Đúng vậy, nếu làm đủ 100.000 việc tốt như thế, chắc tới c·hết hắn cũng không gom đủ số điểm đó.
Nhưng lúc này Phương Nhã Vy như nghĩ tới chuyện gì đó, mỉm cười nói:
"Em nghĩ chuyện này không khó như anh nghĩ đâu. Tuy rằng nghe con số thì rất lớn, nhưng nếu anh biết cách thì nói không chừng lại là chuyện dễ đấy."
"Không khó như anh nghĩ hả? Vậy em nói rõ hơn cho anh nghe thử xem nào?" Nguyên Vũ Khánh tò mò hỏi.
Nghe hắn hỏi như vậy, Phương Nhã Vy cười hì hì, dựng ngón tay lên nói: "Nếu anh chịu giặc đồ với đấm vai cho em trong vòng một tuần, em sẽ nói cho anh biết."
Nghe tới đây Nguyên Vũ Khánh đột nhiên chột dạ, chẵng lẽ phụ nữ có giác quang thứ sáu thật sao?
Mới vừa quăng đồ lung tung trên phòng đã bị vợ mình phát hiện rồi, có phải là quá thần kỳ không?
Tuy từ đó tới giờ hai vợ chồng đều chia ngày để giặc đồ, nhưng nghĩ tới đó là bệnh lười của hắn lại tái phát.
"Hê hê, giặc đồ với đấm vai à?"
Nguyên Vũ Khánh thộn mặt tại chỗ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhe răng cười rồi chạy tới đấm vai cho Nhã Vy, nói:
"Hôm nay anh thấy em xinh hơn thường ngày đấy, đúng là ngày càng xinh đẹp ra nha."
"Không giặc đồ với đấm vai thì mơ đi sói ạ. . . hì hì!" Phương Nhã Vy nhéo mũi hắn rồi cười hí hững, sau đó xoay người đi nêm nếm thức ăn.
Thấy không thể dụ được, Nguyên Vũ Khánh đành ỉu xìu, làm ra vẻ đáng thương, nói:
"Công chúa xinh đẹp của anh ơi, tha cho anh lần này đi mà, anh hứa lần sau sẽ không quăng đồ lung tung nữa, anh hứa luôn đấy."
"Không nhé, đừng hứa nữa, em không tin đâu sói ạ. . . là lá la. . ." Phương Nhã Vy lắc lắc cái đầu rồi hát nhí nhảnh làm hắn chỉ biết im lặng.
"Roblox, ngươi có lời khuyên gì dành cho ta không?" Nguyên Vũ Khánh truyền âm hỏi.
"Chủ nhân có thể thử cách hôn vợ mình xem sao, sau đó nói ngọt vào, không chừng cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ đấy."
Nghe tới đây, Nguyên Vũ Khánh đành thở dài, nhưng sau đó không khỏi thộn mặt vì nghe Roblox nói tiếp:
"Tốt nhất chủ nhân không nên lười biếng, thay đồ rồi thì vứt vào sọt đi, chứ không là sẽ bị cằn nhằn đấy."
Mặc dù biết là vậy, nhưng đâu thể thay đổi một sớm một chiều được, đây là thói quan đã lâu của hắn nên cần có thời gian mới sửa được.
Nhưng đúng lúc này, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức xoa tay nói:
"Baby à, anh có món quà muốn tặng em nè."
Nói xong trên tay hắn lập tức xuất hiện một khối vàng có hình thù và kích thước bằng quả dưa hấu.
Nhìn thấy khối vàng to bằng quả dưa hấu trên tay hắn, Phương Nhã Vy có phần ngạc nhiên.
Tuy nhiên chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, vì đối với tiểu thư như Nhã Vy thì vàng nhiều hay ít cũng không khác biệt quá nhiều.
Người ta nói thiếu cái gì thì cần cái đó, mà cô nàng lại không thiếu thốn tiền bạc nên không quan tâm đến khối vàng quá nhiều.
Về phần làm cô nàng ngạc nhiên là vì đây là lần đầu cô nàng nhìn thấy vàng khối tự nhiên ngoài đời thực nên có phần tò mò.
Cô nàng bỏ cái mui múc canh xuống, tiến tới cầm khối đá màu vàng lên quan sát.
Sau một lúc quan sát, Phương Nhã Vy biết đây không phải vàng giả, mà là vàng thật, có điều không biết độ tinh khiết như thế nào thôi.
"Ủa, anh lấy đâu ra khối vàng to như thế? Đừng nói là anh chôm của người ta đấy nhá?" Phương Nhã Vy hỏi.
"Hê hê, em cứ nghi ngờ nhân phẩm của anh là sao?" Nguyên Vũ Khánh hếch mũi nói: "Khối vàng này là anh đào được trong lúc đến Núi Ngọc Tuyền đấy."
Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn sang Nhã Vy, có điều biểu cảm trên khuôn mặt xinh xắn đó không có chút biến hóa nào, nói:
"Hờ hờ, không nghĩ anh lại may mắn như thế đấy, mà chuyện này không có liên quan gì đến chuyện giặc đồ hết, nên anh đừng đánh trống lãng."
Biết mình không thể đàm phán được, Nguyên Vũ Khánh đành chấp nhận số phận.
Dù sao đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc chưa cưới vợ hắn cũng tự giặc đồ đấy thôi, có điều lần này có thêm đồ của Nhã Vy mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ đầu đến cuối Phương Nhã Vy chưa hề sai lần nào.
Với lại chính sách này đã được đặt ra và thỏa thuận trước lúc cưới nhau rồi, cho nên hắn không có gì để nói.
Với lại, cái này đã được phân công rõ ràng từ trước đến giờ rồi.
Huống chi Phương Nhã Vy cũng không ở không chút nào, đi học từ sáng tới chiều xong lại đâm đầu vào nấu ăn, căn bản chẳng có thời gian đi chơi.
Nếu đem ra so sánh hoặc phân bì, hắn là người bị vợ mình đánh đầu tiên vì cái tội lười mà còn lý sự cùn.
Huống hồ, đây còn là chuyện không tốt lành gì, chỉ cần nghe đến hai chữ "làm biếng" thì hắn là người thua cuộc rồi cho nên không thể đi khiếu nại với mẹ vợ.
Thấy hắn đã chấp nhận số phận, Phương Nhã Vy liền nói cách kiếm điểm công đức cho hắn:
"Thật ra điểm công đức kiếm cũng không khó lắm, nếu muốn thu được nhiều và nhanh thì anh có thể làm từ thiện?!"
"Làm từ thiện?" Nguyên Vũ Khánh lẩm bẩm, nhưng rất nhanh hai mắt đã phát sáng, vỗ đùi nói: "Phải ha, sao anh không nghĩ tới nhỉ?"
"Trong đầu anh toàn là cách làm sao kiếm được bảo thạch, làm gì quan tâm tới chuyện này mà suy với chả nghĩ?!" Phương Nhã Vy bũi môi, lời nói như nhìn thấu hắn từ lâu, làm hắn phải bật cười.
"Hê hê, em cũng biết mà, tuy điểm công đức có quan trọng thiệt, nhưng so với bảo thạch thì anh thấy bảo thạch tốt hơn rất nhiều."
Nguyên Vũ Khánh gãi đầu chống chế, vì thật sự trong đầu hắn chỉ có mấy hòn đá kia mà thôi.
"Bởi vậy em mới nói anh làm việc mà không chịu dùng đầu óc để nhìn xa gì hết." Nói tới đây, Phương Nhã Vy nói tiếp:
"Anh nhớ lại xem, có phải muốn gia tăng thọ nguyên thì cách tốt nhất là lấy được tâm pháp tu luyện có đúng không?"
"Đúng!" Nguyên Vũ Khánh gật đầu, trong đầu dường như đã nghĩ tới chuyện gì đó.
"Thì đó, không có điểm công đức thì làm sao lấy được tâm pháp? Không có tâm pháp làm sao kéo dài được tuổi thọ? Không có tuổi thọ thì làm sao đi tìm bảo thạch được? Anh thấy cái sai của mình chưa?"
Phương Nhã Vy nói một lèo làm hắn như bừng tỉnh, hồi lâu mới sờ đầu rồi cười khổ.
Đôi khi ham cái gì quá cũng không tốt, tựa như chuyện đâm đầu vào tìm kiếm bảo thạch vậy.
"Về sau anh sẽ chú ý hơn?" Nói tới đây, Nguyên Vũ Khánh như nghĩ tới chuyện gì đó, vỗ tay nói:
"Ừa đúng rồi, nếu muốn làm từ thiện thì chúng ta phải có tiền, hơn nữa còn phải là thật nhiều tiền nữa. Nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Phương Nhã Vy không trả lời hắn nhưng lấy cái môi múc canh gõ lên đầu hắn rồi nhìn về phía khối vàng đang nằm lăn lóc trên bàn.
"Ui da. . ." Nguyên Vũ Khánh đưa tay sờ đầu than đau nhưng vẫn mỉm cười vì hắn biết tiếp theo mình nên làm gì rồi.
Sau một lúc thì cả hai ngồi ăn cơm với nhau, hắn đành kể lại chuyện hôm nay cho vợ mình nghe.
Nghe đến nơi đó có ngọn núi to lớn như thế, Phương Nhã Vy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cứ tưởng ngọn núi Phan Xi Păng là nóc nhà của Đông Dương rồi, ai ngờ bên kia còn trâu bò hơn rất nhiều.
Sau đó hắn lại kể lại quá trình đi tìm bảo thạch của mình, ngoài đá ra hắn còn tìm thấy rất nhiều vàng rải rác ở con suối.