"Không phải là hộ tịch của ta, mà là hộ tịch của những người khác." Nguyên Vũ Khánh lắc đầu nói.
"Của những người khác? Ý của công tử là sẽ có thêm người tới đây?" Trưởng làng nghi hoặc.
"Đúng vậy." Nguyên Vũ Khánh gật đầu nói: "Không biết ý trưởng làng thế nào?"
Vừa nghe hắn nói tới đây, khuôn mặt già nua của trưởng làng lập tức nở nụ cười tươi rói, nói:
"Vậy còn gì bằng, chỉ cần công tử nói tên của những người kia ra là được, ta sẽ cho người đuổi theo nhóm người đang trên đường."
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nói tên cô Thanh, Nhã Vy với tên của hai đứa bạn thân.
Hắn đã sớm tính tới chuyện này, nói không chừng, tương lai hắn sẽ dẫn người bên Trái Đất qua đây, nên đăng ký hộ tịch trước cho bớt rắc rối.
Trưởng làng nghe hắn nói xong thì lẩm bẩm lại, sau đó ra hiệu cho hắn chờ một chút rồi đứng dậy ra ngoài tìm người.
Không lâu sau đó liền có một nhóm người lặn lội lên đường, thẳng tiến về phía Trấn Hồng Ngư.
Thế là hai người lại nói tới một ít chuyện của thời đại này, khiến hắn có thêm chút hiểu biết về Việt Quốc.
Nói chuyện một lúc thì trưởng làng có ý định mời hắn ở lại dùng bữa, thế là hắn gật đầu đồng ý.
Đồ ăn của dân làng không có gì quá đặc biệt, trên bàn ăn chỉ có các món như: hấp, luộc, nướng, chiên và canh, ngoài ra thì không còn gì khác.
So với Việt Nam thì thiếu vài loại như: xào, kho, gỏi và lẩu, hơn nữa đồ ăn cũng không quá ngon miệng vì khác biệt về phong tục và cách sống.
Vì vậy Nguyên Vũ Khánh chỉ ăn cho có lệ, cố gắng lắm mới ăn hết một chén cơm, sau đó cùng Chung Minh đi khắp nơi.
Nguyên Vũ Khánh phát hiện nơi đây có rất nhiều núi non, nên hắn lập tức nghỉ đến việc tìm bảo thạch.
Quyết định như vậy, Nguyên Vũ Khánh liền yêu cầu Chung Minh dẫn mình đến chân ngọn núi gần làng nhất.
Đối với chuyện này, Chung Minh không chút phản đối, vì qua lần tặng đồ vừa rồi khiến người này rất có hảo cảm với Nguyên Vũ Khánh.
Trên đường đi, Chung Minh bắt đầu giới thiệu: "Núi Ngọc Tuyền là ngọn núi gần với làng chúng ta nhất, đồng thời cũng là nơi người trong làng thường tới lấy nước để uống. . ."
Sau một hồi thì hắn rốt cuộc đã có cái nhìn khái quát, nguyên lai ngọn núi sắp tới tên Ngọc Tuyền.
Sở dĩ có cái tên này là vì ngọn núi này có một con suối bất tận, không bao giờ hết.
Cho dù h·ạn h·án đến cỡ nào, chỉ cần đến đây liền có nước uống, chỉ là đem đi tưới tiêu thì không tiện lắm.
Quảng đường đến đó cũng không xa lắm, chỉ có hai dặm, nhưng phải mất tới hai tiếng mới tới chân núi.
Tuy nói là chân núi, nhưng thực chất chỉ là một phần rất nhỏ của ngọn núi mà thôi.
Lúc ở trong làng, Nguyên Vũ Khánh thấy ngọn núi này đã rất lớn rồi, nhưng tới khi đến chân núi mới biết nó còn hơn tưởng tượng thế nào.
Ngọn núi này có thể nói là cao trọc trời, phía trên kia là mây mù trắng xóa, không cách nào thấy được đỉnh núi, tạo nên khung cảnh vô cùng huyền bí.
Dưới chân núi, những tán rừng nguyên sinh bạt ngàn như một tấm thảm nhung xanh mướt trải dài, ôm ấp Ngọc Tuyền trong vòng tay che chở.
Tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo hòa quyện cùng tiếng gió xào xạc tạo nên bản nhạc du dương, khẽ khàng vang vọng khắp chốn.
Theo phán đoán của hắn, nếu đem ngọn núi Phan Xi Păng ở Việt Nam ra so sánh, đoán chừng cũng không bằng phân nửa của ngọn núi này.
Mà ngọn núi này không những cao lớn, mà còn rất rộng, nghe Chung Minh nói nó rộng ít nhất cũng hơn ngàn dặm, là ngọn núi đặt biệt nhất của Việt Quốc.
Cho tới giờ cũng không có mấy ai tiến đến đỉnh núi, nên mọi người cũng không biết khuất trên mây kia rốt cuộc là cái gì.
Hàng ngàn năm qua, Ngọc Tuyền vẫn sừng sững hiên ngang, ẩn chứa vô vàn bí ẩn mà con người chưa thể khám phá.
Vô số truyền thuyết được thêu dệt về nơi đây, về những kho báu vô giá, về những sinh vật kỳ bí ẩn náu trong màn sương giăng.
Nhiều đoàn thám hiểm đã từng đặt chân đến Ngọc Tuyền, nhưng tất cả đều phải quay trở về với sự thất vọng.
Bóng tối của bí ẩn bao trùm lấy ngọn núi, khiến nó trở thành một trong những địa điểm nguy hiểm và bí ẩn nhất trên thế giới.
Đây là những gì mà Nguyên Vũ Khánh cảm nhận được khi tiến tới chân núi.
Đến nơi Nguyên Vũ Khánh liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, sau đó là một làn hơi nước mát lạnh ập tới, xóa đi cái nóng bức của mùa hè.
Nhìn con suối trước mặt, Nguyên Vũ Khánh bước tới, ngồi xuống phất nước lên rửa mặt.
Cảm giác lạnh lẽo lập tức khiến hắn cảm thấy sảng khoái, tinh thần tươi tỉnh lên rất nhiều.
Đến đây Nguyên Vũ Khánh liền mở công năng Bức Xạ Tiên Linh để quan sát con suối.
Đập vào mắt hắn đầu tiên là con suối này có chứa một lượng lớn linh khí.
Tuy không nhiều, một mét khối đã có tới mười mấy sợi linh khí mỏng manh, khiến hắn không khỏi thán phục.
"Nơi này đúng là hơn xa Trái Đất rất nhiều!" Nguyên Vũ Khánh không khỏi cảm khái.
"Đúng vậy chủ nhân, Thiên Nguyên Tinh lớn hơn rất đất rất nhiều nên tài nguyên cũng sẽ nhiều hơn. Hơn nữa, nơi đây không bị ô nhiễm nên chất lượng phải tốt hơn Trái Đất gấp trăm ngàn lần."
Thấy hắn nghĩ như vậy, Roblox liền lên tiếng phụ họa, nhưng những lời này không phải là không có lý.
Đích xác là so với Trái Đất thì tốt hơn rất nhiều lần, vì chí ít, chất lượng không khí nơi đây tốt hơn và trong lành hơn Trái Đất rất nhiều.
Thấy hắn cứ đứng nhìn dòng suối rồi cười cười như người mất hồn, Chung Minh cũng không lên tiếng phá rối.
Dù sao đây cũng không phải người mà mình có thể chọc nổi, bằng không trưởng làng sẽ mắng cho một trận.
Với lại, thiếu niên trước mặt không có làm chuyện xấu gì, cho nên Chung Minh cũng không quan tâm, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng.
Đứng ngẩn người một lúc, Nguyên Vũ Khánh mới định thần lại, sau đó xắn ống quần lên rồi bước xuống con suối.
Nước trong con suối chảy không mạnh và không sâu nên di chuyển rất dễ dàng.
Có điều cảm giác mát lạnh của nước suối khiến hắn rất thích thú, để cho tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Đi trong con suối một lúc, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu chú ý tới những hòn đá dưới chân mình.
Bất quá, khiến hắn thất vọng là không có tìm thấy bảo thạch như mình tưởng tượng.
Đi một lúc, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên đứng lại, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nguyên Vũ Khánh không nói hai lời, trực tiếp lấy cây xẻng ra đào xuống con suối.
Có điều con suối này được tạo nên từ rất nhiều lớp đá nên việc đào vô cùng khó khăn, nhưng cũng không ngăn cản được sự hưng phấn của hắn.
Lúc này Chung Minh cũng chú ý tới hành động của hắn, có điều thấy Nguyên Vũ Khánh không nói nên hắn cũng không hỏi nữa.
Nguyên Vũ Khánh cũng biết Chung Minh đang nhìn mình, có điều hắn không quan tâm quá nhiều, vì hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn.
Sau nửa tiếng đào hì hục, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc đào xuống được ba mét, khiến dòng nước trở nên đục ngầu.
Có điều lúc này chỉ thấy hắn đột nhiên nhảy xuống cái hố đầy ấp nước, sau đó lại leo lên với vẻ mặt bình thản.
Thấy cảnh này, Chung Minh không khỏi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết Nguyên Vũ Khánh đang làm gì.
Nhưng lúc này Chung Minh lại thấy Nguyên Vũ Khánh lại lấy xẻng đấp miệng hố lại đàng hoàng, để dòng nước được xuôi dòng như trước.