Siêu Năng Lập Phương

Chương 47: Lập Phương Biến Dị



Chương 47: Lập Phương Biến Dị

Bất quá Nguyên Vũ Khánh không quá để ý, mà tiếp tục cho khối lập phương hấp thu đến lúc mình mệt tới mức nằm lăn ra giường rồi mới chịu đi ngủ.

Thời điểm Nguyên Vũ Khánh đã ngủ say, khối lập phương bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Ánh sáng này không sáng lắm, chỉ lờ mờ trong bóng tối, nhưng đủ để người ta nhìn rõ hình dạng của nó.

Trong sát na đó, khối lập phương bỗng nhiên lắc lư, sau đó bay lơ lửng trên không trung.

Như cảm nhận được khí tức của người sống, khối lập phương lập tức bay tới trước người hắn rồi xoay tròn một vòng.

Thời điểm khối lập phương vừa dừng lại, bề mặt của nó bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt.

Vết nứt càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, tựa như sắp bị vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.

Giờ khắc này có thể thấy, từ vết nứt đang tỏa ra ánh sáng màu xanh vô cùng lóa mắt.

Bất quá, lúc này Nguyên Vũ Khánh vẫn không cảm nhận được sự khác thường.

Nhân lúc hắn còn chưa phát giác, lớp vật chất màu đen bao phủ bên ngoài khối lập phương đã bắt đầu bung tróc theo vết nứt.

"Răng rắc. . . răng rắc. . ."

Âm thanh rạng nứt vang lên trong đêm tối, không đến ba giây liền để lộ ra hình dạng chân thực của khối lập phương.

Lúc này khối lập phương có màu xanh nước biển, bên trong là ngọn lửa màu lam đang lượn lờ khắp nơi.

Ánh sáng của khối lập phương nhanh chóng chiếu rọi khắp căn phòng.

Lúc này Nguyên Vũ Khánh như cảm nhận được sức nóng truyền tới, hắn khẽ cau mày.

Nhưng thời điểm hắn định mở mắt, khối lập phương đã chui vào ngực hắn, sau đó biến mất không chút dấu vết.



"Thình thịch. . . thình thịch. . ."

Tiếng tim đập vang vọng khắp căn phòng, sau đó linh hồn Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên xuất hiện một cái ấn ký màu đỏ.

Không đến hai giây sau, âm thanh bỗng nhiên im bặt, không gian cũng nhanh chóng trở lại bình thường.

Bất quá Nguyên Vũ Khánh vẫn không phát hiện được một màn vừa rồi, sau đó lại rơi vào giấc ngủ.

Một giấc này đối với Nguyên Vũ Khánh cực kỳ thoải mái, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ trước tới nay mà hắn đạt được.

Rất nhanh, Nguyên Vũ Khánh bỗng rơi vào một giấc mộng kỳ quái.

Trước mắt hắn là một vùng không gian hỗn độn vô cùng vô tận, bằng mắt thường không cách nào nhìn tới điểm cuối.

Xung quanh nơi đây chỉ toàn một màu đen đầy tăm tối, nhưng lúc này, ngay trung tâm không gian hỗn độn tối tăm mờ mịt lại hiện lên một điểm quang bang màu trắng vô cùng chói mắt.

"Đây là nơi nào? Kia là thứ gì?"

Nguyên Vũ Khánh thì thào, hai mắt vẫn không rời khỏi điểm quang bang đang hấp dẫn ánh mắt của mình.

Nhưng càng nhìn, hắn càng thấy có điều gì đó không ổn, tựa như sắp có chuyện không hay xảy ra.

Đúng lúc này, điểm quang bang nhỏ bé như hạt cát kia đột nhiên thu nhỏ tới tận cùng, khiến không gian ở gần đó trở nên vặn vẹo.

Mà theo ánh mắt của hắn, Nguyên Vũ Khánh thấy vật chất xung quanh đang bị hạt cát kia hút vào, ánh sáng yếu ớt giữa không gian cũng nhanh chóng vụt tắt hoàn toàn.

"BANG!"

Tiếng nổ kinh thiên vừa vang lên, không gian xung quanh lập tức bị xé rách rồi sụp đổ, trong cái nháy mắt đã hóa thành hư vô.

Lúc này, các loại ký tự thần bí không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện, chúng đem không gian đứt gãy bao phủ vào trong.

Đứng ngay giữa trung tâm v·ụ n·ổ, Nguyên Vũ Khánh tận mắt nhìn thấy không gian xung quanh đang vỡ nát, rồi nhao nhao hóa thành hư vô, sau đó bị những ký tự thần bí bao bọc lại.



Mặc dù bản thân đang đứng bên ngoài sự việc, nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn cảm nhận được luồng uy áp đáng sợ chưa từng có kia.

Đối với hắn, loại cảm giác này không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung, cho dù cả đời cũng không thể quên được.

"VỤT!"

Đúng lúc này, tiếng phá không bỗng nhiên vang lên, sau đó có một vật gì đó từ trong trung tâm v·ụ n·ổ bay ra.

Nó xuyên qua người hắn, sau đó bay thẳng về phương xa, nhanh chóng hóa thành điểm sáng rồi biến mất trong đêm tối.

Một màn vừa rồi làm Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh hãi, toàn thân đều bất giác mà run lên nhè nhẹ.

Trong lúc hắn còn đang kinh hãi vì sự tình khi nãy, phía trên bầu trời tối đen như mực bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng vô cùng chói mắt.

Vệt sáng này càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh, thoáng cái đã đến ngay trên đầu hắn.

Thời điểm vệt sáng kia chỉ cách hắn chừng ngàn cây số, cây cối xung quanh bắt đầu xao động, bụi mù tứ tung.

Đợi tới lúc hắn ngẩn đầu nhìn lên, Nguyên Vũ Khánh mới phát hiện vệt sáng kia chính là khối thiên thạch dài chừng một tấc, xung quanh đang bốc lên ngọn lửa cửu sắc.

Thấy thiên thạch kia không ngờ lại bay tới chỗ mình, Nguyên Vũ Khánh lập tức quay người chạy trối c·hết.

Nhưng thời điểm hắn xoay người bỏ chạy, hai chân lại giống như mọc rễ, hoàn toàn không cách nào di chuyển được.

"Đã xảy ra chuyện gì?!"

Nguyên Vũ Khánh mặt đầy kinh hãi, vội vàng đưa tay nắm lấy chân phải giật mạnh lên.

Nhưng đáng tiếc cho hắn, cho dù dùng lực thế nào, hai chân vẫn vững như bàn thạch.



Không đến một phút sau, Nguyên Vũ Khánh bỗng nghe được t·iếng n·ổ kinh thiên động địa, sau đó ý thức dần chìm vào bóng tối.

Cũng không biết loại cảm giác kinh hãi kia đã kéo dài bao lâu, phải đến nửa tiếng sau, hắn mới chầm chậm tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, Nguyên Vũ Khánh lập tức ngồi bật dậy, trừng lớn hai mắt để quan sát thân thể mình.

Nguyên Vũ Khánh phát hiện, hiện tại toàn thân đều là mồ hôi lạnh, tuy nhiên thấy mình vẫn còn nguyên vẹn, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngồi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh mới ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã lờ mờ sáng.

Lại nhớ tới một trận kinh hoàng vừa trải qua, Nguyên Vũ Khánh thấp giọng lẩm bẩm, nói:

"Không gian hỗn độn, khu rừng ở núi Vân Tiêu? Thiên thạch? Đây là có ý gì?"

Nhớ tới vật thể vụt ra trong hạch tâm v·ụ n·ổ, sau đó lại thấy thiên thạch rơi xuống khu rừng ở núi Vân Tiêu, trong lòng Nguyên Vũ Khánh tràn đầy nghi hoặc.

Mặc dù không rõ những sự kiện kia đang ám chỉ điều gì, nhưng bản thân lại mơ hồ nghĩ tới, điểm sáng vụt đi trong v·ụ n·ổ chính là khối thiên thạch mà mình đã tìm thấy.

Nguyên Vũ Khánh vội vàng đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó ngồi trên giường suy nghĩ.

"Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó hẳn là nhắm vào mình mà tới. Bất quá mình cũng không biết mấy thứ kia là gì, tốt nhất nên chuẩn bị một chút cho chắc."

Thầm tính toán trong đầu, hiện tại Nguyên Vũ Khánh chỉ có thể làm như vậy.

Vì đối với hắn, giấc mơ kia quá mức kinh diễm, thật sự không phải chuyện người bình thường có thể tưởng tượng được.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh đứng dậy vươn vai vài cái, nhưng nhìn lên bàn thì vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Hắn nhớ tối hôm qua mình đã đặt khối lập phương lên bàn rồi mà, nhưng tại sao hôm nay lại chẳng thấy đâu?

"Chẳng lẽ lại gặp trộm?!" Nguyên Vũ Khánh thầm nghĩ trong lòng, sau đó vội vàng lục lọi video trong điện thoại.

May mà hôm qua hắn có để điện thoại quay lại toàn bộ quá trình, bằng không hiện tại không biết đầu mối ra sao.

Nhưng khi xem xong, khuôn mặt của hắn càng thêm nghi hoặc, vì không biết khối lập phương đã bay đi đâu.

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Nguyên Vũ Khánh thử tìm kiếm ở chung quanh.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện lớp vỏ màu đen của khối lập phương, điều này làm hắn không biết nên làm thế nào mới phải.