàm Chi ôm cô bé ngồi dậy, sau đó cô bé mới miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi vòng tay của Thẩm Hàm Chi, xỏ dép vào và đợi Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi dắt theo cô bé dễ thương bên cạnh đi vào phòng trà giữa tầng hai. Trên bàn có hai chiếc cốc Thẩm Hàm Chi mới mua, cả hai đều là cốc đựng nước hình thỏ màu trắng có nắp đậy và trên nắp đậy còn có lỗ tai thỏ.

“Muốn uống nước suối hay là uống nước ngọt?” Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.

“Uống nước suối là được rồi, chị, em có thể tự làm.” Cô bé ngoan ngoãn nói. Nàng đã cầm lấy cốc nước thỏ con của mình rót nước ấm, ánh mắt của nàng dừng lại ở trên cốc nước của Thẩm Hàm Chi, ánh mắt hơi cong lên Chỉ có một chút khác biệt giữa cốc nước của chị và cốc nước của nàng. Con thỏ nhỏ trên cốc nước của chị có khuôn mặt lạnh lùng, trong khi con thỏ nhỏ trên cốc nước của nàng lại đang mỉm cười.

Thẩm Hàm Chi uống mấy ngụm nước ấm, quay người lại liền thấy cô bé đang nhìn mình: "Sao em lại nhìn tôi như vậy?”

“Không có.” Cô bé hốt hoảng cầm cốc nước lên và rất nhanh đã uống xong cốc nước.

Thẩm Hàm Chi thấy cô bé ngượng ngùng, cũng không trêu chọc cô bé mà nắm cổ tay cô bé đi vào thư phòng.

Nói là thư phòng nhưng thực ra cũng là văn phòng của Thẩm Hàm Chi. Đôi khi nguyên thân sẽ tổ chức những cuộc họp từ xa ở đây.

Vừa bước vào cửa, đập vào mắt chính là cả một bức tường giá sách, phía trước giá sách là bàn làm việc của Thẩm Hàm Chi, trên đó đặt một chiếc máy tính và một số sách, tài liệu mà cô thường đọc.

Thẩm Hàm Chi thu dọn bàn làm việc, nhét mấy quyển sách tài chính lên trên giá sách, sau đó lại mang rất nhiều giấy A4 trắng tới. Cô dời một chiếc ghế đẩu cho cô bé, để cho cô bé ngồi cạnh ghế xoay văn phòng của cô.

Thẩm Hàm Chi lấy trong ống bút ra hai cây bút, đưa một cây trong đó cho Ôn Cẩn, giải thích: “Trước khi học viết, bước quan trọng nhất chính là cầm bút. Việc cầm bút chủ yếu cần sự phối hợp của ba ngón tay, ngón cái và ngón trỏ và ngón giữa, em xem, ngón trỏ và ngón cái cầm bút như thế này, ngón giữa chạm vào.”

Thẩm Hàm Chi nhìn cô bé, thấy tư thế của cô bé khá chuẩn, nhưng cô vẫn nghiêng người về phía trước, từ phía sau ôm lấy cô bé vào lòng, nắm ngón tay cô bé để điều chỉnh tư thế của cô bé từng chút một.

Được Thẩm Hàm Chi ôm ở trong ngực như vậy, vành tai của cô bé hơi đỏ lên, chị nắm lấy tay nàng, cảm giác được chị ôm từ phía sau thật thoải mái.

Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi, khi Thẩm Hàn Chi nhìn thấy cô bé lại nhìn mình, cô liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lúm đồng tiền nhỏ rồi cười nói một cách ngẫu nhiên: “Thỏ con không ngoan, trước tiên học cách cầm bút đi, đừng lén lút nhìn tôi nữa.”

“Em không có nhìn lén, chị là vợ của em.” Cô bé thấp giọng lẩm bẩm, thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu. Thẩm Hàm Chi không nghe rõ cô bé đang lẩm bẩm cái gì, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ lẩm bẩm của chú thỏ con này thật dễ thương.

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ trắng nhỏ: Học theo phim truyền hình học quả thật không sai! ( thỏ con nắm tay JPG)

Thẩm Hàm Chi: Thỏ trắng nhỏ không thể học bậy.