Bắt đầu từ Thùy Linh cho tới Kim Oanh và những người khác, nhưng trong số đó, dường như không có ai phù hợp với những gì ông nội nói.
Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu, hắn nhấc ấm rót cho mình một tách trà rồi đưa lên thưởng thức.
Sau đó hai ông cháu lại nói sang chủ đề khác, và lần này ông nội kể cho hắn nghe nhiều câu chuyện thần kỳ.
Nào là bên ngoài vũ trụ vẫn còn rất nhiều vũ trụ khác, và những vũ trụ đó được gọi là vị diện.
Có điều những vị diện đó cũng có phân cấp bậc với nhau, tỷ như nơi hắn ở được gọi là vị diện cấp thấp.
Về phần cái gì mà "vũ trụ song song" thì không có thật, vì bản thân mỗi người là tồn tại duy nhất trong cõi đời này.
Với lại trên thế gian này không có cái gọi là "bất tử" bởi vì phàm thai đều có giới hạn nhất định.
Nguyên Vũ Khánh nghe xong cảm thấy hoa cả mắt, hắn hoàn toàn không hiểu những gì ông nội đang nói.
Mặc dù không biết ông nội lấy đâu ra nhiều thứ kỳ lạ như vậy, nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn không lên tiếng phản đối.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức mở ba lô, lấy khối lập phương màu đen ra đưa cho ông nội rồi hỏi:
"Ông nội, ông có biết đây là đồ chơi gì không? Cái này là thiên thạch cháu nhặt được trong lúc ngắm trăng trên đỉnh núi Vân Tiêu đấy."
Ông nội nghe vậy thì hơi nheo mắt để nhìn cho kỹ, sau một lúc thì lắc đầu nói:
"Mặc dù không biết đây là gì, nhưng tốt nhất đừng để người ngoài biết đến nó, bằng không sẽ kéo đến vô số phiền phức."
Nói đến đây, ông nội cầm khối lập phương lật tới lật lui vài vòng, sau đó nhẹ gật đầu:
"Nhìn bề ngoài, dường như khối lập phương này không phải thiên nhiên tạo thành, mà do ai đó tạo ra mới đúng. Về phần công dụng ra sao thì ông không biết, nhưng tốt nhất nên giữ cho kỹ, nói không chừng đây là món quà ông trời muốn tặng cho cháu đấy."
Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, ông nội nhìn hắn một cái đầy thâm ý, mỉm cười nói:
"Năm sau cháu cũng 19 tuổi rồi, nên kiếm một người thích hợp để lập gia đình đi! Như vậy căn nhà này mới bớt tĩnh mịch đi một ít, có như vậy cha mẹ cháu mới an lòng nơi suối vàng."
"Vâng ạ!"
Nguyên Vũ Khánh đưa tay nhận lại khối lập phương, đồng thời gật đầu biểu thị sẽ cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không để nó vuột mất khỏi tay mình.
Thật ra không cần ông nội nhắc nhở, hắn cũng biết không nên đem chuyện này khoe khoang ra ngoài.
Làm như vậy không có ý nghĩa gì, có khi còn mang đến tác dụng ngược.
Loại chuyện ngu ngốc này hắn sẽ không làm, cho dù có cho tiền cũng sẽ không nói cho người ngoài biết.
Huống hồ, thiên thạch hình lập phương này không phải đồ vật bình thường, tốt nhất nên lặng lẽ tìm hiểu là tốt nhất.
Còn chuyện lập gia đình thì hắn sẽ để trong lòng, vì cho tới giờ, hắn vẫn chưa tìm thấy người thích hợp.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh đã có tính toán trong đầu.
Về sau hắn sẽ không để người ngoài nhìn thấy khối lập phương này, tránh cho dính tới những phiền toái không đáng có.
Bỏ qua chuyện này, hai người lại đánh cờ tới 8 giờ thì ông nội đột nhiên lên tiếng:
"Đúng rồi, ngày mai cháu mời Nhã Vy về nhà dùng cơm một bữa đi, nói ông mời là được."
Vừa nói xong, ông nội đã đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn rồi đi thẳng vào nhà, một mực không cho thời gian để từ chối.
Nghe xong câu này, Nguyên Vũ Khánh ngồi như trời trồng tại chỗ, thật lâu sau mới định thần trở lại.
Hắn thật sự không biết tại sao ông nội lại yêu cầu như vậy, nhưng người cũng đã đi rồi, từ chối thì không được.
Nguyên Vũ Khánh đành thở dài một hơi, lủi thủi trở về phòng, nằm trên giường, rút con Sony Xperia XZ ra khỏi túi.
Suy nghĩ trong phút chốc, Nguyên Vũ Khánh cũng không biết nên mở lời thế nào.
Ngoại trừ hai đứa bạn Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt, thì đây là lần đầu hắn mời người khác giới đến nhà.
Nguyên Vũ Khánh cũng không hiểu dụng ý của ông nội, nhưng thái độ đã rõ ràng mười phần, đó là không mời là không được.
Trầm tư trong giây lát, Nguyên Vũ Khánh mở Zalo lên, may mắn là tài khoản của Nhã Vy vẫn còn online.
Nguyên Vũ Khánh soạn hai chữ "ê Vy" kèm theo cái icon nhe răng rồi bấm nút gửi.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, trên màn hình đã hiện lên hai chữ "đã xem" làm hắn chỉ biết cười khổ.
"Hở! Tìm tao có gì không?!" Phương Nhã Vy trả lời, kèm theo icon cô bé quàng khăn đỏ cầm cái chảo ra dấu xin chào.
"Mai rảnh không, qua nhà tao dùng bữa, ông tao mời." Nguyên Vũ Khánh lập tức trả lời, trong lòng có vài phần lo lắng.
Tiếp đó hắn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "đang soạn tin" sau đó biến mất rồi lại xuất hiện, làm liên tục như vậy đến lần thứ ba thì im luôn.
"Sao vậy? Mai không rảnh à?" Nguyên Vũ Khánh thấy nhỏ bạn của mình phân vân thì nhắn tin hỏi thăm.
"Không có. . . Mà ông mày mời thật à?" Phương Nhã Vy lập tức trả lời, thái độ vẫn còn nghi ngờ, vì đó giờ đâu có thấy hắn mời bạn bè khác giới về nhà.
"Mày nghĩ tao rảnh đến mức đó à?! Chuẩn bị rửa bát đi con!" Nguyên Vũ Khánh gửi thêm cái icon cười nham hiểm.
"Xớ! Bởi cái thứ. . . Mai tao mách ông mày, xem còn dám ăn h·iếp tao nữa không?!" Phương Nhã Vy lập tức trả lời.
"Hê hê, vậy mai qua được đúng không? 7 giờ sáng có mặt nha mậy, không mất công tao đợi." Nguyên Vũ Khánh cười toe toét, vì hắn đã có thể ăn nói với ông nội rồi.
"Cũng được, nhưng mày qua rước tao đi!" Phương Nhã Vy gửi tin nhắn, kèm theo icon cười hiền hòa.
"Ờ!" Nguyên Vũ Khánh hết cách, đó giờ nhỏ bạn vẫn luôn như vậy, mỗi lần đi đâu đều phải lôi hắn theo cho bằng được.
Tắt màn hình điện thoại, Nguyên Vũ Khánh đi tắm rồi kiểm kê hàng hóa trong nhà.
Mặc dù mới đi được có mấy ngày, nhưng ông nội đã giúp hắn bán được không ít dược phẩm.
Xem ra tháng này đã có thêm thu nhập, không cần ông nội cho tiền tiêu vặt nữa.
Còn về khối lập phương kia thì hắn đem cất ở một chỗ bí ẩn trong phòng, sau đó cũng không đá động gì đến.
Dù sao hiện tại cũng chưa rảnh, đợi mời Nhã Vy ăn cơm rồi tìm hiểu cũng chưa muộn.
Huống hồ hiện tại trời đã tối, nên hắn không có tâm trạng đi tìm hiểu cái gì.
Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh đi tắm, sau đó phóng lên giường nằm lướt web một chút rồi ngủ say như c·hết.
Đến sáng hôm sau, 6h30 Nguyên Vũ Khánh đã thức dậy, vội vàng thay đồ rồi chạy qua rước Nhã Vy.
Hôm nay cô nàng ăn mặc rất giản dị, mặc áo phông màu trắng với váy xếp ly là xong.
Nhưng làm hắn bất ngờ là nhỏ bạn của mình đang xách theo mấy cái bộc to đùng, bên trong là đủ loại rau củ.
Không cần nói Nguyên Vũ Khánh cũng biết Phương Nhã Vy đã thức sớm để vào siêu thị mua đồ về nấu ăn.
Nhìn nhỏ bạn đứng nhìn mình cười tít mắt, Nguyên Vũ Khánh có chút thất thần, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.
Trên đường đi, Phương Nhã Vy hỏi về các món mà ông nội thích ăn nhất.
Về chuyện này, hắn nhiệt tình trả lời làm Nhã Vy có phần hưng phấn, vì mấy món đó, cô nàng đều biết nấu hết.
Đến nơi, mặc dù đã biết nhà hắn từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được mời tới nhà nên Nhã Vy có hơi ngại ngùng.
Bước vào, cô nàng thấy căn nhà khá bừa bộn, đồ vật chất ngổn ngang nhưng lại có nề nếp, một đứa con trai làm được như vậy là tốt lắm rồi.