Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 28



Thẩm Hàm Chi nắm tay cô bé đi, cô bé lúc này mới có thể thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Thẩm Hàn Chi: “Chị, vừa rồi em không cố ý đâu, em có chút sợ chó.”

"Được rồi, vậy thì từ nay về sau chúng ta hãy tránh xa chó ra. Em yên tâm, người dân trong khu biệt thự phải buộc chó khi dắt chó đi dạo, chúng sẽ không chạy đến cắn chúng ta đâu. Chỉ cần tránh xa là được, hơn nữa chị cũng sẽ bảo vệ em." Thẩm Hàm Chi xoa xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.

Cô bé nhẹ nhàng dựa vào Thẩm Hàm Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, nàng dựa vào Thẩm Hàm Chi một lát sau mới bình tĩnh lại. Về việc trước đây nàng bị nhốt trong chuồng chó, Ôn Cẩn không muốn nói ra vì sợ chị sẽ ghét bỏ nàng.

Thẩm Hàm Chi không biết cô bé lại suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy cô bé ôm chặt lấy mình, cô dứt khoát vòng tay ôm lấy cô bé rồi tiếp tục bước đi trong tiểu khu.

Cô bé nhìn ánh trăng trên đầu, đôi mắt hơi nheo lại, nàng đã từng chỉ có thể ở trên gác mái, cách một lớp lan can bảo vệ chướng mắt của cửa sổ để nhìn ra thế giới bên ngoài, ngày qua ngày bị giam cầm trong thế giới nhỏ bé đó, giờ đây cuối cùng nàng cũng có được tự do, còn có một người vợ!

Dì Lưu thật sự không lừa dối nàng, có vợ chính là có thêm một người yêu thương nàng, cô bé vui vẻ nghĩ.

Thẩm Hàm Chi rũ mắt nhìn về phía cô bé đang ở trong lòng mình, chỉ thấy cô bé không biết mình đang suy nghĩ gì, mi mắt đều cong lên.

Thẩm Hàm Chi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, cười hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy? Nói cho chị biết đi được không."

“Em đang nghĩ đến chị.” Cô bé khẽ chớp mắt, như thể chúng chứa đầy hàng ngàn ngôi sao.

Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu, thỏ con này miệng cũng quá ngọt đi.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đang mỉm cười, Ôn Cẩn tưởng rằng Thẩm Hàm Chi không tin, hai tay vội vàng ôm lấy cổ Thẩm Hàm Chi: “Thật đó, nếu không có chị, hiện tại em vẫn còn đang ở trên gác xép của trang viên Hoa Hồng. "

Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau này sẽ không có người nào có thể bắt nạt thỏ con của chị nữa. Từ giờ trở đi, em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn, chơi bất cứ thứ gì em muốn, chị sẽ bảo vệ em.”

Cô bé được Thẩm Hàn Chi dỗ như vậy, nàng hận cả người không thể vùi vào trong vòng tay của Thẩm Hàm Chi. Nàng rất thích cách chị dỗ dành mình dịu dàng như vậy.

Thẩm Hàm Chi ôm lấy cô bé đi dạo một vòng trong tiểu khu, sau đó hai người mới trở về biệt thự.

Cô bé có da thịt non mịn khi đi ra ngoài đã bị ba con muỗi đốt, một con ở trên cánh tay, một con ở cổ, không hiểu sao còn bị cắn vào eo.

Trên đường về, cô bé liên tục sờ vào cánh tay của mình. Khi bước vào phòng khách, cô bé nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện ra bộ ngực lộ ra của mình đều sưng tấy.

Ôn Cẩn thỉnh thoảng dùng tay gãi chỗ bị muỗi đốt, Thẩm Hàm Chi đưa tay ngăn cản động tác của cô bé: “Em càng gãi như vậy sẽ càng ngứa, đi tắm trước đi, tắm xong rồi chị sẽ giúp em bôi thuốc."

“Chị ơi, em ngứa quá.” Cô bé dựa vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi mà hít hà.

Thẩm Hàm Chi liếc nhìn cổ và cánh tay của cô gái nhỏ, thấy làn da vốn trắng nõn của cô bé đã ửng đỏ và sưng tấy. Da càng trắng thì sau khi bị muỗi đốt càng lộ rõ.

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng tùy tiện gãi, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng, để lại sẹo trên cơ thể.”

“Không được để lại sẹo.” Thỏ con bị Thẩm Hàm Chi hù dọa, lập tức không dám tiếp tục gãi nữa, đem mặt vùi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, dùng sức xoa xoa, có chút ủy khuất nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.

“Sau khi bôi thuốc sẽ hết ngứa, em mau đi tắm đi.” Thẩm Hàm Chi ôm lấy eo cô bé quay trở lại tầng hai. Cô cũng quay lại tắm và thay váy ngủ.

Khi Thẩm Hàm Chi đi ra ngoài, cô bé đã sấy tóc, còn đem cửa phòng mở ra, đợi Thẩm Hàm Chi đi tới bôi thuốc cho nàng.

Thẩm Hàm Chi vừa ra khỏi phòng liền lấy ra một ống thuốc mỡ, cô bé đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, thấy cô đi tới, hai mắt sáng lên: “Chị, trên lưng của em cũng có, thật sự ngứa lắm.”

“Được rồi, chị sẽ giúp em bôi thuốc.” Thẩm Hàm Chi bước nhanh đến chỗ cô bé, cô đưa tay nhẹ nhàng cởi chiếc váy ngủ có đuôi thỏ màu trắng của cô bé.

Đập vào mắt cô chính là đôi chân thon dài trắng nõn của Ôn Cẩn, sau đó là quần lót thỏ trắng nhỏ. Lần trước hai người đến cửa hàng, Thẩm Hàm Chi nhìn thấy liền cảm thấy đáng yêu cho nên liền mua về. Không nghĩ tới hôm nay thỏ trắng nhỏ sẽ mặc cái này.

Thẩm Hàm Chi cũng nhìn không nhiều, ánh mắt rơi vào trên eo của thỏ trắng nhỏ. Da của thỏ trắng nhỏ phản chiếu ánh sáng, trên eo có một vết muỗi cắn lớn sưng đỏ, nhìn càng dễ thấy.

Thẩm Hàm Chi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ đã bị chích đến sưng tấy.

Cô bé rầm rì quay đầu lại nhìn Thẩm Hàm Chi: “Um ~ chị ơi, ngứa quá."

“Chỉ cần bôi thuốc là sẽ ổn thôi. Em chỉ cần nằm xuống và nằm yên thôi.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành.

Cô bé ngoan ngoãn nằm xuống, tay vẫn ấn chặt Anipop.

Thẩm Hàm Chi bẻ tuýp thuốc mỡ mới ra, bóp ra một chút, bên trong có chất thuốc mỡ màu xanh nhạt, đưa lên mũi ngửi được mùi hương hương thảo thoang thoảng. Thẩm Hàm Chi dùng ngón trỏ quẹt một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ bôi thuốc lên eo của cô bé.

Thỏ con vốn dĩ đã nhạy cảm, lại bị Thẩm Hàm Chí bôi thuốc như vậy, hai chân của nàng trở nên mềm nhũn, lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.

Cô bé hít hít mũi, ủy khuất quay lại phía sau nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, thật lạ quá.”

Cô bé không thể nói rõ cảm giác của mình là gì. tóm lại chính là phần eo của nàng cảm thấy tê dại và mềm mại, chân cũng càng ngày càng mềm hơn, còn lạ hơn cả việc bị muỗi đốt.

Thẩm Hàm Chi còn tưởng rằng là do da thịt non mịn và mềm mại của cô bé bị muỗi đốt làm bị đau, cô nghiêng người xuống nhẹ nhàng thổi vào chỗ bôi thuốc của cô bé, liền nhìn thấy thân thể của cô bé run lên, nơi đó cũng trở nên cứng đờ.

Thẩm Hàm Chi không biết tại sao, liền ngước mắt hỏi: "Tiểu Cẩn, em có cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Cô bé đã sớm không còn quan tâm đến Anipop nữa, cô bé vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào giường và làm động tác lắc đầu với Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy buồn cười, nghiêng người thổi thêm hai lần nữa, nhưng cô bé lại không chịu nổi mà gắt gao nắm chặt vào ga trải giường, gần như hừ nhẹ ra tiếng, bên mặt và cổ đều đỏ bừng.

Thấy thuốc mỡ đã gần khô, Thẩm Hàm Chi buông váy ngủ của cô bé xuống, tiến lại gần cô bé: “Tiểu Cẩn, chị giúp em bôi lên cổ, em đừng có nhúc nhích."

Cô bé cũng bị một vết cắn lớn ở cổ bên trái, Thẩm Hàm Chi bôi thuốc lên tay mình rồi nhẹ nhàng bôi lên cho cô bé. Trong toàn bộ quá trình đó cô bé đều vùi mặt vào giường, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé có vẻ ngượng ngùng, lại tìm được vết sưng lớn trên cánh tay trái của cô bé, giúp cô bé bôi thuốc.

“Tiểu Cẩn, em có muốn chị xem TV cùng em không?”

Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.

“Chị, em hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.” Cô bé cũng không thèm ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ vẫn vùi vào giường tự mình lẩm bẩm.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải trước đây thỏ trắng nhỏ vẫn luôn bám lấy cô, đòi cô ngủ chung với cô bé sao? Tại sao hôm nay cô bé lại ra lệnh tiễn mình sớm như vậy?

Thẩm Hàm Chi dùng tay còn lại không bôi thuốc nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô bé, cười nói: “Sao hôm nay em không cần chị ngủ với em? Em đã thay đổi ý định rồi à? Không thích chị nữa?"

“Không có, em thật sự thích chị tôi nhưng mà em thực sự rất mệt, đã sắp ngủ gật rồi.” Cô bé rầu rĩ nói, vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

Thẩm Hàm Chi thấy cô bé không chịu nói chuyện, cô cũng không có ý định hỏi thêm gì nữa, thỏ trắng nhỏ cũng cần có sự riêng tư. “ Vậy được rồi, chị về phòng nghỉ ngơi đây. Nếu em có việc gì, thì gọi cho chị."

"Dạ, chị ngủ ngon." Tốc độ nói chuyện của cô bé rất nhanh, hiển nhiên là muốn Thẩm Hàm Chi nhanh chóng rời đi.

Thẩm Hàm Chi cũng nghe theo ý muốn của cô bé, đứng dậy đi về phía cửa, nhìn về phía cô bé cách đó không xa: “Ngủ ngon, ngày mai gặp lại Tiểu Cẩn.”

Sau khi chúc ngủ ngon, Thẩm Hàm Chi ra khỏi phòng Ôn Cẩn, đóng cửa lại cho cô bé, thuận tiện rót một ly nước rồi trở về phòng.

Cô bé lén nhìn lên cửa để chắc chắn rằng Thẩm Hàm Chi đã đi rồi, sau đó nàng ngã xuống giường như một quả bóng xì hơi.

Cô bé ủy khuất hít hít mũi, hai mắt đỏ hoe, nàng cũng không biết vừa rồi là bị làm sao nữa, chị chỉ thổi qua eo nàng vài hơi, cơ thể nàng đã không thể chịu nổi nữa.

Cô bé lại nhìn ra cửa để chắc chắn rằng Thẩm Hàm Chi không còn ở đó nữa, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, bản thân đỏ mặt lấy từ trong tủ ra một chiếc quần lót mới, nhanh chóng bước vào phòng tắm để thay.

Trong khi giặt đồ lót, cô bé vẫn đỏ mặt và suy nghĩ, trước đây nàng chưa từng gặp phải vấn đề này? Tại sao khi gặp được chị lại xảy ra loại tình huống này, đều đem quần lót của nàng làm ướt? Nếu mà chị biết chuyện này, chị chắc chắn sẽ ghét bỏ nàng.

Cô bé càng nghĩ càng ủy khuất, gần như khóc. Nàng nghe chị nói rằng trình duyệt trên điện thoại di động của nàng có thể tìm kiếm những câu hỏi mà nàng không biết, nhưng chính là nàng không thể chữ nên cũng không thể tìm kiếm. Hiện tại cô bé không biết phải làm gì mới tốt.

Sau khi phơi khô quần lót thỏ trắng nhỏ, cô bé không có tinh thần bước ra khỏi phòng tắm, tất cả đều là lỗi của nàng, nếu không thì hiện tại nàng đã có thể quấn lấy chị để chị có thể ở lại với nàng thêm một lúc nữa.

Cô bé thở dài, ném mình lên giường, lăn lộn hai vòng rồi lấy điện thoại di động ra, bây giờ nàng cũng chỉ có thể lấy lại tâm trạng bằng cách xem phim truyền hình của đàn chị, đàn em, dù sao thì nàng cũng đã học được nhiều hơn từ trong phòng, sau này nàng cũng có thể dỗ chị tốt hơn.

Cô bé suy nghĩ rồi mở phần mềm xem video và bấm vào để tiếp tục phát.

Trong tập 2 của bộ phim, đàn chị và đàn em vẫn giả vờ xa lạ với nhau trong lớp. cô gái tốt trong mắt mọi người, đàn chị vẫn là đóa hoa lạnh lùng không người nào có thể hái xuống, đàn em vẫn là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu trong mắt mọi người, cả ngày hai người cũng không có giao tiếp gì.

Khi tan trường, đàn em nhận được tin nhắn WeChat từ đàn chị, yêu cầu cô ấy đợi trong lớp sau giờ học.

Đàn em liếc nhìn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy đàn chị cũng không quay đầu lại nhìn sang.

Các học sinh trong lớp lần lượt rời đi, mười phút sau, trong lớp chỉ còn lại đàn chị ngồi ở bên cửa sổ và đàn em ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm bài tập.

Đôi mắt của đàn chị hơi nhướng lên khi cô đứng dậy, chiếc ghế phía sau cô phát ra âm thanh chói tai trong phòng học trống, khiến cho đàn em vẫn còn đang múa bút thành văn giật mình.

Đàn chị bước nhanh đến chỗ đàn em, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm đàn em lên, "Như thế nào? Sao em làm việc chăm chỉ quá vậy?"

"Chị..." Cô còn chưa kịp nói hết câu, ngay sau đó cô đã bị đàn chị bế lên trên bàn học, đôi môi phấn nộn bị đàn chị hôn lên, cây bút trong tay đàn em không biết lúc nào rơi xuống một bên.

Ôn Cẩn trợn tròn mắt khi nhìn thấy như vậy, còn có thể ôm hôn như vậy sao? Nàng cố chịu đựng một bên mặt đỏ bừng, sau đó cúi đầu tiếp theo nhìn xem, sau đó liền nhìn thấy hai chân của người đàn em quấn quanh vòng eo thon gọn của đàn chị, hai người hôn nhau không rời.

Một lúc lâu sau, đàn chị mới hơi lùi ra xa, nhướng mày: "Chiều nay em có phải đã lén lút nhìn chị hay không?"

“Không.” Đàn em lập tức phủ nhận, vòng eo thon gọn bị đàn chị kiên quyết giữ chặt.

"Phải không? Trẻ con nói dối sẽ phải chịu trừng phạt."

Giọng nói của đàn chị vang lên ở bên tai đàn em, ngay sau đó, trong phòng học trống vắng truyền đến hơi thở dồn dập khó kiềm chế của đàn em.

"Chị ơi, cửa vẫn còn chưa có..."

Đàn em còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị nụ hôn mãnh liệt của đàn chị lấn át đi.

Trên trán cô bé đổ mồ hôi. Hành động của đàn chị trong phim dường như không chỉ đơn thuần là một nụ hôn và một cái ôm. Tuy nhiên, việc quay phim trong phim rất mờ mịt nên cô bé nhìn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng cô bé vẫn xem nó một cách thích thú, thậm chí nàng còn mơ hồ ghen tị với người đàn em kia, nàng cũng có chút muốn được chị ôm và hôn như vậy.

Cô bé đỏ mặt lăn lộn trên giường hai vòng, tâm trạng lúc này cũng bình tĩnh lại một chút. Trên phim, đàn chị đã giúp đàn em thu dọn ổn thỏa, hai người lần lượt rời khỏi phòng học, như thể họ chẳng hề quen biết nhau chút nào.

Cô bé hoàn toàn không hiểu, nàng mới vừa ra khỏi Trang viên Hoa Hồng có mấy ngày, đừng nói là tình cảm, mà ngay cả một số chuyện thường ngày nàng cũng ngây thơ mơ hồ, chứ đừng nói đến kỹ xảo tán tỉnh cao cấp trên bộ phim này. Cô bé không có cấp bậc nên chỉ có thể xem cho vui thôi.

Sau khi xem xong một tập phim truyền hình, sau đó lại nghĩ đến sẽ sớm được gặp lại dì Lưu, tâm trạng của cô bé lúc này mới khôi phục lại một chút, ôm chăn mỹ mãn nhắm mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cười chết mất, phim truyền hình này hình như chính là loại không được tấn giang cho phép nhỉ?