Sẽ Không Có Ai Yêu Em Như Anh

Chương 4: Dao động bất ngờ



1.Giải cứu.

Hôm nay là thứ sáu,Hạ Tịch Nhặt không đến lớp mà ở nhà đọc sách.

Đã bảy ngày kể từ lần cuối cô gặp Cố Hoài.

Cô biết được phàm những việc như thế này thì không nên nóng lòng, đặc biệt là đối phương là một Cố Hoài cao ngạo như vậy.

Phải nhiệt tình vừa phải, mới có thể khiến đối phương nhớ mãi không quên. Nếu cứ theo dõi rình rập mù quáng chỉ làm anh thêm chán ghét.

Tuy nhiên cô chắc chắn rằng anh không hề chán ghét cô.

Nếu không lần trước, anh đã không liều mạng mà lao đến bảo vệ cô.

Rõ ràng lần đó anh bị thương nghiêm trọng hơn cô.

Trước khi về,anh vẫn nói vài câu tự phụ với cô. Nhưng cô biết,anh chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.

Chỉ là cô không biết nên làm thế nào để xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Cô chưa từng theo đuổi con trai bao giờ. Cố Hoài chính là người đầu tiên.

Cố Hoài rất thích đọc sách.

Theo thông tin cô biết được từ Cố Nhân, anh có vẻ đặc biệt quan tâm đến những cuốn sách về tâm lý.

Vì thế, cô đã đến hiệu sách mua rất nhiều sách chủ đề đó về.

Cố Hoài dường như rất yêu thương em gái mình.

Lý do lần trước anh gọi cảnh sát can thiệp vào bữa tiệc của cô,là vì muốn đưa em gái về nhà.

Ngày hôm đó,Cố Nhân với tư cách là cô gái xách túi của cô, cũng tham dự bữa tiệc Hạ Dương về nước.

Tuy vậy, Hạ Tịch Nhặt cũng không tính lợi dụng Cố Nhân để khiến anh yêu cô.

Thứ nhất xác suất thành công rất thấp. Thứ hai, cô có lòng tin vào bản thân mình hơn, cô nhất định sẽ cưa đổ được anh.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Người giúp việc ra mở cửa. Hạ Tịch Nhặt cũng không để ý.

Lúc này tiếng bước chân vội vã truyền lên lầu.Là người giúp việc.

“Tiểu thư. Có vị tên Cố Hoài đến tìm cô.”

Cố Hoài!

Hạ Tịch Nhặt “Vù” một tiếng nhảy ra khỏi giường.

Cô theo thói quen mà quay đầu nhìn qua tấm gương bên cạnh.

Dung mạo và quần áo đều hoàn hảo.

Sau đó cô đi xuống cầu thang không vội vàng. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Hoài đứng trước cửa.

Cô duyên dáng bước về phía anh.

“Em không đến trường anh như đã hứa, sao anh lại tới đây?” Cô nói đùa.

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng căng thẳng của anh.Cô cũng nghiêm túc trở lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Cô có biết anh họ của cô ở đâu không?”

“Hạ Dương? Không biết. Anh tìm anh ta làm gì?”

“Em gái tôi bị anh ta đưa đi rồi.”

Chiều nay Cố Hoài đang dạy cho Ngải Văn. Đột nhiên nhận được điện thoại từ bạn học của Cố Nhân là Trương Hoa, báo cho anh chuyện này.

“Bạn của tiểu nhân chỉ biết con bé bị đưa đến karaoke. Cô có biết anh ta thường hay đi quán nào không?”

Hạ Tịch Nhặt lắc đầu.

“Em với anh ta rất hiếm khi chơi với nhau.” Cô nói thêm “Nhưng em có thể giúp anh.”

Cô dẫn anh đến chỗ điện thoại. Mở danh bạ ra gọi.

Hạ Dương gần đây mới mua một chiếc điện thoại mới,đem nó khoe khoang khắp nơi.

Cô gọi điện thoại cho Hạ Dương. Nhưng không ai nghe máy.

Cố Hoài bắt đầu trở nên nôn nóng.

Vì vậy Hạ Tịch Nhặt liền gọi đến một số khác. Là bạn của Hạ Dương.

Cô hỏi một loạt câu hỏi,sau đó cúp máy.

“Em biết anh ta ở đâu rồi.”

Hạ Tịch Nhặt nói địa chỉ cho anh.

Cố Hoài nói cảm ơn, xoay người muốn rời đi.

“Đợi đã.”

Cô ngăn anh lại.

“Anh tính đến đó thế nào?”

“Tên kia vừa nói cho em biết Hạ Dương đưa em gái anh đến, còn đuổi những người khác ra ngoài. Đoán không chừng bây giờ Hạ Dương đang giở trò đồi bại với em gái anh, hiện tại Cố Nhân đang rất nguy hiểm. Nếu anh định bắt xe kéo đến đó, nhất định là không kịp.”

Khuôn mặt Cố Hoài trở nên tái nhợt.

Hạ Tịch Nhặt nhìn anh rồi nói “Để em nói tài xế đưa chúng ta đến đó.”

Hạ Dương vừa đưa tay vào áo Cố Nhân sờ soạng lung tung, liền nghe một trận đập cửa.

Anh ta không kiên nhẫn đứng dậy, lớn tiếng hỏi “Ai đó?”

Nào ngờ vừa mở cửa ra,anh ta đã bị người xông vào đánh một quyền.

Hạ Dương bị đánh rất mạnh nên nằm gục xuống đất.

Cố Nhân nhắm mắt nãy giờ không dám mở mắt, khi mở mắt ra người đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hoài.

“Anh ơi!” Cô ta kích động gọi một tiếng, nước mắt chảy xuống.

Cố Hoài đi đến bên cạnh, cởi áo khoác cho cô ta mặc.

Sau đó sắc mặt không thay đổi, quay đầu nhìn Hạ Dương. Hạ Dương từ dưới đất bò dậy.

“Hóa ra là mày phá hỏng chuyện tốt của tao, đúng là chán sống rồi!”

Hạ Dương tức giận, lấy điện thoại trong người ra,chuẩn bị gọi một đám huynh đệ đến.

Lúc này, một bàn tay ngăn anh ta lại.

Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Tịch Nhặt.

“Nếu anh không sợ em đem chuyện tốt anh làm nói cho cậu mợ nghe, thì anh cứ tiếp tục đánh đi.”

Hạ Dương sững sờ tại chỗ.

“Cố Hoài, anh dẫn em gái anh trở về đi.”

Cố Hoài hơi gật đầu một cái. Sau đó liền đỡ Cố Nhân rời đi.

“Fable, em như thế là có ý gì? Sao không giúp anh mà lại giúp người ngoài?”

“Sao em phải giúp anh?”

Hạ Tịch Nhặt cao ngạo liếc mắt nhìn anh ta một cái “Anh tính làm cái gì hả? Cưỡng hiếp trẻ vị thành niên sao? Anh không biết Cố Nhân chỉ mới 16 tuổi thôi sao?”

“Có người anh họ như anh, em nói ra còn bẩn miệng.”

“Em!” Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.

“Còn nữa, đừng có mà quấy rầy Cố Nhân nữa. Cũng không được tìm Cố Hoài. Nếu em biết anh quấy rầy hai anh em nhà họ, em nhất định báo cáo anh cho cậu. Để cậu đưa anh ra nước ngoài. Anh nên biết rằng, so với lời anh nói ra,thì cậu muốn nghe lời người cháu gái là em hơn.”

Hạ Dương tức giận nhìn bóng lưng của Hạ Tịch Nhặt.

Đúng thật là, Hạ Tịch Nhặt từ nhỏ đã rất giỏi lấy lòng các vị trưởng bối. Nếu cô đến gặp ba mẹ anh ta và nói về những việc anh ta làm, có lẽ Hạ Dương thật sự bị gửi về lại New York.

Thôi quên đi.

Đàn ông tốt không đánh phụ nữ.

Hạ Dương cầm rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Rồi đập mạnh ly rượu xuống đất.

2.Báo đáp

Chiều thứ bảy, Hạ Tịch Nhặt còn đang ngủ trưa.

Vừa tỉnh lại, cô thấy quản gia đang lo lắng nhìn mình.

“Vú Ngô,làm sao vậy?”

“Tiểu thư, có một người thần thần bí bí ở dưới nhà chúng ta đã nửa ngày. Không biết muốn làm gì.”

Hạ Tịch Nhặt nghi hoặc đi ra ban công, nhìn thoáng qua.

Khóe miệng cong lên một nụ cười.

“Vú Ngô, có thể giúp con đi mua bánh nướng Trần Ký không? Để lão Trương lái xe đưa vú đi.”

Trần Ký cách nhà Hạ Tịch Nhặt hai giờ lái xe.

Nhưng bất luận xa xôi đến đâu, chỉ cần là mệnh lệnh của tiểu thư, bà nhất định sẽ nghe theo.

“Còn nữa, lúc vú xuống,thì đưa người đó vào nhà đi,nói con đang ở tầng 2.”

Quản gia đi xuống lầu.

Hạ Tịch Nhặt vội chạy như bay vào phòng tắm, nhanh chóng súc miệng, làm ướt tóc, sửa sang lại đồ ngủ. Lấy một cái bình thủy tinh ra khỏi ngăn kéo.

Sau đó nhanh chóng trở lại sô pha, đem bình thủy tinh đặt lên bàn. Làm bộ rảnh rỗi mở một quyển sách.

Một tiếng bước chân trầm ổn từ xa tới gần. Bước chân trầm tĩnh nhưng có chút ngập ngừng do dự.

Sau đó, tiếng bước chân ngừng lại.

Hạ Tịch Nhặt ngẩng đầu, quả nhiên cô liền thấy Cố Hoài.

Anh đứng ở cầu thang, nhìn cô.

Toàn bộ lầu hai đều là phòng của cô. Ngoại trừ cửa giữa tầng một và hai, nhà tắm, toàn bộ tầng đều không có cửa.

Cửa tòa nhà luôn mở khi không có khách

“Anh định đứng đó luôn à? Có gì muốn nói với em không?”

Cô buông sách xuống, trêu chọc hỏi anh.Cố Hoài vẫn không nhúc nhích mà đứng đó.

“Tôi tới là để cảm ơn. Ngày hôm qua cô đã cứu em gái tôi.”

“Cảm ơn gì chứ. Nếu là em gái của anh thì em nhất định sẽ giúp.”

Anh cúi đầu.

“Tôi không thích mắc nợ người khác. Cho nên nếu về sau cô có cần gì, có thể làm được tôi nhất định sẽ làm hết sức.”

Hạ Tịch Nhặt nhìn anh.

Vì lý do gì đó, cô không thích bộ dạng cúi đầu này của anh. Cô mong anh mãi là người mang dáng vẻ cao ngạo ngẩng cao đầu mà nhìn xuống chúng sinh hơn.

“Anh thật sự muốn cảm ơn em sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh vào đây đi.”

Anh ngoan ngoãn đi vào phòng,đứng trước mặt cô.

“Cởi quần áo.”

Nghe được câu này, anh ngẩng đầu lên,hoài nghi nhìn cô.

“Nhanh lên.” Cô thúc giục.

Cố Hoài bất động đứng đó. Anh lạnh lùng nhìn cô.

“Hạ Tịch Nhặt, cô nên biết……”

Anh còn chưa nói xong, cô liền vội vàng cởi cúc áo của anh ra.

Cố Hoài nắm chặt vạt áo,liều mạng chống cự.Nhưng liền ngừng lại sau một hành động của cô.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên phần eo của anh.

Chỗ đó có một cái miệng vết thương còn chưa lành hẳn. Vết thương do bảo vệ cô hôm đó để lại.

Hạ Tịch Nhặt thở dài.Cầm lấy cồn i-ốt đã sớm chuẩn trên bàn cùng tăm bông. Thoa nhẹ lên chỗ miệng vết thương.

“Em biết anh sẽ không xử lý vết thương mà.”

Khử trùng xong,cô dùng băng quấn chặt miệng vết thương.

Anh nhanh chóng cài cúc áo lại, cơ thể đang cứng đờ dần thả lỏng.

Cô nheo mắt xem anh.

“Sao thế, anh cho rằng em muốn anh lấy thân báo đáp sao?”

Anh lắc đầu, vẫn tránh né ánh mắt của cô.

Nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của anh, không hiểu sao, Hạ Tịch Nhặt cảm thấy rất đáng yêu.

“Hiện tại có phải anh cảm thấy, thành kiến trước đây của anh với em đều là sai? Có phải anh cảm thấy, những lời trước kia đều oan uổng cho em không?”

Anh gật gật đầu.

“Cô là cô gái tốt bụng.Tôi xin lỗi vì lúc trước đã nặng lời với cô.”

Cô mím môi cười, đứng đối mặt với anh.

“Vậy có thể anh đã sai rồi. Em không hề tốt bụng,cũng không rảnh mà đi lo lắng chuyện của thiên hạ đâu!Em giúp vì đó là em gái của anh thôi. Cố Hoài, em thích anh.”

Mặt Cố Hoài lập tức đỏ bừng.

“Cô...là con gái mà sao lúc nào cũng bạo dạn vậy.” Anh lắp bắp nói.

“Vậy thì sao chứ?” Hạ Tịch Nhặt ủy khuất nhìn anh.

“Em sợ nói quá sớm anh sẽ cảm thấy em tuỳ tiện, nói quá muộn lỡ như anh bị người ta cướp mất.Cố Hoài anh nói đi, khi nào thì mới tỏ tình với anh được?”

Anh không trả lời. Nhắm mắt như để bình tâm lại. Vẻ mặt đỏ ửng cũng biến mất.

3. Hôn

Cô thấy vậy, đột nhiên bám lấy cổ anh, ngẩng đầu lên chạm vào môi anh,liền buông ra.

Cố Hoài vội vàng mở mắt ra, chau mày nhìn cô.

Tóc cô dường như vừa mới gội, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước. Lúc này cô không trang điểm, thực ra so với khuôn mặt trang điểm đậm hằng ngày,thì bây giờ cô xinh đẹp hơn.

Hạ Tịch Nhặt khẽ mím môi,lộ ra nụ cười ranh mãnh. Đôi tay vẫn bám lấy cổ anh.

Anh kéo tay cô xuống.Nhưng cô lại bám chặt không chịu buông.

Vào lúc này anh nên đẩy cô thật mạnh để thoát ra nhưng anh lại không làm. Anh sợ mình làm tổn thương cô.

Hoặc có thể anh cảm thấy bản thân mắc nợ cô.

Cô nhón chân kề môi sát tai anh, nhỏ giọng nói:

“Sau này,em không tỏ tình với anh nữa.Nhưng khi em muốn hôn anh,anh để cho em hôn, có được không?” Hơi thở của cô quấn quýt bên tai anh. Cố Hoài cảm thấy tai mình tê dại,lỗ tai nóng như lửa đốt.

Cô khẽ cười khúc khích, đôi môi mềm mại nghịch ngợm ngậm lấy vành tai đỏ ửng của anh.

Thật ra,cô chưa bao giờ chủ động hôn một chàng trai.Nhưng giây phút này cô lại như trẻ con cứ muốn thêm với anh.

Môi cô lại tiến lên.

Anh né tránh một chút.

Rốt cuộc vẫn không tránh đi.

Cứ để mặc cho cô hôn.

Môi anh lạnh lạnh. Dường như không có một chút độ ấm nào.

Hạ Tịch Nhặt thích loại cảm xúc này. Chính là khi môi bọn họ chạm vào nhau. Chỉ cần cả hai dính chặt vào nhau như thế đã có thể sưởi ấm cả hai.

Nụ hôn kết thúc, bọn họ tách ra.

Cô ngẩng đầu lên,đôi mắt mơ màng ngân ngấn nước nhìn anh.

Ánh mắt Cố Hoài đột nhiên trở nên thâm trầm.

Anh dùng sức tay ôm eo cô.

Ôm cô vào lòng ngực, ngay sau đó chậm rãi hôn.

Mới đầu, chỉ là cánh môi chạm cánh môi. Tiếp theo, anh dùng răng khẽ cắn môi cô nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào. Sau đó, đầu lưỡi hai người triền miên cũng nhau.

Hạ Tịch Nhặt đối với cảm xúc xa lạ này không biết bản thân nên làm thế nào, đành sa vào loại đụng chạm thân mật này.

Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể bọn họ không ngừng tăng lên. Không gian xung quanh trở nên nóng bức.

4. Phòng tắm

Tiếng chuông cửa vang lên. Nhưng không có ai ra mở cửa.

Cố Nhân nghi hoặc.

Sau đó,cô ta nghe được một loạt âm thanh đóng,mở cửa. Và tiếng bước chân cuống quít.

Cổng lớn được mở ra.

Người mở cửa là Hạ Tịch Nhặt.

Lúc này,cô chỉ mặc đúng chiếc váy ngủ mỏng manh. Mái tóc của cô có chút hỗn loạn.

Hạ Tịch Nhặt thấy cô đến thì cười một cái.

Sau đó Cố Nhân theo cô lên lầu.

Vừa đi cô vừa hỏi: “Hôm qua cô ngủ ngon không? Có ác mộng hay gì không?”

“Không có. Cảm ơn cô ngày hôm qua đã cứu tôi, Fable.”

Hạ Tịch Nhặt ngồi xuống sô pha, cầm lấy một quyển sách lật vài tờ.

“Vậy hôm nay cô tới tìm tôi có chuyện gì?”

Cố Nhân do dự chốc lát, sau đó nói: “Tôi nghĩ về sau tôi sẽ không làm cô gái xách túi cho cô nữa.”

“Ồ?” Hạ Tịch Nhặt nhướng mày.

“Cô cảm thấy đãi ngộ của tôi không tốt sao? Hay cô đã có người khác?”

“Không phải. Thật ra tôi đã hứa với anh tôi rằng sau này tôi sẽ về nhà đúng giờ, học tập thật tốt. ”

Trải qua chuyện ngày hôm qua,thái độ của cô ta đối với Cố Hoài thay đổi không ít.

“Như vậy cũng tốt. Em gái đúng là nên nghe lời anh trai mình.”

Hạ Tịch Nhặt buông quyển sách trên tay xuống,chăm chú nhìn cô ta.

“À,đúng rồi. Cô có thể giúp tôi lấy khăn bông trong phòng tắm được không? Tôi muốn lau khô tóc.”

Cố Nhân có chút khó hiểu. Nhưng không hỏi nhiều, liền nói được.

Cô ta đi vào phòng tắm.

Bất ngờ là, cô ta lại bắt gặp Cố Hoài trong phòng tắm Hạ Tịch Nhặt.

Lúc đó Cố Hoài thật sự rất xấu hổ.

Quần áo trên người anh hỗn loạn, mặt còn đỏ ửng.

Đây là lần duy nhất, Cố Nhân nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Hoài.

Xấu hổ.

Nhưng mà, sự xấu hổ của anh là vì Hạ Tịch Nhặt.

Rõ ràng là Hạ Tịch Nhặt đã quyến rũ anh.

Hạ Tịch Nhặt còn cố ý để cô ta vào phòng tắm, để cô ta nhìn thấy.

Cố Nhân quyết định giả vờ không nhìn thấy anh.Cô ta rũ mắt, đi ra khỏi phòng tắm, đưa khăn lông cho Hạ Tịch Nhặt.

Sau đó, lặng lẽ rời đi.

Cố Hoài đi ra phòng tắm, tức giận trừng mắt nhìn cô.

“Nhất định là em cố ý.”

“Làm sao vậy? Em không ngờ là cô ấy lại đi vào phòng tắm.” Cô ủy khuất nói.

“Anh đi đây.”

“Vậy mai anh đến dạy kèm cho em nhé?”

Anh không thèm nhìn.

Cô lập tức đứng dậy ngăn lại anh lại.

“Sao,em vừa mới giúp anh,anh lại định qua cầu rút ván vậy sao.Rõ ràng anh vừa mới nói sẵn sàng làm bất cứ việc gì mà.” Cô lộ ra biểu cảm như bản thân chịu nhiều ủy khuất.

Anh bất lực nhìn cô. Đối với cô anh chẳng có chút biện pháp gì.

Thật lâu sau, anh mới nói

“Anh sẽ giúp em học bổ túc. Ở hiệu sách đối diện nhà anh. Nếu đại tiểu thư chịu khó đến đó được thì chúng ta học.Hiệu sách đóng cửa 7 giờ.”