Nhìn theo bóng lưng đầy chật vật của thiếu niên kia, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi.
Nếu lúc nãy không chạy ra kịp, chỉ sợ hiện giờ người nằm lại bên trong chính là hắn rồi.
"Về thôi!" Thấy không còn gì đáng xem nữa, Nguyên Vũ Khánh liền dẫn Nhã Vy đi đón xe buýt.
Nhưng thấy chân hắn cứ chảy máu mãi, Phương Nhã Vy liền lấy áo len của mình để cầm máu cho hắn.
"Không sao đâu, chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không đau lắm. . . ây da. . ."
Nhưng còn chưa để Nguyên Vũ Khánh nói hết câu đã thấy Nhã Vy lấy tay ấn vào v·ết t·hương làm hắn xanh hết cả mặt.
Khẽ cắn răng một cái, Nguyên Vũ Khánh định mở miệng mắng thì thấy Nhã Vy đang khóc.
Nhìn giọt nước mắt lăn trên khóe mi của Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi thẫn thờ.
Nhưng thân là con trai, hắn không thể để bạn của mình cứ khóc mãi như vậy, nên kéo cô nàng lên rồi nói:
"Mày đừng khóc nữa, không sao đâu, tao nói thật đó."
Mặc dù rất đau nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh.
Nhìn khuôn mặt xanh mét của hắn, Phương Nhã Vy đưa tay lau nước mắt, trách móc nói:
"Bị vậy mà còn nói không sao, lát đến phòng khám với tao."
"Không sao thật mà." Nguyên Vũ Khánh vừa lên tiếng đã thấy cô nàng trừng mắt nhìn mình, thế là hắn đành im miệng.
Thấy cô nàng kiên quyết như vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng không phản đối nữa.
Thế là Nhã Vy lấy điện thoại tìm phòng khám gần nhất, sau đó đứng đợi taxi.
Bất quá, trong lúc ngồi xe, v·ết t·hương của hắn lại bị rách, khiến máu chảy ra liên tục.
Thấy hắn chảy nhiều máu như vậy, Phương Nhã Vy không khỏi sốt ruột, vội vàng hối thúc bác tài chạy nhanh hơn.
Đến nơi hắn thấy phòng khám cũng lớn, người ra vào cũng nhiều, nhưng phần lớn là đến khám bệnh chứ ít người b·ị t·hương như hắn.
Bất quá Phương Nhã Vy không có cho hắn xuống taxi, mà kêu hắn ngồi đó rồi vào trong tìm người phụ giúp.
Mà đây lại là phòng khám tư nhân nên nhân viên rất nhiệt tình, không đến một phút liền có người xách xe lăn ra đón hắn.
Vào trong thì đã có bác sĩ đợi sẵn, nhưng lúc kiểm tra, thấy cái lỗ to chừng đầu ngón tay xuyên qua chân hắn thì không khỏi nhíu mày.
Mặc dù làm ở phòng khám đã lâu, nhưng bác sĩ ít khi thấy trường hợp như hắn nên tò mò hỏi.
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì không giấu diếm, trực tiếp nói thật là thanh sắt găm vào.
Nghe xong câu trả lời, bác sĩ nhẹ gật đầu, sau đó lấy dụng cụ y tế rửa v·ết t·hương cho hắn.
Có điều, tuy thân là con trai, nhưng Nguyên Vũ Khánh không chịu nổi sự t·ra t·ấn khi dung dịch sát khuẩn tiếp xúc với v·ết t·hương, nên hắn không ngừng nhăn mặt.
Phương Nhã Vy ngồi kế bên thấy hắn đau như vậy thì vội vàng kêu bác sĩ nhẹ tay, sau đó bỏ vào túi bác sĩ tờ 500 ngàn.
Đối với hành động của Nhã Vy, bác sĩ không nói gì, nhưng quả thật đã làm nhẹ tay hơn rất nhiều.
Nhờ vậy Nguyên Vũ Khánh mới cắn răng kiên trì tới lúc băng bó xong.
Bất quá Phương Nhã Vy không có cho hắn về, mà bắt hắn ở lại để tiêm vaccine uốn ván.
Nói gì thì nói, hắn chỉ là người bình thường, nên Phương Nhã Vy muốn tiêm ngừa cho an toàn.
Phản đối không được nên hắn đành nghe theo, sau đó liền được tiêm một mũi ngay vai trái.
Nhưng thời điểm hắn định đứng dậy đi thanh toán, y tá mới nói cho hắn biết Nhã Vy đã trả hết cho mình.
Thế là hắn liền móc ví đưa cho cô nàng, nhưng Nhã Vy nhất quyết không chịu nhận.
Thấy vậy hắn cũng không gượng ép, có gì lần sau dẫn Nhã Vy đi ăn kem là được.
Trong lúc theo dõi phản ứng sau khi tiêm vaccine, hắn mới chậm rãi nhớ lại chuyện vừa rồi.
Trải qua lần này, Nguyên Vũ Khánh thấy mình so với giác tỉnh giả thì chẳng là cái đinh gì cả.
Sống trong thế giới này mà không có thực lực, chỉ có thể làm con sâu cái kiến, mặc cho người khác chà đạp.
Đến 9 giờ tối, hắn với Nhã Vy mới bắt taxi về, nhưng đến nhà Nhã Vy, hắn không có về ngay, mà nhìn cô nàng bước vào sân rồi hắn mới kêu bác tài chạy về nhà mình.
Về nhà, ông nội thấy hắn không chạy xe về thì hỏi thăm, sau đó hắn kể lại mọi chuyện cho ông nội nghe.
Nghe hắn kể xong, ông nội khẽ nhíu mày, động tác vuốt râu cũng chậm lại.
Một lúc sau, ông nội khẽ thở dài, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, thì thào nói:
"Ài. . . đám tà thần này ngày càng lộng hành rồi, không biết siêu phàm giới sẽ biến động đến mức nào đây. . ."
Nguyên Vũ Khánh im lặng không nói gì, một lúc sau thì về phòng tắm rửa rồi nằm gác tay lên trán.
Nhưng mới nằm được một lúc, điện thoại lại có tin nhắn, mở ra thì thấy Nhã Vy đang nhắn tin cho mình.
Cô nàng hỏi hắn thấy có gì không khỏe hay không, nếu không ổn thì đến bệnh viện ngay lập tức.
Thấy cô nàng quan tâm mình như vậy, Nguyên Vũ Khánh thấy có chút ấm áp trong lòng.
Trong tình cảnh nguy hiểm đó mà Nhã Vy vẫn không bỏ hắn, vẫn can đảm t·ấn c·ông tên điên kia, đúng là người đáng trân trọng.
Lúc này hắn mới biết, ngoài ông nội, bên cạnh vẫn còn người đang lo lắng cho mình.
Suy nghĩ mông lung một lúc, Nguyên Vũ Khánh thấy mình không sao nên lập tức trả lời, đồng thời kêu cô nàng đừng ra ngoài một mình.
Hai người nhắn qua nhắn lại một hồi thì tới nửa đêm, nằm suy nghĩ miên man một lúc thì hắn chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau, cảnh sát đột nhiên tới tìm hắn rồi hỏi tình hình hôm qua thế nào.
Đối với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh không chút giấu diếm, trực tiếp nói hết những gì mình biết.
Ghi chép xong lời khai của hắn, cảnh sát liền dẫn hắn lên phường để xác nhận xe của mình.
Mang theo vui mừng, hắn lập tức lên tìm xe của mình, may mắn là chỉ bị trầy xước chứ không hư hại gì nhiều.
Đỡ được một khoảng chi phí, Nguyên Vũ Khánh thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem ra không cần lo lắng nữa.
Về nhà thì hắn thấy Nhã Vy đang ngồi nói chuyện với ông nội, nhìn cả hai nói nói cười cười mà hắn thấy vui vui trong lòng.
Nhưng vừa thấy hắn, ông nội liền đứng dậy, tiến đến vỗ vai hắn rồi tiến đến cửa hàng.
Đợi ông nội đi khuất, Phương Nhã Vy mới tiến đến hỏi thăm rồi rửa v·ết t·hương và thay băng cho hắn.
Sau đó cô nàng ở lại làm thêm mấy món ngon ngon để bồi bổ sức khỏe cho hắn, vì sắc mặt của hắn vẫn còn xanh xao lắm.
Thấy tự nhiên có người nấu ăn cho mình, Nguyên Vũ Khánh cũng không từ chối.
Sáng đó hắn ăn được bốn chén, phải nói đồ ăn Nhã Vy làm ngon ơi là ngon.
Rửa chén xong thì hắn định chở Nhã Vy về nhà, nhưng cô nàng lại từ chối, sau đó tự bắt taxi về nhà.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của hắn vẫn diễn ra bình thường, không có gì đáng trở ngại.
Nhưng lần vào trường này, hắn nghe mọi người bàn tán nhiều nhất là chuyện xảy ra ở siêu thị Coop Mart.
Cũng vì tò mò nên Nguyên Vũ Khánh lên mạng xem tin tức.
Lúc này hắn mới biết thiếu niên từ trên trời rơi xuống kia chính là học viên năm hai của Học Viện Giác Tỉnh.
Nhìn lại hình ảnh đáp xuống từ trên trời của thiếu niên nọ, Nguyên Vũ Khánh không khỏi cảm khái.
Nhưng hắn biết vị trí của mình ở đâu nên chỉ hâm mộ rồi thôi, sau đó cũng không thèm để ý tới nữa.
Bất quá nhà nước không có đứng nhìn thành phố rơi vào cảnh hỗn loạn, nên ngày hôm sau liền để q·uân đ·ội truy quét.
Dưới sự truy quét đó, không tới ba ngày, giáo phái tà thần liền im hơi lặng tiếng, tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.