Làm xong đâu đấy, Nguyên Vũ Khánh lại đảo tay, cây xẻng công binh lập tức biến mất.
Sau đó Chung Minh lại thấy Nguyên Vũ Khánh tiếp tục tiến theo con suối, đi về phía trước.
Đi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh phát hiện nơi đây còn rất nhiều con suối khác, phải nói là nhiều vô số kể.
Thế là hắn lại tiếp tục khám phá, tiếp tục dùng Bức Xạ Tiên Linh dò tìm bảo thạch.
Nhưng lần này vận may đã mỉm cười với hắn, đi được năm phút Nguyên Vũ Khánh đã phát hiện một khối bảo thạch to bằng trứng gà, ánh sáng tỏa ra từ đó vô cùng lấp lánh.
Có điều đó lầ dưới cái nhìn của Bức Xạ Tiên Linh mà thôi, chứ trong mắt Chung Minh, cục đá mà Nguyên Vũ Khánh đang cầm không khác gì bình thường.
"Chủ nhân, cứ tiếp tục theo cái đà này, nói không chừng ngài sẽ thu thập đủ bảo thạch để khởi động hệ thống hình viên ngọc đấy."
Đúng lúc này, Roblox đột nhiên truyền âm với hắn, khiến Nguyên Vũ Khánh có phần vui mừng trong lòng.
Thật ra hắn đã sớm có dự tính về chuyện này, nếu không có gì cấp bách, hắn sẽ ưu tiên kích hoạt hệ thống cho vợ mình.
Nói gì thì nói, hệ thống hình viên ngọc là của hồi môn ông nội tặng cho Nhã Vy, nên ắt hẳn nó phải có chứa huyền cơ nào đó.
Bản thân Hệ Thống Chung Cực đã như thế, hệ thống hình viên ngọc còn đến mức nào nữa?
Theo phán đoán của hắn, có lẽ hệ thống hình viên ngọc sẽ không thua thiệt Roblox quá nhiều.
Điều này cũng đã được Roblox xác định, chỉ cần kích hoạt thành công, hắn sẽ không hối hận vì hành động của mình.
Chỉ là Roblox không đồng tình quá nhiều, vì đối với nó, hắn là duy nhất, cho nên mọi thứ đều lấy hắn làm trung tâm.
Có điều Nguyên Vũ Khánh đã quyết định chuyện này, Roblox cũng không cách nào khuyên được.
Dù sao Roblox cũng có trí tuệ của mình, nó biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói, bằng không sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, như vậy thì không tốt chút nào.
"Roblox, chúng ta cần thêm bao nhiêu bảo thạch nữa mới đủ số lượng?" Nguyên Vũ Khánh dò hỏi.
"Nếu chủ nhân tìm được bảo thạch chất lượng tốt và to như khối này thì cần ít nhất 27 khối như thế mới khởi động được hệ thống hình viên ngọc. Có điều, chủ nhân không cần lo lắng, vì linh khí bên đây sung túc và nồng đậm nên việc sinh ra thiên tài địa bảo như bảo thạch là điều chắc chắn."
Nghe đến đây thì hắn mới nhẹ nhõm đi một ít, sau đó lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình.
Đồng thời hắn đem khối bảo thạch to đùng này đem hấp thu để gia tăng sức mạnh cho bản thân.
Bất quá, lần này bảo thạch có chút lớn nên việc hấp thu khá chậm chạp, vì vậy hắn tiến tới gốc cây ngồi một chút.
Thời gian ước chừng 15 phút sau, lúc này trong đầu của hắn vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
"Đinh! Sức mạnh +0.5! Sức chịu đựng +0.2! Tốc độ +0.1! Thị lực + 0.1!"
【Sức mạnh: 3.83】
【Tốc độ: 1.12】
【Thị lực: 0.23】
【Sức chịu đựng: 0.57】
【Tốc độ hồi phục: 0.11】
【Tinh thần lực: 0】
【Linh lực: 0】
【Lực chiến đấu: 5.86】
"Chúc mừng chủ nhân, sức chiến đấu của ngài đã là 5.86, có thể đối kháng với những con kiến khổng lồ trong khu rừng kia."
Mang theo vui mừng, Nguyên Vũ Khánh tiếp tục đi tìm bảo thạch, và may mắn là hắn đã thu được thêm một khối nữa, có điều phẩm cấp vô cùng thấp.
Nhưng đối với hắn, thà có còn hơn không, nên Nguyên Vũ Khánh vẫn mỉm cười mà thu hối chúng vào không gian lập phương.
Đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, Nguyên Vũ Khánh thấy cũng mệt rồi nên tạm nghỉ tại đây.
Mặc dù từ đầu đến cuối, Chung Minh không biết Nguyên Vũ Khánh đang tìm kiếm cái gì.
Nhưng thấy thái độ của hắn, Chung Minh cũng đoán được phần nào, cho nên không hỏi quá nhiều.
Bất quá, lúc này thấy hắn dừng lại, không có ý định tìm kiếm, Chung Minh mới lên tiếng, dò hỏi:
"Công tử, chúng ta dừng lại tại đây sao?"
"Đúng vậy, trước mắt dừng lại tại đây đi, ngày sau có rảnh ta lại lên đây tìm tiếp."
Nói xong Nguyên Vũ Khánh liền quay người, thẳng tiến về cổng Làng Vũ Đại.
Đi đi về về đã gần nửa ngày, lúc này Nguyên Vũ Khánh thấy đã khá mệt rồi cho nên không nói gì thêm nữa.
Với lại hắn thấy hiện tại mình vẫn chưa thích ứng được với thời gian bên đây.
Sống ở Trái Đất lâu rồi nên hắn đã quen với việc một ngày có 24h, còn một ngày có đến 72h thì cảm thấy không quen lắm.
Đến nơi thì hắn thấy trưởng làng đang đợi mình ở trước cổng, có điều cũng không hỏi hắn đến núi Ngọc Tuyền làm gì.
Sau khi chào hỏi một phen, Nguyên Vũ Khánh lại nói lời tạm biệt, sau đó bước vào nhà gỗ rồi đóng cửa lại.
Chỉ thấy thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, sau đó trong căn nhà không còn chút động tĩnh nào nữa.
Thấy cảnh này, trưởng làng chỉ vuốt râu rồi gật đầu chứ không hỏi thêm gì nữa.
Chung Minh rất biết điều, cho nên không có nhiều chuyện nhưng vẫn kể lại những gì mình thấy trong buổi sáng này.
"Nếu Nguyên công tử đã không muốn nói thì tốt nhất chúng ta không nên nhiều chuyện, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Người tốt tự có phúc của người tốt, rồi thì thời gian sẽ trả lời."
Trưởng làng nói xong liền chống gậy về nhà, để lại Chung Minh đứng ngơ ngác tại chỗ.
Có điều rất nhanh Chung Minh đã hiểu ra chuyện gì đó, gãi đầu cười thật thà rồi tiến về nhà của mình.
Lúc này Nguyên Vũ Khánh đã trở về Trái Đất, vừa vặn đã là 5h chiều, cũng là lúc Nhã Vy đi học về.
Nguyên Vũ Khánh về tới nhà liền cởi áo quăng lên giường, sau đó bước vào nhà tắm.
Chừng 5 phút sau hắn liền bước ra với cái đầu ước nhẹp, sau đó đi lấy máy sấy để sấy tóc.
Sấy tóc xong, hắn chạy xuống nhà biếp, quả nhiên thấy Nhã Vy đang nấu ăn dưới biếp.
Thấy hắn về, cô nàng vô cùng vui, mỉm cười hỏi: "Tình hình bên đó thế nào rồi anh?"
"Đang chuyển biến theo chiều hướng tích cực, tuy nhiên anh cũng không biết gì về nơi đó quá nhiều, vẫn cần thời gian để tìm hiểu."
Nói tới đây, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ hưng phấn, nói:
"Hôm nay có hai chuyện khiến anh rất bất ngờ đấy."
"Bất ngờ gì á? Nói em nghe đi!" Phương Nhã Vy đặt cái muỗng xuống, bước lại véo mặt hắn nói.
"Hê hê, không ngờ đống gạo kia với muối ăn lại giúp anh gia tăng điểm ông đức đấy." Nguyên Vũ Khánh nói.
"Điểm công đức?!" Phương Nhã Vy hơi nghi hoặc, vì trước kia không có nghe hắn nói tới chuyện này.
"À, chuyện là vầy nè! Đúng như cái tên của nó, chỉ cần làm việc tốt nhiều vào là sẽ có điểm công đức, trước mắt chỉ cần tích đủ 10.000 điểm công đức là anh có thể lấy được tâm pháp tu luyện rồi." Nguyên Vũ Khánh nói.
Nghe hắn nói tới đây, hai mắt Phương Nhã Vy đột nhiên trừng lớn, hồi lâu sau mới vui mừng nói:
"Vậy anh làm việc tốt nhiều vào là được. . . À mà cũng không đúng lắm, mỗi lần anh làm việc tốt thì được cộng bao nhiêu điểm vậy?"
"Theo như quan sát của anh trong ngày hôm nay thì mỗi lần tặng cho người khác một ít gạo với muối là được tặng 0.1 điểm công đức." Nguyên Vũ Khánh suy tư.
"Chỉ có 0.1 điểm thôi hả?" Phương Nhã Vy hơi nhăn mặt, nói: "Tính ra cũng quá ít đi, với tốc độ hiện tại, chừng nào mới tích đủ 10.000 điểm công đức đây?"
"Cái này anh cũng không biết nữa, chắc phải làm 100.000 chuyện tốt như vậy mới được quá." Nguyên Vũ Khánh thầm tính toán, sau đó chỉ biết gãi đầu.